← Ch.0106 | Ch.0108 → |
Hắc Hồng thấy Trương Thác có thể tránh thoát được hai chiêu của thanh niên kia thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.
"Ranh con, người này của cô cũng có chút thực lực, thảo nào cô kiêu ngạo như vậy, có điều, vẫn phải nhớ lấy lời nói của tôi, chút bản lĩnh của cô đứng trước mặt Tứ Cực Môn, không đáng được nhắc đến"
"Đại ca Hắc, trước tiên nhìn kỹ đã rồi hãy nói" Hàn Văn Tĩnh vô cùng hứng thú nhìn động tác của Trương Thác và người thanh niên kia.
Là một cảnh sát hình sự, bản thân Hàn Văn Tĩnh cũng.
biết một ít võ thuật để đánh nhau, nhưng cô ta phát hiện ra, những thứ mà bản thân mình học được, hoàn toàn khác hắn với những gì mà thanh niên này biểu hiện ra, thậm chí có thể nói là hai thái cực.
Bất kể là đánh nhau hay là bắt giữ, thứ Hàn Văn Tĩnh học.
được đều là lợi dụng khớp xương của kẻ địch, cùng với những điểm mềm yếu trên người để khống chế, nhưng bây giờ, thứ mà thanh niên này thể hiện ra chính là sức.
mạnh tuyệt đối!
Trong lòng Hàn Văn Tĩnh đưa ra một giả thiết, nếu đổi lại là chính mình bước lên đấu với thanh niên này, mình có thể chống cự được bao lâu? Năm giây? Hay là mười giây? Hay là trong nháy mát đã bị đối phương đánh bại rồi?
'Võ thuật cổ! Lần đầu tiên Hàn Văn Tĩnh nghe thấy danh từ này, lúc này tràn ngập tò mò và khao khát.
Trương Thác và thanh niên kia liên tục so chiêu, chuẩn xác mà nói, là thanh niên kia ra chiêu còn Trương Thác chỉ né tránh.
Thanh niên liên tục ra mấy chiêu, đều không thể động đến vạt áo của Trương Thác, sắc mặt có chút khó coi, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy phần.
"Ha, ranh con, nhìn rõ cái gì gọi là võ thuật cổ đi nhé, lòng kiêu ngạo của cô từ lúc này cũng nên thu lại đi, mặc cho thế lực của cô có lớn hơn nữa, nếu một cao thủ võ thuật cổ muốn lấy mạng cô, cũng rất dễ dàng" Hắc Hồng lại tự rót cho mình một ly trà nữa, cầm trong tay, mắt quan sát tình hình trước mặt.
Trương Thác liên tục né tránh, trong lòng cũng có chút khó chịu, vốn muốn trêu chọc thằng ranh này đùa vui một chút, có điều nhìn thằng ranh này có chút gấp gáp, Trương Thác cũng không còn tâm trạng chơi đùa, khi đối phương lại vung nắm đấm đánh tới lần nữa, Trương Thác hơi nghiêng người né tránh, sau đó bàn tay biến thành hình dao chém lên gáy thanh niên.
Lần này Trương Thác ra tay có thể nói là vừa nhanh vừa chuẩn, thanh niên một giây trước vẫn còn vung nắm đấm mạnh mẽ đầy uy lực, một giây sau đã thấy hai mắt tối sầm, đầu cắm thẳng xuống mặt đất.
Hắc Hồng vừa mới bưng ly trà đến bên miệng, còn chưa kịp uống thì đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hoàn toàn sửng sốt.
Còn đại ca của những tổ chức ngầm khác cũng hơi choáng váng, đây là tình huống gì?
Ngay vừa nãy Hắc Hồng còn mạnh miệng một tiếng võ thuật cổ, mạnh miệng một tiếng bảo Hàn Văn Tĩnh thu lại sự kiêu ngạo của mình, kết quả Hàn Văn Tĩnh gọi người đến, chỉ vừa mới ra tay, đã đánh cho thuộc hạ là cao thủ võ thuật cổ của Hắc Hồng KO luôn rồi hả?
"Yên tâm đi, không giết."
Trương Thác nhìn ánh mắt đám người kia có chút sững sờ, giải thích.
Hàn Văn Tĩnh nhếch miệng nở nụ cười, quả nhiên người đàn ông này không để mình thất vọng, Tứ Cực Môn gì chứ, cao thủ võ thuật cổ cái gì, đứng trước mặt anh đều không chịu nổi một chiêu!
Sau mấy giây ngây người, Hắc Hồng mới kịp phản ứng lại, đứng dậy, thu lại vẻ khinh thường trong mắt: "Các hạ cũng là người của giới võ thuật cổ? Không biết kế thừa môn phái nào?"
"Võ thuật cổ?" Trương Thác nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Không có sư phụ, ông lại là ai vậy, đây không phải là đàm phán tổ chức ngầm sao, có liên quan gì đến võ thuật cổ?"
"Các hạ hiểu lầm rồi" Hắc Hồng cười cười với Trương Thác: "Nếu là chuyện giữa các tổ chức ngầm, tôi hoàn toàn không cần phải đến đây, lần này đến là vì con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn bị giết."
"Tứ Cực Môn? Lại là cái gì vậy?" Trương Thác lấy làm lạ, hỏi.
Sắc mặt Hắc Hồng nhất thời trở nên vô cùng khó coi: "Các hạ thật quá đáng!"
"Cái gì gọi là quá đáng hay không quá đáng, nếu đã không phải là đàm phán giữa những tổ chức ngầm, vậy.
hãy để cho môn chủ của Tứ Cực Môn gì đó tự mình đến đây đi, làm chuyện thiếu đầu óc như không có sức mạnh còn lần lượt phái từng con gà yếu đến đây tìm đánh, không có thời gian lãng phí ở đây với các ông đâu" Trương Thác tỏ ra mất kiên nhẫn.
Hắc Hồng nhìn Trương Thác một cái, lại nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, bóp bóp năm †ay: "Được! Nếu các hạ đã khinh thường Tứ Cực Môn như vậy, có dám nhận lời khiêu chiến của Tứ Cực Môn hay không? Khiêu chiến đến từ võ thuật cổi"
"Đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc nhé, nếu không còn chuyện gì nữa chúng tôi đi trước đây" Trương Thác đi đẳng trước, kéo cánh tay Hàn Văn Tĩnh dẫn cô ta ra khỏi lầu Bát Tiên, trong suốt quá trình, anh không thèm liếc nhìn Hắc Hồng một cái.
Hàn Văn Tĩnh cười cười với Hắc Hồng: "Đại ca Hắc, có thời gian gặp lại sau nhé."
Hắc Hồng đứng trước bàn Bát Tiên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Thác, ông ta tuyệt đối không thể nào ngờ được, Thanh Diệp thế mà tìm được một cao thủ võ thuật cổ đến giúp đố! Thảo nào.
Thanh Diệp có gan lớn như vậy, có điều người trẻ tuổi kia cũng quá mức kiêu ngạo, dám không coi Tứ Cực Môn ra gì, nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều!
Đường cái bên ngoài lầu Bát Tiên tối om, đèn đường mờ.
ảo mông lung, rất khó cung cấp hiệu quả chiếu sáng gì đó.
"Trương Thác, võ thuật cổ là cái gì?" Hàn Văn Tĩnh đi bên cạnh Trương Thác, trên gương mặt đẹp đầy vẻ tò mò.
Trương Thác suy nghĩ một lát, giải thích: "Cũng coi như là một loại võ thuật thôi, có điều khả năng sát thương mạnh mẽ hơn, phần lớn võ thuật cổ đã không còn truyền dạy nữa rồi"
"Vậy anh biết mấy loại?" Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác.
"Một loại" Trương Thác không chút suy nghĩ trả lời: "Võ thuật cổ thuộc về một loại võ thuật kéo dài, nếu cẩn thận nghiên cứu sâu, cả đời cũng không đủ để nghiên cứu được một bộ, một người học một loại cũng đã đủ rồi."
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Văn Tĩnh lóe ra suy nghĩ mạnh mẽ: "Có thể dạy tôi được không?"
"Được chứ, cô muốn học tôi có thể dạy" Trương Thác thản nhiên gật gật đầu, nhắc nhở: "Có điều bắt đầu tập.
võ thuật cổ sẽ rất mệt, cô phải chuẩn bị sẵn sàng"
"Tôi không sợ Hàn Văn Tĩnh kiên định lắc đầu, ngay vừa nãy, khi cô ta nhìn thấy sức mạnh của võ thuật cổ, cô ta đã nôn nóng muốn học tập ngay.
"Cô muốn học lúc nào?"
"Ngay đêm nay, tôi muốn anh, dạy tôi cả đêm!" Hàn Văn Tĩnh lắc lắc eo, cánh tay ngọc quấn lên cổ Trương Thác, hơi thở như lan.
Dìu dặt cung đài ngân tiếng sáo, xích đu nhún nhảy đón đêm sang.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, ánh sáng mặt trời chói mát chiếu vào.
Trương Thác mở mắt nhìn bên cạnh trống rỗng, thở dài, người đàn bà này thật đúng là mạnh mẽ.
Nhà của Hàn Văn Tĩnh vẫn giống như lần trước Trương Thác đến, chẳng qua tất cả giấy khen trong phòng làm việc đều đã bị xé xuống.
Trên bàn ăn có bữa sáng mà Hàn Văn Tĩnh đã chuẩn bị cho Trương Thác, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Trương Thác cảm thấy ngọt ngào, ngồi trên bàn, đang thưởng thức bữa sáng, chuông điện thoại chói tai vang lên.
Trương Thác liếc mắt nhìn người gọi điện đến, sắc mặt có chút mất tự nhiên khi nhận điện thoại: "Alo, Chủ tịch Lâm?"
"Anh đang ở đâu?" Lâm Ngữ Lam hỏi trong điện thoại.
"Ở.." Trương Thác chần chừ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, giọng nói của Lâm Ngữ Lam đã gấp gáp vang lên: "Trước tiên anh cứ đến Di Saint đã, lúc này đối với anh mà nói, là một cơ hội!"
"Di Saint?" Trương Thác ngạc nhiên hỏi lại một câu, đây không phải là một nhà hàng kiểu Pháp sao?
Ăn cơm qua loa xong, Trương Thác rời khỏi nhà Hàn Văn Tĩnh, đi về phía nhà ăn kiểu Pháp Di Saint.
Lúc này mới sáng sớm, cũng không phải thời gian kinh doanh của Di Saint, khi Trương Thác vừa đến đã nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng đang đỗ đẳng trước cửa nhà hàng.
"Đây là?" Trương Thác ngạc nhiên đi vào trong nhà hàng.
← Ch. 0106 | Ch. 0108 → |