← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Trương Thác bận bịu hết một ngày, khi về đến nhà, ngửi được mùi cơm chín ngào ngạt từ trong nhà bay ra "Milan lại nấu cơm sao?"
Trương Thác hoàn toàn không nghĩ đến việc Lâm Ngữ Lam có thể biết nấu ăn.
Quả nhiên, vừa vào trong nhà đã thấy Lâm Ngữ Lam đang ngồi cạnh bàn cơm, đầy mong đợi nhìn vào nhà bếp... ẨÀ Z 3 Cùng ngồi cạnh bàn ăn với Lâm Ngữ Lam còn có một cô gái xinh đẹp xa lạ, bóng dáng Milan thỉnh thoáng lấp ló trong nhà bếp.
"Ngữ Lam, bạn mới đến sao?" Trương Thác rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi, môi lần có mặt Milan, anh đều sẽ gọi tên Lâm Ngữ Lam như vậy.
Lâm Ngữ Lam phấn khởi giới thiệu với Trương Thác: "Đây là Like, bạn của Milan ở Pháp, anh chưa biết đúng không, Milan và Like đều nấu ăn cho hoàng gia nước Pháp đấy, anh có may mắn của hoàng gia đấy, Like, đây là Trương Thác"
"Xin chào" Like chủ động vươn tay về phía Trương Thác.
"Xin chào" Trương Thác duỗi tay nắm đầu ngón tay đối phương, vẫn đang suy nghĩ đến lời nói của Lâm Ngữ Lam.
Hoàng gia nước Pháp sao?
Trong đầu Trương Thác lúc này lập tức nghĩ đến một người, đầu bếp chính hiện nay của hoàng gia Pháp vẫn luôn khẩn khoản cầu xin mình truyền dạy cho ông ta một số kỹ xảo nấu ăn, có một năm từng nói với mình, ông ta tìm được hai hạt giống tốt người Hoa Hạ, tập thể đầu bếp dưới tay ông ta cũng chỉ có hai người Hoa Hạ này, chẳng lẽ Milan và Like chính là học trò mà người kia tìm được sao?
Ánh mắt Trương Thác hơi kỳ quái nhìn lướt qua Like một lần rồi lại nhìn Milan đang bận rộn trong nhà bếp một cái.
Bạn thân của vợ mình, rất có thể sẽ biến thành học trò của học trò của mình sao?
Ánh mắt Trương Thác nhìn quét qua cũng không tránh được ánh mắt của Like, vừa mới gặp lần đầu đã đánh giá toàn thân người ta từ trên xuống dưới như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng Like cũng không nói gì, cô ta biết rõ bản chất của Trương Thác, một tên lừa tình, lần này đến, Like cũng có ý định phối hợp với Milan, vạch trần người này.
Hôm nay Milan cũng không nấu món ăn Pháp gì cả, mà nấu mấy món ăn thường ngày, hương vị kia bay ra, Lâm Ngữ Lam đã không nhịn được từ lâu.
Bây giờ Trương Thác cũng đã nhận ra, vợ mình từ đầu đến cuối rõ ràng là một người ăn hàng, bình thường không biểu hiện ra ngoài, một khi gặp được đồ ăn ngon, bản chất ăn hàng lập tức lộ ra ngay.
Lúc ăn cơm, ba cô gái trò chuyện với nhau, chủ đề trò chuyện phần lớn đều về đồ trang điểm, thương hiệu quần áo, Trương Thác cũng không xen miệng vào, nhanh chóng cơm nước xong, tìm lý do đi ra ngoài.
Vừa nãy trước khi về nhà, Hàn Văn Tĩnh đã gọi điện thoại cho Trương Thác nói đêm nay ông trùm của Hắc Lôi dẫn người đến đàm phán.
Hắc Lôi là ông trùm xã hội đen của tỉnh Ninh, căn cứ cũng không nằm ở thành phố Ngân Châu thủ phủ của tỉnh Ninh, Hắc Lôi hiểu rất rõ đạo lý cây cao chịu gió lớn.
Cho nên mặc dù thành phố Ngân Chân là một miếng mỡ béo bở, nhưng Hắc Lôi cũng không dám một mình chiếm hết, thậm chí có thể mặc kệ một Thanh Diệp xã dần dần lớn mạnh ở thành phố Ngân Châu.
Nhưng nếu bảo Hắc Lôi chắp tay nhường toàn bộ thành phố Ngân Châu, chuyện này không thể nào.
Lầu Bát Tiên.
Ở đẳng trước tượng Quan Công cao bằng người thường, bát hương đã cắm đầy.
Hàn Văn Tĩnh mặc áo da bó sát người, dáng người nổi bật, thướt tha rung động lòng người, ngồi ghế chủ tọa lớn nhất trên bàn Bát Tiên, anh Ba Rắn Độc của Thanh Diệp xã quấn băng gạc trên tay, đứng đẳng sau lưng Hàn Văn Tĩnh.
Trong lầu Bát Tiên, cũng không có bao nhiêu phần tử xã hội, chỉ có lác đác mười người, nhưng mười người này cũng chính là đại ca của các tổ chức lớn trong những tổ chức ngầm của tỉnh Ninh.
Ông trùm của Hắc Lôi là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, ông ta có một gương mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.
nữa, mặc quần áo thể thao rất phổ biến, nếu người đi trên đường nhìn thấy ông ta, không ai có thể ngờ được, ông ta là ông trùm của giới xã hội đen cả tỉnh Ninh.
Hắc Hồng, hai mươi tuổi đã lăn lộn trong giới xã hội đen, rất nhiều người đều từng nghe nói đến câu chuyện của ông ta.
Bên cạnh Hắc Hồng, có một thanh niên gương mặt non nớt đang đứng, không khí trong lầu Bát Tiên có vẻ rất yên tĩnh, nhưng thanh niên vẫn đứng ở đó cầm điện thoại di động chăm chú chơi trò chơi, nhạc nền của trò chơi quanh quẩn trong lầu Bát Tiên.
Hắc Hồng nhìn Hàn Văn Tĩnh, mở miệng, giọng nói của ông ta có vẻ hơi khàn: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay trước khi tôi đến đây, có làm thế nào tôi cũng không nghĩ ra được, chủ nhân của Thanh Diệp bây giờ lại là một con nhóc, ăn Đại Khuyên xã, tiêu diệt nhiều người của Hắc Lôi chúng tôi như vậy, ngay cả thi thể cũng không tìm được, quả nhiên lợi hại."
Kỳ quái là khi Hắc Hồng nói đến những điều này, trên mặt không lộ ra vẻ tức giận chút nào, thậm chí trong ánh mắt còn lộ vẻ khen ngợi.
"Thật ra, mặc kệ cô tiêu diệt Đại Khuyên xã hay là giết người của tôi, tôi cũng không sao cả, ở tuổi này của cô, tôi còn tàn nhẫn hơn cô, từ trên người cô, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của tôi lúc đầu, nhưng cô tuyệt đối không thể không để lại một người sống nào như vậy được, A Huyết là người mà các cô không thể động vào được"
Thanh niên đang chơi trò chơi trên điện thoại đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười quỷ dị với Hàn Văn Tĩnh: "A Huyết là anh trai của tôi."
Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp của thanh niên này, tự dưng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắc Hồng thấy Hàn Văn Tĩnh không hé răng nửa lời, cười ha ha một tiếng: "Ranh con, cô tuổi tác còn trẻ, có rất nhiều chuyện cô không hiểu, trên thế giới này, có rất nhiều rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được, cũng có rất nhiều rất nhiều người mà cô không thể nào.
trêu chọc vào được"
Đối với lời nói của Hắc Hồng, Hàn Văn Tĩnh tràn đầy cảm xúc, tuổi tác ngày một tăng lên, thế giới này lại lần lượt mang đến cho cô ta những kiến thức mới.
Ban đầu khi cô ta trừ gian diệt ác, cô ta cảm thấy những kẻ dám cầm đao liều mạng này đều là người gian ác, sau này, loại cầm đao liều mạng đó chẳng qua chỉ là người hung dữ, còn có những người đáng sợ hơn nữa, ví dụ như giết người.
Cho đến nay, Hàn Văn Tĩnh vẫn luôn chậm rãi tiếp xúc với những thứ này, mãi đến tận khi gặp được Trương.
Thác, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Trương Thác giết người quy mô lớn ở lầu Bát Tiên, tận mắt nhìn thấy Thứ Phong nhảy múa ở quán bar Dạ Sắc, từ đội trưởng Kim Hâm của Lợi Nhẫn, cô ta lại nghe được nhiều chuyện mà trước đây bản thân cô ta chưa từng dám nghĩ đến.
Đúng như Hắc Hồng nói, thế giới này, vượt xa tưởng tượng của mình.
"Trong giới, có quy tắc trong giới" Hắc Hồng bưng ly trà trước mặt đến bên miệng nhẹ nhàng thổi: "Cô giết người của tôi, thôn tính Đại Khuyên xã, đều là chuyện trong giới, cô có năng lực, cô làm, tôi không có gì để nói, nhưng cô giết A Huyết, lại là một chuyện khác, chuyện này cần một lời giải thích, ranh con, tôi cũng không làm khó cô, lúc đó là ai ra tay, cô bảo người đó đứng ra là được"
"Anh ta đang trên đường đến" Hàn Văn Tĩnh mở miệng.
Tuy Hàn Văn Tĩnh không biết những thứ khiến người ta không cách nào tưởng tượng nổi trong lời Hắc Hồng là thứ gì, nhưng Hàn Văn Tĩnh có thể tin, những thứ đó không thể đe dọa được Trương Thác.
Lợi Nhãn là tổ chức như thế nào, Hàn Văn Tĩnh là người trong chính phủ có thể hiểu rõ rành rành, người ở đó, trực tiếp nghe lệnh của chỉ huy cao nhất, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh! Ngay cả bọn họ, đối với một thuộc hạ của Trương Thác mà còn phải cẩn thận từng ly từng tý một, như vậy, còn Trương Thác thì sao?
Đối với vấn đề rốt cuộc Trương Thác có thân phận gì, Hàn Văn Tĩnh vẫn luôn không nghĩ sâu quá, bởi vì cô ta hiểu rõ, bản thân cô ta hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được nhiều như vậy, kiến thức của cô ta thật sự quá có hạn rồi.
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |