← Ch.1025 | Ch.1027 → |
Người đàn ông mặc tây trang đã bị gãy hai chân, 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, hai tay không còn chút sức lực nào rũ xuống, nụ cười nhạt trên mặt hẳn đã biến mất từ lâu, ngược lại biến thành hoảng sợ, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán hẳn.
Trương Thác để ý đến hình xăm mờ mờ trên gáy người đàn ông mặc tây trang.
Trương Thác nhíu nhíu mày: "Sát thủ của Bóng Đêm? Ai phái anh đến?"
Khi người đàn ông mặc tây trang nghe thấy Trương Thác nói ra hai chữ Bóng Đêm, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, có rất ít người có thể nói ra tên tổ chức một cách hời hợt như vậy.
"Anh biết đến Bóng Đêm?" Người đàn ông mặc tây trang trừng to hai mắt.
"Thần bí lắm sao?" Trương Thác hỏi ngược lại một câu: "Nói đi, ai phái anh đến, tôi có thế cho anh được toàn thây"
"Ha, ha ha!" Người đàn ông mặc tây trang hít vào một hơi, cười to mấy tiếng: "Nếu anh đã biết đến Bóng Đêm, vậy thì cũng nên hiểu rõ, Bóng Đêm chúng ta, từ xưa đến nay, cho dù có chết, cũng không tiết lộ thân phận của người đã thuê mình."
Trương Thác nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó mở miệng:
"Cũng đúng, quy tắc thì vẫn phải tuân thủ, xem hình xăm sau gáy anh, hắn là một thành viên trong Mười Ba Đứa Con Bóng Đêm, nghe nói Mười Ba Đứa Con Bóng Đêm các anh tình cảm như anh em ruột thịt, bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, hoặc là làm trái quy định của tổ chức, nói cho tôi biết ai đã thuê anh, hoặc là tôi sẽ giết sạch mười hai người anh chị em còn lại của anh"
"Điên cuồng!" Người đàn ông mặc tây trang quỳ trên đất: "Tôi thừa nhận, anh rất mạnh, tôi vốn dĩ không phải đối thủ của anh, nhưng anh thật sự cho rằng anh có thể ra tay với tất cả Mười Ba Đứa
Con Bóng Đêm sao? Trên thế giới này có mấy người dám nói ra những lời như vậy?"
"Phải, không nhiều, nhưng tôi là một trong số đó." Giọng điệu
Trương Thác rất bình thản.
"Anh lấy đâu ra tự tin? Chỉ dựa vào anh mà có thể đánh bại được tôi sao?" Người đàn ông mặc tây trang cười khẩy.
"Dựa vào cái này" Trương Thác rứt một chiếc nhãn màu vàng sãm từ trong túi qưần bãi biển ra, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên: "Đủ chưa?"
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, con ngươi của người đàn ông mặc tây trang co rút lại dữ dội, ngay cả giọng nói của hắn cũng run rẩy.
"Nhẫn... Nhẫn thánh! Là anh! Là anh! Không ngờ là anh!"
Thân thể của người đàn ông mặc tây trang cũng không kiềm được run rẩy, cho dù vừa nãy khi nhắc đến cái chết, hắn cũng.
không thể hiện ra bộ dạng không chịu đựng nổi như vậy.
"Sao hả, bảy giờ đã tin rồi sao?" Trương Thác đút chiếc nhẫn về lại túi quần, nhìn người đàn ông mặc tây trang.
"Không ngờ, thậm chí tôi còn có may mắn được đánh nhau với
Satan trong truyền thuyết, ha ha ha! Được, tôi nói cho anh biết người đã thuê tôi là ai, nhưng anh phải đảm bảo, anh sẽ không ra tay với đám anh chị em của tôi"
"Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi!" Giọng nói của
Trương Thác đã tràn đầy lạnh lẽo: "Ba giây, nói cho tôi biết ai đã thuê anh, sau đó chết đi"
Người đàn ông mặc tây trang cười thảm một tiếng: "Người thuê họ Tô, người Yên Kinh"
Nói xong, người đàn ông mặc tây trang cắn nát thuốc độc giấu trong răng, mắt trợn lên, thân thể ngã về phía trước, ngay trước mặt Trương Thác.
"Họ Tô? Người Yên Kinh?" Trương Thác cũng chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông mặc tây trang đã chết thêm một lần nào, lẩm bẩm một câu, sau đó gửi tin nhản đi.
Trương Thác kéo thi thể này đi ra cửa phía bắc của phòng khách, ra đến sân sau, vấy vẫy tay với không khí, một bóng đen lướt đến, khiêng thi thể lên, không nói một câu nào, biến mất lần nữa.
Trương Thác quay về phòng khách, sau khi xác nhận xong trong phòng khách không để lại dấu vết đánh nhau gì nữa, lúc này mới đi ra cửa chính ở hướng nam phòng khách, đúng lúc này, Lâm
Ngữ Lam và Giang Tính cũng từ cửa chính đi vào.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam tràn đầy lạnh lẽo, bộ.
dạng hèn nhát của Trương Thác vừa nấy, cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.
"Hì hì, Chủ tịch Lâm, đã pha xong trà cho em rồi, mau mau thưởng.
thức đi" Trương Thác bưng một tách trà đã được pha xong ra trước mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam lạnh lùng liếc mắt lườm Trương Thác một cái, không thèm nói gì, cũng không thèm nhận tách trà mà anh đưa sang, cô đã không còn bất kỳ lời nào để nói với Trương Thác nữa rồi, chuyện ngày hôm nay khiến cô ra quyết định, lập tức gọi điện cho ba mình để cho người này cút xéo đi thôi!
Trong ánh mắt Giang Tĩnh nhìn Trương Thác cũng có chứa một chút coi thường, một người đàn ông, khi vợ mình gặp nguy hiểm lại chạy trước một mình?
Trương Thác thấy tâm trạng Lâm Ngữ Lam không tốt, run rẩy cười một tiếng quay về phòng ngủ của mình, anh gọi điện thoại cho thanh niên đẹp trai kia, bảo cậu ta điều tra tất cả những người họ.
Tô ở Yên Kinh một lượt.
Khi Trương Thác xử lý xong tất cả những chuyện này, Giang Tĩnh cũng đã kiểm tra biệt thự được một lần, điều khiến tâm trạng Lâm
Ngữ Lam dễ chịu hơn một chút chính là, trong biệt thự không bị người ta lắp đặt những thứ như máy nghe trộm gì đó.
Trên thực tế, những thứ này đã bị Trương Thác xứ lý xong xuôi từ một tháng trước rồi.
Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng khách, càng nghĩ đến dáng vẻ.
Trương Thác vừa nấy, trong lòng lại càng cáu kỉnh, cô đang định gọi điện thoại cho ba mình nói với ông về bộ dạng hèn yếu vừa nãy của Trương Thác thì điện thoại đã reo lên, là ba cô gọi đến.
"Ngữ Lam này, bao giờ con và Tiểu Trương đến Di Saint một chuyến nhé, là một nhà hàng kiểu Pháp mới khai trương, thằng bé
Trịnh Sở từ nước ngoài trở về rồi, chú Trịnh và bác gái Trịnh của con đều mời hai đứa đến đấy:
Lâm Ngữ Lam nghe lời nói của ba mình trong điện thoại, cố gắng nuốt xuống câu nói muốn Trương Thác cút xéo đi, nếu nói Lâm
Ngữ Lam không hài lòng với Trương Thác một trăm, thì cô còn không hài lòng với Trịnh Sở kia một nghìn nữa cơt
Nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm có quan hệ nhiều đời, Lâm Ngữ Lam dung mạo hơn người, từ nhỏ đã được Trịnh Sở theo đuổi, nhưng.
Lâm Ngữ Lam lại không có chút hứng thú nào đối với Trịnh Sở, đây là một tên con ông cháu cha bị gia đình chiều hư, ngay cả
Lâm Ngữ Lam cũng biết, khi Trịnh Sở mười lăm tuổi đã từng quan hệ với cô giáo dạy kèm tại nhà của anh ta, người kia là một sinh viên đại học, Trịnh Sở làm người ta to bụng rồi đá người ta đi, cuộc sống cá nhân sau này lại càng hỗn loạn kinh khủng hơn.
Nhưng mà cha mẹ Trịnh Sở cũng không thèm quan tâm một chứt nào, mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đều nói sau này hai nhà sẽ kết thành thông gia gì đó vân vân.
Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy Trịnh Sở và đôi cha mẹ kia là biết ngay là họ định làm gì rồi.
Giữa Trịnh Sở và Trương Thác, Lâm Ngữ Lam rõ ràng có thể chấp nhận Trương Thác hơn một chút, tuy người này nhu nhược một chút, vô tích sự một chút, nhưng ít nhất cũng không làm ra những chuyện khiến người ta ghê tỏm.
Nhà hàng Di Saint kiểu Pháp có thể nói là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Ngân Châu trong một năm gần đây, dựa trên nguyên tắc giữ nguyên hương vị ban đầu, khiến cho người ta cảm nhận sâu sắc được đặc sắc trong phong cách kiểu Pháp, nhà hàng này.
từ phong cách trang trí cho đến nhân viên phục vụ đều tràn đầy hương vị của nước Pháp.
Lâm Ngữ Lam chọn bừa một chiếc siêu xe trong sân lớn của biệt thự, chở Trương Thác đến chỗ này.
'Vừa xuống xe, Trương Thác còn chưa kịp nói chuyện đã cảm giác được một cánh tay ngọc mảnh khảnh đang khoác lên cánh tay mình, nhìn thấy sắc mặt Lâm Ngữ Lam dịu dàng đứng bên cạnh mình, hoàn toàn không tìm thấy dáng vẻ lạnh lùng khi ở nhà, nếu chỉ nhìn mỗi động tác và sắc mặt lúc này của Lâm Ngữ Lam, thật sự khiến cho người ta cảm thấy cô là một người phụ nữ bé nhỏ.
đang dựa vào lòng chồng.
Lâm Ngữ Lam trừng mắt lườm Trương Thác một cái, tuy trên mặt có nụ cười dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn mang theo một luồng ý lạnh: "Lát nữa đi vào đừng có nói nhiều, tôi và anh cố gắng thể hiện tình cảm một chút, khi gọi món tôi hỏi anh muốn ăn món gì, anh chỉ cần bảo cứ do tôi quyết định là được rồi, rõ chưa?"
Trương Thác gật gật đầu, giơ một bàn tay lên: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà Chủ tịch Lâm đã giao!"
← Ch. 1025 | Ch. 1027 → |