← Ch.0633 | Ch.0635 → |
Đối với mẹ của Thu Vân mà nói thì ba mươi nghìn tỷ là một con số trên trời, cho dù chỉ là nghĩ thì bà ta cũng không dám.
Thu Vân lắc đầu với mẹ mình: "Mẹ, anh ấy không nói mò, công ty của anh ấy thật sự trị giá ba mươi nghìn tỷ"
"Không nên nói bậy nói bạ" Quách Ngọc Văn quát một tiếng, trên mặt cô ta là sự tức giận: "Thu Vân, cô cảm thấy nói khoác lác vào lúc này rất vui đúng không?"
Quách Ngọc Văn không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù cô †a không tin bạn trai của Thu Vân có công ty lớn như thế nhưng vừa nghe thấy điều này là cô ta lại tức giận. Chỉ cần Thu Vân sống tốt thì cô ta sẽ tức giậi "Được rồi, chúng tôi không chào đón loại người như các người, ra ngoài đi" Quách Thiên Tuấn xua tay rồi đuổi người.
"Đúng đấy, cút ra ngoài đi, ở đây khoác lác cái gì thế chứ.
Nếu như có tiền như thế thì đừng tới đây ăn cơm thừa chứ? Tự gọi một bàn ngồi ăn không được à?" Dì của Thu Vân lên tiếng.
Trương Thác cười cười rồi nhìn chằm chằm bà ta mà lên tiếng: "Chúng tôi tới đây không phải để ăn cơm, muốn tới để hỏi một chút bà định xử lý hai tỷ bảy trăm triệu mà bà lừa chúng tôi định xử lý như thế nào?"
"Lừa ư? Hai tỷ bảy trăm triệu ư? Là ý gì?" Quách Ngọc Văn có chút sửng sốt: "Ai có hai tỷ bảy trăm triệu?"
"Đương nhiên là hai tỷ bảy trăm triệu của chúng tôi." Mẹ của Thu Vân có chút không nhịn được: "Chị cả, tôi tin tưởng chị như thế vậy mà chị lại lừa chúng tôi, số tiền đó là dùng để cứu mạng ông Thu cơ mài"
Vẻ mặt dì cả của Thu Vân thay đổi, lúc nãy uống rượu, những người bạn của Quách Thiên Tuấn hỏi bà ta làm gì thì bà ta trả lời là làm ăn nhỏ. Bây giờ lại bị người khác nói lừa gạt hai tỷ bảy trăm triệu, bà ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Dì cả của Thu Vân vừa muốn mở miệng thì giọng nói của Quách Ngọc Văn đã vang lên: "Cô cả lừa các người hai tỷ bảy trăm triệu ư? Các người cũng buồn cười quá đấy, sao không soi mặt vào nước tiểu mà xem các người có giống với người có gần ba tỷ không hả?"
Quách Ngọc Văn vừa nói xong thì những người ngồi trong phòng cười vang.
Dì cả của Thu Vân cũng chẳng thèm để ý tình cảm mà trực tiếp măng: "Cái thứ không biết xấu hổ, nói bà đây lừa các người hơn hai tỷ? Muốn tìm thì đi tìm người lừa gạt các người ấy, đừng đứng đây khóc lóc om sòm với tôi."
Hốc mắt của Thu Vân đỏ lên: "Chính là bà, chính bà tìm người tới giả bác sĩ rồi lừa tiền của chúng tôi!"
"A!" Dì cả của Thu Vân cười một tiếng rồi nói: "Chứng cứ đâu?"
Trương Thác lắc đầu: "Tôi không có chứng cứ, tôi chỉ biết là bà bắt tay với người khác lừa tiền của chúng tôi. Tôi cho bà một cơ hội, bà có trả tiền hay không!"
"Ha hai" Dì cả của Thu Vân cười to một tiếng rồi nhìn chăm chằm Trương Thác mà nói: "Cậu uy hiếp tôi? Cậu có tin hôm nay tôi sẽ khiến cậu không đi ra được khách sạn này không hả?"
Dì cả của Thu Vân nói rồi lấy điện thoại ra, người mà bắt tay với bà ta lừa tiền của nhà Thu Vân là một đại ca xã hội đen.
Bên này còn đang nói thì có một nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào.
Quách Thiên Tuấn nhìn người đi vào với vẻ mặt không vui rồi quát lên: "Có biết phép tắc hay không hải!"
"Xin lỗi xin lỗi!" Nhân viên phục vụ vội vàng nói: "Tôi cần nói chuyện với quản lý Quách"
"Cậu nói đi" Quách Ngọc Văn đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ.
"Quản lý Quách, cậu Ngũ tới rồi"
Quách Ngọc Văn nghe thấy cái này thì thay đổi sắc mặt, cô ta cũng chẳng buồn chê bai mấy người Trương Thác nữa mà vội vàng đi ra ngoài, cô ta còn chuyên môn dặn dò bố mình: "Bố, khó khăn lắm nhà cô nhỏ mới tới đây một chuyến, cũng đừng để họ đi, ngồi lâu một chút, lại gọi thêm mấy món ăn"
Quách Ngọc Văn nói xong thì đi nhanh ra ngoài.
← Ch. 0633 | Ch. 0635 → |