← Ch.0253 | Ch.0255 → |
Vét bánh xe do hai xe địa hình vừa đè giờ trở thành vạch phân cách giữa hai đoàn người.
"Tóc Đỏ, cậu có thấy màu tóc của thằng nhóc đó giống với của cậu không.
" Feinberg ghé sát tai Tóc Đỏ thì thầm, đó rõ ràng là một lời thách thức.
"Không sao.
" Khóe miệng Tóc Đỏ nhếch lên một nụ cười: "Chờ khi tôi bẻ đầu hắn ta chôn xuống đất, anh sẽ không nhìn thấy nữa.
"
"Đúng vậy.
" Feinberg gật đầu, biểu thị anh ta hiểu rất rõ loại chuyện này.
Thanh niên tóc đỏ nhìn Trương Thác cùng những người khác vẻ mặt nhàn nhạt, trong lòng nồi lên một tia tức giận không rõ nguyên nhân: "Tao kêu mày xin lỗi.
Tụi bây không nghe thấy sao?"
"Tôi cũng hỏi anh, anh có chắc muốn chúng tôi xin lỗi không?" Bạch Trì lại hỏi: "Anh muốn xin lỗi kiểu gì, tôi có thể xin lỗi.
"
"Hừ!" Thiếu niên tóc đỏ chế nhạo, nhìn qua nhìn lại giữa Vị Lai và Nguyệt Thần, tuy rằng hai nữ nhân này che kín người nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người tinh xảo, dung nhan vô song.
Thanh niên tóc đỏ duỗi tay chỉ vào hai người Vị Lai và Nguyệt Thần: "Cứ để bọn họ tới xin lỗi ông đây đi! Bằng không, tao không ngại dạy tụi bây quy tắc của ở đây.
"
Bạch Trì đi tới chỗ Nguyệt Thần cùng Vị Lai: "Đi thôi, người ta xem trọng hai người, hai người đi đi.
"
"Được.
" Nguyệt Thần mỉm cười, đi về phía nhóm thanh niên tóc đỏ, ngón chân đã giẫm lên vạch ngăn cách.
Nhìn bóng lưng của Nguyệt Thần, Tóc Đỏ lắc đầu nói với Feinberg: "Này xem ra tôi không có cơ hội vặn đầu tên kia.
Những người này, tìm ai không tìm, lại tìm hai người phụ nữ, bọn họ chưa nghe nói qua, trái tim của người phụ nữ độc nhất sao?"
Feinberg gật đầu thật sâu.
Trong thế giới ngầm, mọi người đều kính nể đại nhân Satan, không chỉ vì sức mạnh quyền năng của đại nhân Satan, mà còn vì những thủ đoạn đẫm máu đáng sợ của đại nhân Satan.
Trong số mười vị vương giả của đảo Quang Minh, có hai vị có thể sánh ngang với đại nhân Satan, ngoài Bạch Trì ra thì chính là Thần Nguyệt tuyết sơn! Người phụ nữ này khi thánh thiện thì giống như thiên thần, khi nổi giận sẽ khiến cho quỷ thần của địa ngục phải run sợ!
Nguyệt Thần chậm rãi đi về phía đám người thiếu niên tóc đỏ, đầu ngón tay run rẩy ẳn chứa đao sắc bén nhọn, người chết dưới tay khó có thẻ toàn thân.
Ngay khi Nguyệt Thần đi tới trước mặt thanh niên tóc đỏ và những người kia, thì người em trai đi sau thanh niên tóc đỏ kéo tay áo của thanh niên tóc đỏ xuống.
"Đại ca, nhìn cái đó!"
Em trai vươn tay về phía đầu kia của hồ.
Thanh niên tóc đỏ nhìn quanh và thấy một bóng người ẩn trong chiếc áo choàng đen, dáng vẻ này khiến thanh niên tóc đỏ có ánh mắt kính nễ.
Chiếc áo choàng đen này hoàn toàn được làm bằng vải lanh, và toàn bộ chiếc áo choàng là màu đen tuyền không có bắt kỳ hoa văn nào.
Trong thế giới ngầm, không phải ai cũng có thể mặc áo choàng đen này, tắt cả những người mặc áo choàng đen đều có một cái tên thống nhất.
Địa ngục hành giả!
Giống như một kẻ đi theo địa ngục, không ai biết những địa ngục hành giả trông như thế nào.
Chiếc áo choàng đen bao phủ tất cả bọn họ.
Sự xuất hiện của hành giả địa ngục tượng trưng cho sự chấm dứt của cuộc sống.
Và sự tồn tại của những địa ngục hành giả là người phát ngôn của đảo Quang Minh, lời nói của họ đại diện cho lời nói của đảo Quang Minh.
Thanh niên tóc đỏ và những người khác vẫn còn rất mạnh mẽ, khi nhìn thấy những địa ngục hành giả xuất hiện, họ đều chỉ dạ dạ vâng vâng, không còn dám ra vẻ độc đoán, vì sợ sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
"Trở về trước đi.
" Trương Thác lúc này cũng nói.
Nguyệt Thần đã đi tới trước mặt thanh niên tóc đỏ, khi nghe thấy điều này thì quay đầu bước lại không chút do dự.
← Ch. 0253 | Ch. 0255 → |