Hôn lễ
← Ch.26 | Ch.28 → |
Ta chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như lúc này.
Đứng trước thánh đàn, nhìn lão già râu bạc trước mặt đang nói lải nhải, nhưng ta lại không nghe được chữ nào. Trong đầu ta tính đến chuyện trốn chạy nhưng rồi lại cười nhạo sự không thực tế của chính mình.
Tà váy dày và nặng kéo dài mười thước đó, cho dù có người hầu nâng giúp, vẫn kéo trọng tâm thân thể ta lệch về sau khiến ta lúc nào cũng phải duy trì thăng bằng. Ta cảm thấy mình không phải cô dâu xinh đẹp khoác váy lụa trắng mà là một con ngựa kéo xe.
Người ta nghĩ ra loại váy cưới dày nặng như vậy có phải là để đề phòng trường hợp cô dâu xoay người bỏ chạy mất?
Kỳ thực đã đến nước này, lẽ ra ta không nên còn có những ý nghĩ kì lạ này nữa mới đúng.
Vừa rồi sau khi đi vào cổng thánh đường, ta nhìn thấy rất nhiều quý tộc đứng dày đặc hai bên tấm thảm đỏ. Lụa trắng che khuất tầm mắt nhưng ta vẫn bất giác đưa mắt tìm kiếm.
Tìm cái gì? Ta còn có cái gì phải do dự?
Nhưng đột nhiên ta rất muốn nhìn thấy đôi mắt màu đen đó một lần nữa.
Eric bên cạnh đột nhiên cầm tay ta. Phục hồi lại tinh thần, ta phát hiện tâm trạng không yên của mình đã khiến mọi người thảo luận. Hoặc cũng có thể vì phải chờ đợi quá lâu, tóm lại là mọi người đang thì thầm bàn tán gì đó.
Vị Đại tế ti mặc lễ phục màu đỏ sậm khó xử hắng giọng, nhắc lại lời thề kết hôn một lần nữa, hỏi ta có đồng ý trở thành vợ Eric hay không.
"Tôi đồng ý". Ta nói ra lời này. Mặc dù một giới luật thiên thần nhấn mạnh với các tín đồ là việc bịa đặt trước Tế đàn sẽ bị trừng phạt, nhưng đối tượng của giới luật này chắc không bao gồm thần tộc...
Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, một cây bút lông được nhét vào trong tay ta. Eric bên cạnh đã nhanh chóng kí đầy đủ họ tên vào góc tờ hôn thư bằng lụa có đóng dấu biểu tượng vương thất phức tạp đó.
Đến lượt ta kí tên mình bên cạnh tên hắn.
Ta đang đinh viết cái tên giả Monica vào đó, nhưng lúc chấm mực ta lại không cẩn thận làm đổ lọ mực đặt bên cạnh.
Vị quan đứng bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ, bàn tay dính đầy mực. Mặc dù ta tránh rất nhanh, không để mực bắn vào tay áo nhưng vẫn có một vết mực bắn lên vị trí bên cạnh chỗ kí tên của ta trên hôn thư.
Vết bẩn đó nhìn rất vướng mắt, nhưng ta vẫn ký tên Monica lên chỗ trống bên cạnh.
May là ta không phải Monica thật sự. Để ý tới sắc mặt quái dị của mọi người xung quanh, ta nghĩ đây có lẽ không phải một điềm báo tốt cho một việc vui như thế này.
Đại tế ti cầm lấy hôn thư, tuyên bố chúng ta kết làm vợ chồng. Ta và Eric cùng nhau đi ra bên ngoài, trên đường đi tiếp nhận sự chúc mừng của tất cả mọi quý tộc. Bọn họ nhiệt tình tung gạo trắng và hoa tươi lên đón tân lang tân nương, nhưng thân là nhân vật chính, ta lại nghĩ đến đôi mắt của Meredith vì nó cũng đen như vết mực vừa rồi.
Có lẽ hắn đang đứng nhìn ở một góc nào đó, có điều ta đã xóa bỏ trí nhớ của hắn. Ta đã xóa bỏ đoạn hắn nhìn thấy Bảo Bảo biến thân trên bãi biển và đoạn chính miệng hắn nói rõ sự hoài nghi của mình với ta.
Không thể không nói, hắn đúng là một người nhạy cảm. Có lẽ ta nên xóa bỏ tất cả, kể cả những gì xảy ra trong ba ngày sau khi gặp gấu đó.
Lần sau gặp hắn mình sẽ làm như vậy - ta tự nói với mình.
Cùng với đám người đi pheo phía sau, cuối cùng ta cũng đi ra thánh đường hùng vĩ làm người ta cảm thấy ngạt thở đó. Ngoài cửa lớn, dưới mấy trăm bậc thang màu trắng, một chiếc xe ngựa xa hoa được trang trí với đầy hoa tươi đã đỗ sẵn, trước sau đều có đội nghi lễ xếp hàng thật dài. Chúng ta sẽ đi xe ngựa lên tàu, cùng hạm đội tới thăm nước láng giềng, đồng thời cũng là chuyến lữ hành trăng mật.
Ta để chồng mình đỡ lên xe ngựa, hắn đang vui vẻ tràn trề còn ta lại rất muốn hỏi một chút xem hắn có nghĩ tới Loreley tóc vàng hay không? Ta nhớ trong tờ nhật ký đánh rơi đó cô ta viết, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông của thánh đường cô ta sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh lễ cưới. Nhất định cô ta nghĩ có ngày mình sẽ cùng Eric tổ chức hôn lễ ở đây đúng không?
Eric quả thực đã tổ chức hôn lễ, chỉ có điều cô dâu lại là ta. Tất cả những điều này tỏ ra thật buồn cười.
Từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đám người xếp hàng hai bên nhiệt tình hoan hô, những dãi lụa màu và hoa tươi tung bay, ban nhạc đi theo diễn tấu dọc đường. Ta và Eric giơ tay vẫy đáp lại sự nhiệt tình của dân chúng. Cảm thấy mình không còn là mình nữa, ta bây giờ rất giống một con rối bằng gỗ được giật dây.
Đến lúc lên thuyền lại là một buổi vũ hội nữa. Kỳ thực vũ hội trên thuyền cũng không khác biệt gì so với trong vương cung, trừ địa điểm tổ chức. Mà chiếc thuyền này rất lớn, rất vững vàng, cộng thêm thời tiết hôm nay rất tốt khiến cho nơi này cũng không khác gì trên đất liền.
Ta lấy lí do muồn về phòng thay đồ để nghỉ ngơi. Dưới ánh mắt mập mờ của mọi người, Eric dẫn ta trở lại khoang thuyền xa hoa nhất. Trong khoang mọi thứ trang trí cũng không khác gì ở trong vương cung.
Eric theo ta vào phòng, còn chưa kịp xoay người ta đã cảm thấy một hơi thở ấm áp phun tới bên cổ. Ta sợ run, cảm thấy hình như lông măng trên người đều đã dựng đứng lên.
"Hôm nay em thật xinh đẹp..." Giọng nam trung của vương tử lúc này trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, mà hình như hắn đang dùng sống mũi cao ráo khẽ cọ lên làn da ta, như có như không.
Ta xoay người, bị hắn ôm chặt lấy. Hành động của hắn vội vàng và thô bạo chưa từng thấy. Ta vội vàng giơ tay chông lên ngực vương tử để giữ khoảng cách, gượng cười thuyết phục hắn: "Đừng nóng vội, để khách khứa lại như vậy sẽ không tốt, hôm nay chúng ta là nhân vật chính. Em cho rằng sau khi đưa em về phòng anh sẽ phải quay lại chứ".
Eric nhìn ta, áp tới đặt một nụ hôn lên môi ta rồi nói: "Cũng đúng, dù sao giờ đây em cũng đã là nàng dâu của anh rồi. Anh nghĩ anh còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng đến tối, mặc dù rất đau khổ". Hắn cười buông ta ra, vừa đi ra khỏi phòng vừa quay đầu nhìn lại.
Ta gọi thị nữ vào, cảm thấy vẻ mặt kì dị trên mặt cô ta giống như cảm thấy kinh ngạc vì vương tử có thể để lại tân nương ở đây.
Được rồi. Đối với một đôi vợ chồng mới cưới mà trước khi kết hôn tình cảm đã nồng cháy thì không vội vã lên giường đích xác là một vấn đề đáng để nghiên cứu, nhưng ta lại thật sự không có dự định trở thành vợ chồng với Eric. Kỳ thực Eric rõ ràng là một chàng trai cực kì đẹp trai, ngủ cùng hắn không phải một chuyện không thể chịu được. Có điều sau đêm nay, bất kể Loreley có quyết định giết chết hắn hay không thì sáng mai tất cả đều sẽ kết thúc. Mà ta cũng nên trở về cung điện thần biển bị xâm chiếm, thu lại những thứ ta cần thu hồi.
Huống chi, nếu con bé người cá điên cuồng một chút - mặc dù cô ta yếu đuối, nhưng ghen tuông chắc chắn sẽ khiến người ta điên cuồng - quyết định xông tới giết chết người yêu khi hắn đang lên giường với người phụ nữ khác, đó đúng là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng ta hoàn toàn không muốn mạo hiểm như vậy. Cho nên ta mới không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện phong lưu, càng khỏi phải nói đến chuyện có thể sáng hôm sau vương tử sẽ trở thành một người chết.
Với sự giúp đỡ của thị nữ, ta thay bộ đại lễ phục hoa lệ đã hành hạ mình từ sáng sớm đến bây giờ ra, nằm trên giường định ngủ một giấc, để mặc cô ta xoa bóp. Trong bữa tiệc vừa rồi, chịu đựng ánh mắt đánh giá của tất cả mọi người, nghe những chờ mong về người thừa kế tiếp theo của vương quốc Austar, trên mặt còn phải mang nụ cười, đó là một việc rất mệt mỏi.
Đến lúc bị tiếng nổ của pháo hoa đánh thức ta mới mở mắt ra.
Đã đến đêm rồi sao? Ta hơi cử động ngồi dậy, thị nữ bên cạnh vội vàng tới giúp ta chải đầu, đồng thời còn gọi người bên ngoài mang một thùng nước nóng tỏa ra mùi thơm vào phòng ngủ.
Một thi nữ khác đi vào nói: "Điện hạ, đội trưởng đội thị vệ của ngài đợi ngài triệu kiến từ buổi chiều, bây giờ ngài có gặp anh ta hay không?"
Ta nghi hoặc, "Đội trưởng thị vệ của ta?"
Cô ta trả lời, "Chính là tước sĩ Meredith. Trước đây anh ta phụ trách an toàn của ngài cho nên bây giờ vương tử điện hạ lệnh cho anh ta tới kiêm nhiệm vị trí đội trưởng đội thị vệ cho ngài".
Ta vốn định từ chối, có điều nghĩ lại, gặp cũng được. Chuyện trí nhớ vẫn nên giải quyết cho xong, sáng mai là ta phải đi rồi.
"Mời anh ta vào đi. Đợi chút, để ta ra ngoài gặp anh ta".
Nữ phục vụ lui ra, sau khi trang điểm xong ta bước ra gian ngoài. Meredith đang đứng đó chờ ta.
Hắn cúi đầu, hành đại lễ đối với vương phi. Ta hơi ngẩn ra một chút rồi mới nghĩ ra, không sai, bây giờ trong mắt họ ta đã là vợ của Eric...
Hắn nói, "Vương tử điện hạ phái tôi tới làm đội trưởng thị vệ của ngài. Với tính mạng và vinh dự của mình, tôi thề sẽ hiến dâng sự trung thành của mình cho ngài".
Ta nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra phép thuật của ta rất hữu dụng. Nhớ tới lúc ở bãi biển, lần đầu tiên hắn không dùng kính ngữ xưng hô ta nhưng lại bị ta dùng phép thuật ngăn chặn lại. Bởi vì ta có dự cảm, nếu hắn nói tiếp thì tình huống sẽ không thể... kiểm soát được? Tóm lại, như bây giờ mới là chính xác đúng không?
Ta tạm thời đuổi mấy nữ phục vụ ra ngoài, lặng lẽ đưa tay, một vệt ánh sáng chìm vào dưới mép tóc Meredith. Hắn vẫn cúi đầu báo cáo danh sách một số nhân viên cho ta nghe.
"Được rồi, ngươi cứ quyết định là được. Ta tin tưởng ngươi sẽ hoàn thành tốt chức trách của mình". Ta không nhịn được lên tiếng ngắt lời hắn.
"Vâng". Hắn ngẩng đầu, có điều ánh mắt không hề nhìn vào người ta.
Lúc ta đang định kêu hắn lui ra thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Khi cửa phòng bị mở ra, tiếng pháo hoa và tiếng tiếng hoan hô của mọi người bên ngoài cũng vọng vào trong phòng.
Trên mặt vương tử lộ vẻ say rượu, bên cạnh sự hào hoa nhã nhặn bình thường giwof có thêm một chút ngang tàng. Được tùy tùng dìu đỡ, hắn loạng choạng đi vào, phía sau còn có một đám quý tộc ồn ào say xỉn đi theo.
Nhìn thấy ta, Eric liền lao tới, "Cô dâu... của... anh..." Hành động này của hắn làm cho đám người lắm chuyện kia huýt sáo và hò hét ầm ĩ.
Nhưng có vẻ như vương tử đã say lắm rồi, hắn nói lúng búng: "Vương phi, vì sao trong động phòng của chúng ta lại có... ơ, lai có người lạ..." Một tay hắn ôm chặt lấy ta, ta không thể đẩy ra được, mà tay kia của hắn thì chỉ thẳng vào Meredith đang kính cẩn đứng bên cạnh.
Mà đám quý tộc chỉ sợ thiên hạ không loạn đó cũng đồng thời ồn ào bàn luận, mặc dù chắc chắn không thể toàn bộ đều say đến mức không thể nhận ra người khác như vương tử.
Ta lạnh mặt, đè tay xuống Eric, "Anh thân yêu, anh say rồi. Đó là Meredith mà. Anh sai anh ta làm đội trưởng vệ đội của em, anh ta đến đây để báo cáo danh sách vệ đội".
Eric lắc đầu, lại mở to mắt, bật cười, "Ha ha là anh em, Mere... Hôm nay ta kết hôn rồi... Ơ, ta nói với bạn, ta rất vui vẻ..." Nói rồi hắn lại loạng choạng lao tới Meredith.
Meredith đưa tay đỡ vương tử lại. Ta quát đám tôi tớ: "Còn đứng đó làm gì? Không mau nâng điện hạ đi vào!"
Lúc này bọn chúng mới nâng Eric với mùi rượu nồng nặc từ bên người Meredith vào phòng trong.
Mà ta thì trợn mắt nhìn đám người lắm chuyện mượn rượu gây rối kia, bọn họ vẫn đang ầm ĩ, có người la hét đòi xem cô dâu chú rể hôn nhau, có người nghi vấn ta triệu kiến vệ đội trưởng một mình không hợp lễ nghi, càng không thiếu người đứng xem chuyện cười.
Ta đang muốn thể hiện sự uy nghiêm của vương phi để bức lui bọn họ thì lại có người đứng ra nhanh hơn một bước.
"Mời các vị rõ ràng đối tượng mạo phạm và nội dung nghi vấn của các vị! Nếu có người dám làm nhục vinh dự của vương phi điện hạ thì sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của tại hạ!" Tiếng nói trầm thấp của Meredith leng keng nhưu sắt thép, hắn không hề nâng cao âm lượng nhưng vẫn làm cho đám quý tộc đó lập tức yên tĩnh lại.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc và ngưng trọng khiến vết sẹo chạy ngang mặt đó càng thêm đáng sợ, hình như tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
"Đã không có ai có ý này, vậy thì lúc này quấy rầy vương tử điện hạ và vương phi điện hạ có phải là một việc không hợp lễ nghi hay không?" Hắn lại mở miệng, mặc dù là một câu hỏi nhưng hàm ý lại là khẳng định.
Động tác của đám người chậm lại, Meredith đứng bên cạnh ta nhìn chằm chằm những người đó, bọn họ hậm hực thi lễ với ta rồi lui ra ngoài.
Cuối cùng, hắn cúi người chào ta rồi xoay người rời đi.
Ta nhìn vạt áo choàng tối màu phía sau lưng hắn cuộn sóng theo nhịp bước chân vững chắc, không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |