Mục tiêu
← Ch.186 | Ch.188 → |
Sau này, Tiểu Mạt hỏi Chu Thiến, vì sao không nói chuyện mình là Thiệu Lâm cho Hi Thành
Chu Thiến cười cười nhưng mắt lại đỏ ửng:
- Bởi vì giờ mình là Chu Thiến, bất kể thế nào mình cũng không thành được Thiệu Lâm! Nếu anh ấy cảm thấy giờ mình không xứng với anh ấy thì mình cần gì phải ép buộc anh ấy. Mình cũng có tôn nghiêm, tuy rằng yêu anh ấy nhưng cũng chưa đến mức phải vứt bỏ tự trọng! Nếu anh ấy đã lựa chọn Tống Thiệu Vân xứng đôi với anh ấy thì mình cần gì phải làm khó anh ấy? Sau khi Thiệu Lâm qua đời, giữa bọn mình đã kết thúc. Tình yêu đẹp đẽ đó thuộc về Triệu Hi Thành và Tống Thiệu Lâm, không liên quan gì đến Chu Thiến hết. Là mình quá ngây thơ, đánh giá bản thân quá cao mà không nhìn rõ được sự thật này.
Tiểu Mạt sốt ruột thay:
- Thiến Thiến, cậu sao phải cứng rắn như vậy. Cậu nghĩ thoáng một chút, chỉ cần nói sự thật ra thì mình tin chắc Hi Thành sẽ nhận anh. Cậu như bây giờ có vui không? Sao phải lau nước mắt thế này.
- Đã không còn sự cứng rắn này thì mình còn là Chu Thiến sao? Đã không có tính cách này, mình cũng chẳng phải là Thiệu Lâm được! Giờ Hi Thành khinh thường mình là sự thật, anh chọn Tống Thiệu Vân cũng là sự thật, nếu mình nói sự thật ra thì có thể có được hạnh phúc sao? Giờ nhất thời mình đau lòng, nói thật, sự đau đớn này không phải là nhỏ. Nhưng cuộc sống của mình còn rất nhiều việc phải làm, cũng không nhất định phải ở bên Triệu Hi Thành mới được
Tiểu Mạt thầm sốt ruột. Cái này chẳng phải là đang giận lẫy sao? Rõ ràng là một đôi yêu nhau như vậy, sao lại gặp lắm gian truân? Có lẽ, cô nên tìm Hi Thành để nói rõ?
Chu Thiến nhìn sắc mặt cô thì đã hiểu:
- Tiểu Mạt, nếu cậu còn coi mình là bạn thì đừng xen vào chuyện này. Đây là quyết định của mình, mong cậu sẽ tôn trọng! Tiểu Mạt, cậu nghĩ lại xem, anh ấy rất khinh thường mình, thực sự nói ra thì anh ấy sẽ vì tình cảm với Thiệu Lâm mà nhận mình nhưng với mọi người thì sao, sự chênh lệch này bảo mình phải chấp nhận thế nào? Tiểu Mạt, mình không làm được, dù có yêu anh ấy thì vẫn không làm được.
Nói xong, cô đau khổ bưng mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay...
Tiểu Mạt thở dài, sau đó đi đến bên người cô mà ôm lấy Chu Thiến, lòng cũng rất khó chịu, Tiểu Mạt vỗ vỗ lưng Chu Thiến cam đoan:
- Được rồi, Thiến Thiến, cậu đừng đau lòng nữa. Mình đồng ý với cậu, chuyện này mình tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Mình đồng ý.
Chu Thiến cũng ôm chặt lấy cô, nước mắt lặng lẽ thấm ướt bả vai Tiểu Mạt. Tiểu Mạt rất đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác.
Sau đó, Chu Thiến cố gắng gạt chuyện này ra sau đầu. Quả thực, trong cuộc sống còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như cuộc thi stylist toàn quốc.
Từ sau khi biết cuộc thi này qua Trương Bân, Chu Thiến đã bắt đầu báo danh tham gia. Lúc trước ở Triệu gia phải chăm sóc Thế Duy nên ít có thời gian đọc sách, nay bị Triệu Hi Thành đuổi đi, thời gian ôn luyện lại nhiều hơn
Tiểu Mạt phải đi làm, không thể thường xuyên ở cùng cô. Ban đầu cô còn lo lắng Chu Thiến, sợ tâm tình không vui mà còn định xin công ty cho nghỉ mấy ngày để ở cùng Chu Thiến. Nhưng cô ở nhà cùng Chu Thiến một ngày thì lại phát hiện ngoài việc tâm tình không ổn thì Chu Thiến cũng chẳng có hành động gì quá kích động. Thậm chí ngay cả thở dài cũng chẳng đến vài lần. Cả ngày ở nhà Chu Thiến đều đọc sách hoặc lấy ảnh mẫu của Tiểu Mạt mang từ công ty về. Có lúc còn kéo Tiểu Mạt ra bàn luận.
Tiểu Mạt kinh ngạc, thế này là bình thường sao? Tình cảm sâu đâu của Chu Thiến với Triệu Hi Thành cô biết, chia tay Triệu Hi Thành sao có thể chẳng có chút phản ứng nào, không phải là trước cơn bão thường trời quang biển tạnh chứ.
Nhưng đến tối, những lúc đêm khuya, Tiểu Mạt sẽ nghe thấy Chu Thiến khe khẽ khóc. Tiếng khóc nhỏ như bị đè nén lại. Tiểu Mạt biết Thiến Thiến không muốn để mình biết mà lo lắng nên cô cũng giả bộ không biết, cũng chẳng nhúc nhích, cứ nằm đó khóc cùng cô đến bình minh.
Vừa sáng ra, Chu Thiến lại trở về vẻ bình thản như không có chuyện gì, cùng Tiểu Mạt nói chuyện mỉm cười. Nhưng gối đầu Tiểu Mạt ướt đẫm. Sự cố gắng kiên cường đó của Chu Thiến càng khiến cô đau lòng.
Tiểu Mạt biết, cho dùng lòng đau buồn thì Chu Thiến cũng không bộc lộ ra ngoài để mà ủ rũ. Cô sẽ chôn sâu nỗi khổ vào lòng, một mình gặm nhấp nhưng vẫn mỉm cười mà tiến về phía trước. Từ nhỏ đến lớn luôn là thế, khiến người ta không nhịn được mà rơi nước mắt
Chu Thiến thấy Tiểu Mạt chần chừ không chịu đi làm, biết cô muốn ở cùng mình nhưng cô cứ nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương, thực sự là dở khóc dở cười
- Tiểu Mạt, cậu đi làm đi. Mình không sao đâu, đừng lo lắng cho mình! Hơn nữa hôm nay mình muốn ra ngoài
Tiểu Mạt ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đi đâu?
Chu Thiến vừa dọn đồ vừa nói:
- Mình muốn ra ngoài một chút, đến khu phố sầm uất, muốn đi thu thập tài liệu! Chuẩn bị cho lần thi toàn quốc này.
Tiểu Mạt vẫn lo lắng:
- Để mình đưa cậu đi!
Chu Thiến cười cười, rất cảm kích ý tốt của cô:
- Không cần đâu, cậu còn có chuyện phải làm, đừng lo lắng cho mình, mình sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.
Thấy cô nói vậy, Tiểu Mạt đành thôi:
- Vậy cậu đi cẩn thận đấy nhé
- Biết rồi
Chu Thiến đi đến khu phố sầm uất nhất thành phố, ở đây tập trung đủ các cửa hàng lớn, công ty bách hóa... là nơi những người phóng khoáng rất thích. Chu Thiến cầm máy ảnh chụp, thấy cái gì cô cảm thấy đẹp thì chụp lại. Cô còn đi dạo quanh những cửa hàng lớn để tìm hiểu xu hướng hiện nay. Cô rời đi cũng 2 năm, cần phải cố gắng mới được.
Có mục tiêu, có phương hướng để cố gắng thì sẽ cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa. Trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, một số chuyện không vui cũng tạm thời được gạt qua. Chỉ trong những đêm dài tĩnh lặng thì mới không tự chủ được mà bộc lộ ra. Nhưng phần lớn, Chu Thiến vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Cuộc thi toàn quốc cần chuẩn bị rất nhiều thứ, dụng cụ, tư liệu và người mẫu. Trận đấu lần này người mẫu là tự mình chuẩn bị. Những người Chu Thiến biết, bao gồm Tiểu Mạt, Triệu Viện Viện thì đều có tham gia cuộc thi lần này nên không thể mời bọn họ làm người mẫu được. Phải nghĩ cách khác thôi.
Lần này là cuộc thi toàn quốc, mọi người phải thi vòng loại từ tỉnh, lọt top 10 thì mới được vào vòng đấu bán kết toàn quốc. Lần lượt thi loại để chọn ra top 10 và top 3. Quán quân có thể giành được giải thưởng trị giá mười vạn tệ, hơn nữa được tuyển thẳng vào làm tại Yêu Ti Lệ – công ty tổ chức. Mà Á quân hay giải ba cũng được ra nước ngoài đào tạo. Mức thưởng như vậy khiến bao người đều muốn tham gia. Cả nước mấy vạn stylist đều trổ hết tài năng dự thi, là chuyện chẳng dễ dàng gì.
Đến bây giờ Chu Thiến mới biết, Khắc Y đã cho cô một đề toán quá khó
Nhưng đúng như Chu Thiến nói, không thử thì sao biết kết quả? Vì lý tưởng, tương lai của mình, cô sẽ cố hết sức!
← Ch. 186 | Ch. 188 → |