Tiêm
← Ch.175 | Ch.177 → |
Hôm qua có hơi bức xúc nên nói chắc cũng nặng lời, mọi người thông cảm. Mình không cần cảm ơn hay gì gì đâu, nghe xong cũng thấy xấu hổ lắm. Mọi người đọc bình luận về truyện thì mình thích hơn đấy ;;).
Have fun!
Chương 202 Tiêm
Tống Thiệu Vân cười tủm tỉm đưa con gấu trong tay cho Thế Duy rồi lại vươn tay giật lấy con gấu bên cạnh Thế Duy.
Chu Thiến biến sắc, đứng lên, còn không kịp ngăn cản thì đã thấy Thế Duy đột nhiên hét to một tiếng, mặc kệ tay đang truyền mà dùng hết sức đẩy Tống Thiệu Vân ra, sau đó ném con gấu trong lòng vào người cô ta mà khóc:
- Trả gấu bông cho Thế Duy, không thèm con gấu của dì!
Bởi vì mạch máu của trẻ em rất bé, dùng lực lớn như vậy mà nhanh chóng bị chảy máu, chỗ châm kim phù lớn. Có lẽ vì đau lòng và cả đau đớn như vậy mà Thế Duy càng khóc lớn
Tất cả mọi người đều bị cảnh trước mắt này làm cho sợ ngây người. Chu Thiến vội bấm chuông khẩn cấp. Sau đó dừng truyền rồi vội xem xét tay Thế Duy. Nhìn bàn tay bầm tím của Thế Duy mà đau lòng vô cùng, vội vã thổi, vuốt ve, nhỏ giọng dỗ dành
Thế Duy nhào vào lòng cô, chỉ Tống Thiệu Vân mà òa khóc:
- Gấu, gấu của mẹ...
Tống phu nhân lớn tiếng quát Tống Thiệu Vân:
- Còn không trả gấu lại cho thằng bé
Tống Thiệu Vân ngơ ngác nhìn mọi thứ, cô ta không thể ngờ Thế Duy lại phản ứng dữ dội như thế, chẳng qua chỉ là một con gấu, con gấu của người mẹ nó chưa từng gặp, một đứa trẻ con hơn hai tuổi sao hiểu được nhiều như thế?
Cô ta ngây ngốc, còn chưa hiểu Tống phu nhân nói gì
Thế Duy thấy cô ta vẫn không chịu trả lại gấu thì càng khóc to hơn. Chu Thiến thấy mà tim thắt lại, cô đứng lên giật con gấu trong tay Tống Thiệu Vân, dùng sức khá mạnh khiến Tống Thiệu Vân lảo đảo theo, nếu không vịn kịp vào thành giường thì đã ngã xuống rồi
- Cô... Tống Thiệu Vân căm tức nhìn Chu Thiến.
Chu Thiến hung hăng trừng mắt nói:
- Tại cô khiến Thế Duy thành ra thế này, cô còn định cáu giận cái gì
Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn cũng đều lên tiếng chỉ trích Tống Thiệu Vân, cô ta bị nhiều người mắng đành nén giận mà lùi qua một bên.
Lúc này bác sĩ vội tiến vào, xem tay Thế Duy rồi nhíu mày nói:
- Không được, phải châm qua chỗ khác
Nói xong gọi y tá lấy kim truyền mới để truyền lại.
Nhìn chiếc kim còn to hơn bình thường, Thế Duy hoảng sợ khóc lớn, ôm chặt Chu Thiến mà run rẩy. Lần trước tiêm là lúc hôn mê nên không sao, giờ trơ mắt nhìn cây kim to như thế châm vào mình thì sao cậu bé không sợ cho được? Cậu nhóc lắc đầu, chết cũng không chịu vươn tay ra.
Chu Thiến cũng không nhẫn tâm nhưng vấn đề là chữa trị được một nửa, đang tiến triển tốt sao có thể dừng lại? Bác sĩ tiến lên kéo tay Thế Duy ra nhưng cả người Thế Duy run lên, khóc lóc ầm ĩ.
Tống phu nhân đứng đó nhìn mà đau lòng vô cùng nhưng biết không thể không truyền nên chỉ có thể lau nước mắt nhìn. Vì thế lại càng bực kẻ đầu sỏ Tống Thiệu Vân kia, nếu không vì có chút nể nang thì thực sự đã xông lên mà tát cô ta hai tát rồi.
Bạch Tư Mẫn luôn miệng khuyên bảo nhưng cũng chỉ là phí công.
Thế Duy giãy dụa nhiều khiến bác sĩ mất kiên nhẫn:
- Mọi người định thế nào đây, ngay cả trông đứa trẻ tiêm cũng không làm được sao? Giờ có định tiếp tục không đây.
Dưới tình thế cấp bách Tống phu nhân nói:
- Hay là chúng ta cùng giữ thằng bé lại đi
Tống Thiệu Vân ở bên thấy to chuyện thì lòng cũng lo lắng. Cô ta nghĩ, vẫn nên mau chạy đi thôi, đợi Hi Thành đến nhìn thấy thì chẳng phải là lãnh đủ sao? Chờ chuyện qua đi dỗ dành là được. Nghĩ vậy, nhân lúc mọi người đều để ý đến Thế Duy thì nhấc chân chuẩn bị chạy
Mắt thấy sắp đến cửa thì đột nhiên cánh cửa bật mở, Triệu Hi Thành mặc âu phục đi vào
Nhìn thấy anh, tim Tống Thiệu Vân trầm xuống, sắc mặt tái mét.
Triệu Hi Thành ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc ầm ỹ, vừa vào đã thấy Tống Thiệu Vân tái mặt nhìn mình, cách đó không xa, một đám người vây quanh bên giường Thế Duy, mà tiếng khóc thảm thiết đó đúng là của Thế Duy. Mà câu nói của Tống phu nhân anh cũng nghe không thiếu một chữ.
Anh hoảng sợ, cũng mặt kệ Tống Thiệu Vân, vội đẩy cô ta ra rồi đi về phía giường
- Sao lại thế này? Giọng nói lạnh lẽo như băng.
Tống Thiệu Vân thầm than không may. Giờ bị anh nhìn thấy mình đang bỏ đi giờ mà nói dối thì chỉ sợ cơn tức càng lớn, chưa biết chừng sẽ chia tay mình thì làm sao? Vẫn là thành thật để anh mắng cho xong
Tống phu nhân thấy Hi Thành thì không còn lãnh đạm nữa, như nhìn thấy cứu tinh, vội kéo anh qua nói:
- Hi Thành, con mau nghĩ cách đi, Thế Duy không chịu tiêm.
Triệu Hi Thành ngạc nhiên nói:
- Sao còn tiêm, không phải đang truyền rồi, không cần tiêm gì nữa sao?
Bác sĩ tức giận nói:
- Còn không phải vì mấy người lớn không trông được một đứa trẻ. Nhiều người như thế mà trông một đứa trẻ con cũng chẳng xong
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tống Thiệu Vân, Tống Thiệu Vân vội rụt người về phía sau. Triệu Hi Thành thấy thế thì biết nhất định là Tống Thiệu Vân lại gây rối. Nhưng việc quan trọng là tiêm cho Thế Duy trước. Chờ chút nữa sẽ hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Triệu Hi Thành thấy Thế Duy sống chết giãy dụa thì đành nói:
- Tất cả chúng ta cùng giữ thằng bé lại cho nó không cử động nữa
Nói xong kéo Thế Duy từ lòng Chu Thiến ra, ôm chặt thằng bé vào lòng. Thế Duy không thể cử động, lòng hoảng sợ vô cùng, khóc lóc, hai chân đạp tứ tung về phía bác sĩ. Triệu Hi Thành nói với Chu Thiến:
- Cô giữ lấy hai chân thằng bé đi
Chu Thiến do dự mà nắm lấy chân Thế Duy, Thế Duy hoàn toàn bị khống chế, sự sợ hãi trong lòng càng lớn. Cậu không thể hiểu vì sao cha và cô luôn thương mình lại đối xử với mình như thế. Cậu bé vừa tủi thân, khổ sở, sợ hãi, phẫn nộ, tất cả những cảm xúc này khiến cậu bé như phát cuồng, ra sức vặn vẹo người, khóc lóc, gào thét chói tai.
Chu Thiến nhìn Thế Duy như vậy, cuối cùng không đành lòng, cô buông lỏng tay rồi kéo Thế Duy ra khỏi lòng Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành trừng mắt quát:
- Cô làm gì thế, giờ là lúc để mềm lòng à? Chẳng lẽ tôi không thương nó chắc?
Thế Duy ôm chặt lấy Chu Thiến như người chết đuối vớ được cọc. Cậu bé khóc lóc đến độ không thở được.
Chu Thiến lắc đầu nói:
- Không được, không thể ép Thế Duy như thế. Như vậy chỉ càng làm thằng bé thêm sợ hãi. Có lẽ sau này sẽ thành ấn tượng xấu, không tốt cho sự phát triển sau này
Tống phu nhân nói:
- Sao nghiêm trọng thế được, trẻ con tiêm đứa nào chả thế. Chỉ cần một lúc là được rồi. Vẫn nên nhanh chóng chút đi, như vậy cũng đỡ cho Thế Duy mấy phần
Bạch Tư Mẫn cũng đi đến bên cạnh Chu Thiến mà khuyên:
- Hai đứa con của chị đứa nào cũng thế, mấy hôm sau lại quên ngay ấy mà
Triệu Hi Thành kéo tay Thế Duy, cả giận nói:
- Đừng làm loạn nữa, làm chậm việc chữa trị của Thế Duy cô chịu trách nhiệm được sao?
Tay bị cha giữ chặt, Thế Duy lại run rẩy người, tiếng khóc mới dịu đi giờ đột nhiên lại cất cao
Chu Thiến gạt tay Triệu Hi Thành ra, vội lùi hai bước, kiên quyết nói:
- Mọi người nhìn Thế Duy đi! Có thấy thằng bé sợ đến thế nào không? Mọi người nhẫn tâm ép nó sao? Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ khuyên được Thế Duy đồng ý tiêm.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |