Ràng buộc
← Ch.162 | Ch.164 → |
Chu Thiến chỉ cảm thấy hình ảnh này thật chói mắt, hận không thể tiến lên gạt tay Tống Thiệu Vân ra. Nhưng giờ thân phận không cho phép cô làm vậy. Cô cắn răng lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng vừa tức vừa đau.
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Thiệu Vân mà khẽ mỉm cười. Xoay người lại thấy Chu Thiến đang nhìn bọn họ, cũng chẳng hiểu sao lại vội gạt tay Tống Thiệu Vân ra, động tác này khiến nụ cười của Tống Thiệu Vân tắt ngấm. Cô ta vẫn đang cố nắm lấy tay Triệu Hi Thành, sắc mặt trở nên vô cùngkhó coi.
- Hi Thành...
Cô nhìn anh, trong mắt như phủ một lớp sương mù, nhìn trông thực sự đáng yêu.
Triệu Hi Thành có chút khó hiểu vì sao mình lại đột nhiên thất thố như vậy, bình thường cho dù anh có nhiều điều không hài lòng với Tống Thiệu Vân nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt giống Thiệu Lâm như đúc kia thì cũng sẽ không quá đáng với cô nhưng hôm nay vì sao lại thế?
Giờ nhìn vẻ mặt sắp khóc kia của Tống Thiệu Vân mà trong lòng lại cảm thấy phiền muộn
Không đâu, Thiệu Lâm sẽ chẳng bao giờ vì chút chuyện mà yếu đuối như vậy, cho dù là những lúc bất lực nhất thì cô cũng chưa từng khóc lóc. Anh vĩnh viễn nhớ cái ngày cô xách hành lý bước khỏi Triệu gia, vẻ mặt kiên quyết không chút sợ hãi, không bàng hoàng, không mơ hồ, cứ thế mà bước vào màn sương đêm chẳng quay đầu nhìn lại...
Anh nhớ tới lời Chu Thiến nói đêm qua: "Chuyện gì anh cũng chỉ nhìn bên ngoài, có bao giờ để ý bên trong thế nào chưa?" Cô nói rất đúng, anh vẫn luôn vì vẻ ngoài của Tống Thiệu Vân mà mê muội, vì bề ngoài đó mà bỏ qua hai tâm hồn hoàn toàn khác biệt
Nói rất thấu triệt...
Chẳng lẽ anh cứ mãi tự lừa mình dối người như vậy sao
Triệu Hi Thành nhìn cô ta nói;
- Sao hôm nay lại đến đây?
Tống Thiệu Vân cúi đầu, lấy ngón tay khẽ lau khóe mắt rồi nói:
- Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ đưa Thế Duy đến công viên chơi sao, sao anh quên rồi à? Giọng nói có chút u oán.
Triệu Hi Thành lúc này mới nhớ lại, tuần trước đã nói vậy, mình suýt thì quên. Anh đành nói:
- Được rồi, cùng đi thôi, giờ đi được rồi
Nói xong bước đến bế Thế Duy.
Nhưng Thế Duy lại ôm chặt lấy Chu Thiến, bướng bỉnh nói:
- Con muốn cô cũng đi, con muốn đi với cô!
Tống Thiệu Vân lạnh lùng không muốn để Chu Thiến đi theo làm bóng đèn. Nghĩ lại xem, cô, Hi Thành và Thế Duy, ba người ở bên nhau là bức tranh hài hòa, ấm áp cỡ nào. Lại thêm một người chẳng ra làm sao? Hơn nữa cô ta còn muốn nhân cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm với cha con họ nên mới không muốn bảo mẫu của Thế Duy đi cùng.
Cô ta đi đến bên Thế Duy, cười nụ cười cô ta cho là ngọt ngào nhất, dịu dàng nói:
- Thế Duy, cô sẽ chăm sóc con, hôm nay để cô đây nghỉ ngơi đi, cùng cô Thiệu Vân đi chơi được không
Nói xong khẽ lắc lắc đôi tay nhỏ bé của Thế Duy. Ai ngờ Thế Duy chẳng nể nang gì mà gạt tay cô ta ra, lớn tiếng nói:
- Không cần, cháu thích cô Thiến Thiến!
Tống Thiệu Vân giận muốn tát Thế Duy nhưng vì cậu bé là bảo bối Triệu gia nên đành nén giận.
Chu Thiến vẫn không lên tiếng, cô thừa nhận, cô rất muốn đi, chẳng lẽ bảo cô trơ mắt nhìn người phụ nữ này đi chơi công viên với chồng con mình sao? Không, cô chưa bao giờ hào phóng đến mức độ đó
Cho nên cô chỉ vuốt tóc Thế Duy, tỏ vẻ khó xử nhưng không từ chối
Bên kia, Triệu phu nhân vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng:
- Để Chu tiểu thư đi cùng đi! Có cô ấy trông Thế Duy, hai người cũng thoải mái hơn
Tống Thiệu Vân nghe xong lời này, tuy rằng không vui nhưng chẳng có cách nào. Giờ cô ta còn chưa dám công khai chống đối Triệu phu nhân, cô ta vẫn chưa có thực lực này
Triệu Hi Thành cũng chẳng phản đối để Chu Thiến đi theo. Không hiểu sao, nghe con yêu cầu thế, anh lại cảm thấy rất vui vẻ? Thật lạ...
- Vậy được rồi, để cô Chu Thiến cùng đi nhưng Thế Duy phải ngoan nhé! Anh nói
- Thế Duy nhất định sẽ nghe lời cô! Thế Duy ra sức gật đầu
Triệu Hi Tuấn cũng đi tới nói:
- Hôm nay em cũng rỗi, em đi cùng với. Đã lâu rồi không được chơi với Thế Duy.
Thế Duy lập tức nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô:
- Vâng! Chú là tốt nhất!
Hi Tuấn vuốt tóc Thế Duy sau đó mỉm cười nhìn Chu Thiến ở bên.
Nhìn tình cảnh này, không hiểu sao, Triệu Hi Thành chẳng hề thấy vui vẻ, trong lòng còn có cảm giác rầu rĩ. Anh nói:
- Giờ em nổi tiếng như vậy, không sợ người khác nhận ra sao?
Triệu Hi Tuấn thoải mái nhún nhún vai, cười nói:
- Em có cách mà
Mà Tống Thiệu Vân nghe được Hi Tuấn cũng đi, cảm thấy hai người này đi với nhau sẽ không gây trở ngại gì mình nữa thì lòng cũng thoải mái lên nhiều
Đợi đến khi Triệu Hi Tuấn cải trang xong thì mọi người mới yên tâm gật đầu. Anh mặc quần áo ở nhà bình thường mà còn rộng che đi dáng người hoàn mĩ. Đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm to bản che nửa mặt. Nếu không nhìn kỹ thì thật sự là không thể nhìn ra.
- Không ai nghĩ là em sẽ đi đến công viên đông người đâu, cho dù bị ai thấy thì cũng chỉ bán tín bán nghi thôi, không sao đâu
Triệu Hi Thành thấy anh kiên trì muốn đi thì cũng chẳng có cách nào.
Bốn người ra ngoài, chia làm hai xe
Tống Thiệu Vân không chút suy nghĩ mà mở cửa xe trước của Triệu Hi Thành nhưng Thế Duy lại không đồng ý nói:
- Vị trí này là của cháu với cô Thiến Thiến.
Tống Thiệu Vân tức giận đến ngực thở phập phồng, xoay người nhìn về phía Chu Thiến. Lúc này, người biết điều sẽ biết nên làm thế nào, cô hẳn nên bế Thế Duy ngồi qua xe của Triệu Hi Tuấn mới đúng
Nhưng Chu Thiến lại đi đến bên cửa xe, cúi người khó xử hỏi Triệu Hi Thành:
- Triệu tiên sinh, làm sao bây giờ?
Cô rất muốn ngồi ở vị trí này nhưng tình trạng thế này, chẳng biết Triệu Hi Thành sẽ nghĩ gì, vẫn nên đem quyền quyết định giao cho anh đi. Nhưng chắc anh thương con, sẽ không từ chối yêu cầu của con mới đúng!
Triệu Hi Thành nhìn con rồi vươn đầu ra nói với Tống Thiệu Vân:
- Hay là em ngồi sau đi
Tống Thiệu Vân giận đến tái mặt. Cô phải ngồi đằng sau? Lập tức cô ta dùng sức đóng sập cửa xe rồi đi qua xe Triệu Hi Tuấn.
Triệu Hi Thành cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng cô ta rồi lại quay đầu khởi động xe
Bên kia, Tống Thiệu Vân thấy Hi Thành cũng chẳng đi qua dỗ dành mình như trước thì không khỏi có chút lỗ mãng. Mẹ cả từng nói Thiệu Lâm tính tình dịu dàng như nước cô hẳn phải nhẫn nhịn mới đúng. Giờ chẳng biết Hi Thành có giận không nữa
Cô ta cũng chẳng sợ Chu Thiến và Hi Thành sẽ thế nào. Chỉ dựa vào diện mạo, dáng người kia, Hi Thành quen nhìn mỹ nữ sao coi Chu Thiến ra gì. Huống chi anh còn luôn mãi nhớ nhung Thiệu Lâm, hừ, chỉ là bảo mẫu thôi...
Cô ta rất tức giận, anh còn nể nang cả bảo mẫu của Thế Duy như vậy, quá dung túng Thế Duy rồi. Tương lai sau này kết hôn với anh thì nhất định phải mau chóng sinh con, sinh càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể đoạt lại lòng anh (hoang tưởng nặng gớm)
Một bên, Triệu Hi Tuấn thỉnh thoảng lại nhìn cô ta một cái, nhìn cô ta lúc giận lúc bức, lúc nhăn nhó lúc lại mỉm cười thì cảm thấy cô gái này quá kì quặc. Tuy rằng rất giống Thiệu Lâm nhưng chính là hai người hoàn toàn khác nhau, chẳng hiểu vì sao anh lại không thấy rõ điều này nữa
Trong xe Triệu Hi Thành
Chu Thiến vì chuyện tối qua mà còn không muốn bắt chuyện với anh. Cô ôm Thế Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào sự vật bên ngoài mà nói cho Thế Duy biết đây là cái gì, đó là cái gì, Thế Duy cũng vui vẻ vỗ vỗ tay vào cửa kính, vẻ mặt rất hưng phấn. Sau đó hai người lại cùng nhau vô tay ca hát. Chu Thiến cầm bàn tay nhỏ bé của Thế Duy mà vỗ vỗ, Thế Duy cũng hát theo, không khí bên trong rất vui vẻ
Triệu Hi Thành vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nói nhìn bọn họ, hai người dều mỉm cười, bất giác Triệu Hi Thành cũng mỉm cười theo
Đi một tiếng mới đến được công viên lớn nhất thành phố
Bốn người xuống xe, Chu Thiến đặt Thế Duy xuống. Thế Duy một tay nắm tay Chu Thiến, một tay nắm tay Triệu Hi Thành, nhìn qua như thể là một gia đình hạnh phúc vậy
Ban đầu Chu Thiến còn sợ Hi Thành nghi ngờ cô có mục đích gì nhưng cô nhìn thoáng qua Hi Thành, thấy sắc mặt anh tự nhiên, không hề tức giận thì cúi đầu khẽ cười, càng nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của Thế Duy, cố gắng quý trọng thời gian ấm áp hiếm có này
Nhưng hình ảnh này lại khiến Tống Thiệu Vân vừa xuống xe tức giận. Cô ta vội đi qua, đứng chắn giữa Thế Duy và Hi Thành, kiên quyết phá hoại hình ảnh ấm áp kia
Triệu Hi Thành nhướng mày có chút tức giận nhưng Tống Thiệu Vân tỏ ra không thấy, kéo tay anh đi về phía bán vé nói:
- Hi Thành, chúng ta đi mua vé
Nhìn Hi Thành bị lôi đi, Chu Thiến và Thế Duy đều tỏ vẻ thất vọng. Nhưnglàm sao bây giờ, chẳng lẽ còn đi kéo anh về sao
Triệu Hi Tuấn đi đến bên bọn họ, mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thế Duy. Thế Duy nhìn chú, lúc này mới mỉm cười
Hi Tuấn nói với Chu Thiến:
- Đã lâu rồi tôi không tới đây chơi, hôm nay nhất định phải chơi cho thật thoải mái
Chu Thiến nói:
- Tôi chưa từng đến đây
Trước kia phải tiết kiệm tiền, sau này làm con dâu Triệu gia cũng không cơ hội tới nơi này.
- Vậy hôm nay nhất định sẽ đưa cô đi chơi thỏa thích, bên trong có rất nhiều trò chơi vui
- Tôi sẽ không chơi mấy trò mạo hiểm đâu, nhìn đã thấy sợ rồi
Thế Duy chen vào:
- Con muốn chơi xe đụng!
Triệu Hi Tuấn vuốt vuốt khuôn mặt Thế Duy nói:
- Được rồi, tí nữa chúng ta đi chơi xe đụng
Triệu Hi Thành và Tống Thiệu Vân đi ra thì thấy tình cảnh này, một nam một nữ nắm tay một đứa trẻ, nam nữ nhìn nhau cười nói vui vẻ, đứa trẻ như sợi dây kết nối giữa hai người
Triệu Hi Thành lập tức trầm mặt, anh tuy rằng hận không thể phá hoại hình ảnh đó nhưng anh lại khinh thường hành động như Tống Thiệu Vân. Anh đi đến trước mặt Thế Duy, vươn tay nói:
- Ra cha bế nào
Thế Duy lập tức buông tay hai người, nhào vào lòng Triệu Hi Thành
Như một tiếng đứt phựt, mối ràng buộc này bị anh cắt đứt, anh nhinfct và Hi Tuấn không còn liên hệ gì nữa mà lòng bỗng nhiên thoải mái.
Anh khẽ cười bế Thế Duy đi vào. Tống Thiệu Vân lập tức chạy theo, Chu Thiến và Hi Tuấn cũng đi phía sau
← Ch. 162 | Ch. 164 → |