Chuyện gái bao
← Ch.107 | Ch.109 → |
Quần áo thì phải mang về
Chu Thiến đi theo nhân viên vào cửa hàng. Lý Hiểu Điệp có việc đi trước, Thẩm Già Lam cũng có hẹn nên cũng đi. Hồ Giai Giai nghĩ nghĩ rồi đi theo sau Chu Thiến.
Chu Thiến vào cửa hàng, nhân viên tiếp đón vô cùng ân cần. Hồ Giai Giai thì lạnh chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Cô ta để ý, quần áo ở đây đều rất sa hoa, người bình thường sao mua nổi. Nhân viên cửa hàng tuy luôn gọi Triệu phu nhân nhưng Tống Thiệu Lâm ở trường lâu như vậy, đã bao giờ thấy chồng cô xuất hiện. Mà cô cũng chưa từng nói là đã kết hôn. Nhìn kỹ, trông cũng rất xinh đẹp... hay là... Khóe miệng Hồ Giai Giai cười đầy đắc ý.
Chu Thiến lấy quần áo xong thì bỏ đi. Hồ Giai Giai cố ý tụt lại sau, chờ Chu Thiến đi xa thì quay lại hỏi thăm nhân viên cửa hàng về Chu Thiến. Nhân viên đương nhiên không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, bất kể Hồ Giai Giai hỏi thế nào cũng không nói. Hồ Giai Giai càng tự cho rằng đó là bí mật không dám nói cho ai nên càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Sáng thứ hai đi học, những học viên còn chưa thân quen với Chu Thiến đã nghe được tin tức chấn động về nàng
Tống Thiệu Lâm lại chính là hồ ly tinh được đại gia bao
Tin vừa truyền ra, cả phòng như nổ tung. Hồ Giai Giai ở bên cười lạnh nghe mọi người bàn tán
- Không thể nào, Tống Thiệu Lâm không giống người như vậy, bình thường nàng cũng rất thành thật mà
- Nói thế nào được. Cậu xem đã bao giờ thấy cô ấy lo lắng vì tiền chưa. Nghe nói tiền mua dụng cụ trang điểm của Triệu Viện Viện cùng là do cô ấy đưa, còn nữa, quần áo cô ấy mặc đều là hàng hiệu, áo mỏng thôi cũng đã mất vạn tệ rồi đó. Người thường sao mua được
Có kẻ ghen tỵ với tài năng của Chu Thiến mà nhân cơ hội nói:
- Mình thấy việc này đến tám phần là đúng rồi, các cậu nhìn cô ấy đó, làn da trắng nõn, đã từng chịu khổ sao? Nhất định là được đại gia nuôi, đến học chỉ là giết thời gian thôi
Chu Thiến và Tiểu Mạt đến trường đều cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình là lạ. Cô dù thấy kì nhưng cũng không quan tâm. Nhưng sắc mặt học viên càng lúc càng khác thường, thậm chí còn có những người nhỏ to bàn bạc ở sau lưng cô rồi lớn tiếng cười. Đến ngay cả bọn Trương Bân cũng nhìn cô đầy vẻ tò mò, cô càng thấy không ổn. Mãi đến khi Lý San kể cho cô lời đồn này thì Chu Thiến cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Mình vì kẻ thứ ba mà phải bỏ nhà đi, giờ lại bị người ta coi mình là tiểu tam... Cô không cần nghĩ cũng biết là ai tung tin đồn.
Xem ra, có một số người không thể quá dung túng, Mình dễ dàng bỏ qua cho cô ta thì cô ta càng càn rỡ. Người như thế phải mắng thẳng vào mặt
Cô bình tĩnh đi đến trước mặt Hồ Giai Giai, thấp giọng nói:
- Chúng ta ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cô
Chuyện này nói trước mặt nhiều người thì có phẩn bất tiện, vạn nhất gây lộn cũng rất khó coi
Ai ngờ Hồ Giai Giai ngẩng đầu, cười cợt nhìn cô, mắt đẹp mở to đầy vẻ khinh miệt, cố ý cao giọng nói:
- Có gì thì nói ở đây đi. Tôi đâu giống như ai đó, tôi có làm gì ám muội đâu
Giọng cô ta vừa sắc vừa nhọn khiến tất cả mọi người đều chú ý. Mọi người đều hứng trí mà nhìn hai người, nhưng ánh mắt nhìn Chu Thiến thì lại có vẻ khinh thường. Lòng Chu Thiến như có lửa giận thiêu đốt, cô cố nén lại, trầm giọng nói:
- Được, chúng ta nói ngay tại đây.
Giọng cô không lớn không nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được
- Hồ Giai Giai, tôi biết là cô tung tin đồn về tôi, cô phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người
Bên kia, Tiểu Mạt nghe tin đồn xong thì vốn cũng rất tức giận, nay biết được người tung tin đồn là Hồ Giai Giai thì giận dữ, xông tới cạnh Hồ Giai Giai tức giận nói:
- Hồ Giai Giai, không có bằng chứng mà cô dám nói những lời làm tổn hại danh dự của người khác sao.
Hồ Giai Giai ngồi tại chỗ, dùng kéo nhỏ sửa móng tay, nghe Tiểu Mạt nói thì cười lạnh, ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Tống Thiệu Lâm nghĩ cô ta không nói là có thể giấu được mọi người? Ngày nào cũng giả bộ thuần khiết dịu dàng, thật ghê tởm
Tiểu Mạt tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào mặt cô ta, lớn tiếng nói:
- Hồ Giai Giai, cô quá đáng rồi.
Chu Thiến giật kéo nhỏ trong tay Hồ Giai Giai, nặng nề đập xuống bàn học. Học viên trong lớp đều ngạc nhiên mở to mắt nhìn, còn chưa từng thấy Tống Thiệu Lâm nổi giận, xem ra cô thực sự tức giận rồi. Mọi người đều chăm chú nhìn hai người.
Vẻ mặt Chu Thiến bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng tuyết:
- Cô nhìn thấy sao? Cô thấy tôi được người khác bao sao? Là ai, cô nói ra xem nào
Hồ Giai Giai đầu tiên là bị động tác của Chu Thiến làm hoảng sợ, sau đó đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:
- Cô cho là cô có thể chối sao?
Cô ta nhìn quanh, trong mắt có vẻ hung ác:
- Hôm nay tôi sẽ cho mọi người nhìn rõ con người thật của cô. Người bao cô họ Triệu. Phiền cô còn có mặt mũi mà bảo người khác gọi mình là Triệu phu nhân! Hắn ta giúp cô đóng học phí, giúp cô mua hàng hiệu, Tống Thiệu Lâm...
Cô ta cười châm chọc:
- Cô cũng có bản lĩnh lắm
Tiểu Mạt lớn tiếng nói:
- Đó là chồng của Thiệu Lâm
Những lời này vừa nói ra, xung quanh đều ồ lên, mọi người đều châu đầu ghé tai bàn tán, ai cũng không ngờ Tống Thiệu Lâm đã kết hôn. Đám người Trương Bân nhìn nhau, không phân biệt được là thật hay giả.
- Chồng?
Hồ Giai Giai như là nghe được chuyện cười mà cười lạnh:
- Hai người đừng có nói với tôi là Tống Thiệu Lâm là phu nhân hào môn nhé. Nếu như vậy thì còn ở đây làm gì? Nếu cô ta đã kết hôn sao chưa từng nhắc đến? Có ai đã gặp chồng cô ta chưa? Các nàng rõ ràng là muốn lừa gạt mọi người, che dấu chân tướng.
Tiểu Mạt nhất thời tức giận, chuyện này chỉ trong phút chốc sao mà nói rõ được, hơn nữa dù sao cũng là việc riêng của Chu Thiến, sao có thể nói ra trước mặt bao người như vậy.
Hồ Giai Giai nói vậy, mọi người đều cảm thấy có lý. Sao chuyện kết hôn phải giấu diếm? Lại thấy Tiểu Mạt bị Hồ Giai Giai nói cho á khẩu thì lại thêm phần tin tưởng Hồ Giai Giai, ánh mắt nhìn Tống Thiệu Lâm lại thêm khinh thường
Có người thậm chí còn nói:
- Thế mà cô ta còn có mặt mũi mà ở đây tranh cãi...
Lý San và Triệu Viện Viện đều tin tưởng Chu Thiến nên đứng ra nói với mọi người. Triệu Viện Viện nói:
- Kết hôn hay không là việc riêng của Thiệu Lâm, sao cô ấy phải khai báo với mọi người.
Lý San nói:
- Tôi đã đến chỗ Thiệu Lâm và Tiểu Mạt ở, tuyệt đối không như Hồ Giai Giai nói, hơn nữa bọn họ còn làm thêm ở quán bar, nếu thực sự được bao nuôi thì Thiệu Lâm cần phải làm thêm sao?
Hồ Giai Giai càng đắc ý:
- Đó chẳng phải chứng minh Tống Thiệu Lâm không hề kết hôn? Nếu không cô ta sao phải ở với Tiểu Mạt, về phần tối cô ta ngủ đâu? Ai mà biết được.
Nói xong, không nhịn được mà cười lạnh.
Bốp một tiếng. Tiếng cười ngừng bặt, làn da trắng nõn của Hồ Giai Giai đột nhiên lằn năm vết ngón tay. Mọi người thấy vậy mà sợ ngây người, nhất thời đều yên tĩnh không nói.
Hồ Giai Giai bưng mặt, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy sự khó tin và tức giận, cô ta gào lớn:
- Tống Thiệu Lâm, cô dám đánh tôi?
Nói xong vung tay lại định tát lại Chu Thiến. Chu Thiến nhanh nhẹn nắm tay cô ta lại. Chu Thiến gắt gao nắm chặt cổ tay cô ta, lớn tiếng nói:
- Hồ Giai Giai, chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ để mặc cô làm nhục sao? Mỗi người đều có tâm sự không muốn nói. Tôi có nguyên nhân riêng nên không muốn nhắc đến chuyện kết hôn ra mà nói nhưng tôi gây phiền phức gì đến cô sao?
Cô đảo đôi mắt đẹp nhìn mọi người rồi nói:
- Hay là tôi gây trở ngại gì cho mọi người?
Người chung quanh đều cúi đầu, không lên tiếng.
- Cô không biết gì thì đừng có tùy tiện phán đoán mà làm nhục tôi, làm tổn hại danh dự của tôi. Cô dựa vào cái gì mà dám làm vậy? Hồ Giai Giai, cô đáng đánh lắm.
Hồ Giai Giai dùng sức rút tay về, tuy cô ta không nhỏ bé hơn Chu Thiến là mấy nhưng trong lúc tức giận, Chu Thiến dùng sức lớn. Hồ Giai Giai chỉ là phán đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng cho nên cũng có chút chột dạ. Cô ta cúi đầu, định rút tay mấy lần nhưng đều không rút tay về được, lập tức rơi nước mắt
- Tống Thiệu Lâm, vì tôi vạch trần bí mật của cô mà cô thẹn quá hóa giận sao? Cô còn có mặt mũi đánh tôi! Loại người vì tiền mà dám phá hoại gia đình người khác như cô, đá dám làm chuyện như vậy còn sợ tôi nói ra sao? Mọi người xem đi, thì ra Tống Thiệu Lâm là kẻ vô sỉ như vậy
Cô gái tóc ngắn hay đi cùng Hồ Giai Giai bước ra, dùng sức kéo tay Chu Thiến rồi kêu lớn:
- Hồ ly tinh này, còn dám đánh người
Lúc cô ta kéo tay Chu Thiến còn nhân cơ hội bấm Chu Thiến, Tiểu Mạt thấy thế tiến lên đẩy cô ta ra. Vì quá dùng sức mà cô ta bị đẩy ngã, giận dữ thét lớn:
- Thế nào, các người muốn đánh nhau sao? Giờ là đạo lý gì, hồ ly tinh mà cũng dám càn rỡ như vậy
Tiểu Mạt chỉ vào cô ta, giận run người:
- Này, cô đừng có hồ ly tinh này nọ, cô có chứng cứ sao?
Cô gái tóc ngắn trừng mắt:
- Nếu đúng là trong sạch thì gọi chồng cô ta đến đây, xem gian phu kia có dám đến không. Tôi thấy cô cũng chỉ là gái đứng đường thôi
Tiểu Mạt chỉ vào cô cười lạnh nói:
- Cô dám mắng anh ấy là gian phu, cô chết chắc rồi
Các học viên thấy chuyện càng lúc càng lớn, có một số người thấy Hồ Giai Giai khóc lóc đáng thương thì chỉ trích Tống Thiệu Lâm đánh người là sai. Có một số người nhân cơ hội công kích:
- Đánh nhau một trận đi!
Cũng có người đi qua khuyên Tống Thiệu Lâm buông Hồ Giai Giai ra, đừng làm lớn chuyện. Trương Bân, Lưu Văn Chí cũng đi qua khuyên Chu Thiến buông tay còn Vương Vĩ ở bên yên lặng không nói.
Phòng học nhất thời ầm ầm.
Chu Thiến buông tay, lạnh lùng nhìn Hồ Giai Giai, Hồ Giai Giai khóc như lê mang hoa vũ:
- Tôi sẽ không bỏ qua đâu, chưa có ai dám đánh tôi... tôi sẽ không bỏ qua cô...
Chu Thiến lạnh lùng nói:
- Cô chính là kẻ thiếu giáo dục. Nếu sau này còn dám gây sự thì sẽ còn nhiều đau khổ nữa
Hồ Giai Giai lau nước mắt, cô ta vốn nghĩ vạch trần chuyện riêng của Tống Thiệu Lâm thì cô sẽ không ngóc đầu lên được, có lẽ vì mất mặt mà không dám học nữa. Cũng không ngờ thái độ của cô lại cứng rắn như vậy, còn tát mình một cái khiến mình mất mặt trước bao người. Cô ta trong lòng vừa tức vừa hận, mơ hồ cảm thấy có lẽ thật sự là tự mình nghĩ sai nhưng chuyện đã đến nước này thì sao có thể cúi đầu nhận thua?
Cô ta bất chấp mọi thứ, chỉ mong có thể áp chế được khí thế của đối phương trước mặt mọi người, chỉ vào Chu Thiến, oán hận nói:
- Tống Thiệu Lâm, cô chờ đi, tôi nhất định sẽ tìm ra gian phu kia, xem xem cô còn kiêu ngạo được không.
Vừa dứt lời, chợt nghe đến một giọng nói trầm thấp đầy sức hút truyền tới, giọng nói như đóng băng khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
- Ai dám nói Triệu Hi Thành tôi là gian phu!
← Ch. 107 | Ch. 109 → |