Thương
← Ch.100 | Ch.102 → |
Chu Thiến đi đến bên bọn họ nhìn bọn họ. Hai người đó vô luận là Kiều Tranh thanh nhã hay Triệu Hi Thành lạnh lùng đều là người có quan hệ chặt chẽ với Tống Thiệu Lâm, cũng có quan hệ chặt chẽ với Chu Thiến.
Bốn người này rốt cuộc là có duyên phận gì? Thật đúng là không thể nói rõ
Nhưng nàng biết, bốn người bọn họ không thể cứ dây dưa mãi như vậy được, cứ như vậy với bọn họ chính là một loại thương tổn.
Đầu tiên, Chu Thiến nhìn về phía Kiều Tranh, góc miệng anh bầm lại, cánh tay trầy xước, cả người anh tỏa ra hơi thở sắc bén, lạnh băng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Kiều Tranh như vậy, cô chỉ biết Kiều Tranh rất ấm áp, thân thiết, thì ra với tình yêu, anh cũng không sợ hãi, hết sức tranh thủ, chỉ là cô không phải là người anh yêu. Kiều Tranh cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn cô cười nhẹ, trong mắt là tình cảm sâu đậm không hề che dấu. Chu Thiến cảm nhận được hơi thở của Triệu Hi Thành trở nên nặng nề hơn
Cô nói với Kiều Tranh:
- Kiều Tranh, em tuy rằng không biết trước kia chúng ta đã có chuyện gì nhưng em thực sự cảm ơn anh. Anh nhất định đã cho em một thời gian hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc ấy có lẽ cả đời em sẽ không nhớ lại được nhưng chung quy nó cũng từng tồn tại, nó có lẽ ẩn sâu trong lòng em, chỉ là em không tìm được chìa khóa để mở nó. Nhưng Kiều Tranh, cánh cửa đó khép lại quá khứ của em, cũng khép lại Tống Thiệu Lâm của quá khứ. Em đã quên Kiều Tranh, không còn là người trong cảm nhận của anh nữa. Giờ em không muốn đặt suy nghĩ vào những thứ đã qua. Quá khứ với em không quan trọng, em cũng không muốn tìm lại nó cho nên, Kiều Tranh, em như vậy không hợp với anh đâu. Cho dù em và Hi Thành có li hôn hay không thì điều này cũng không thể thay đổi, cho nên Kiều Tranh...
Cô lẳng lặng nhìn anh, hai mắt lưu chuyển dường như xuyên thấu đến lòng anh
- Đừng coi em là Tống Thiệu Lâm xưa nữa, cũng đừng đăt tình cảm vào em nữa, em không nhận nổi nó. Nhìn xung quanh anh mà xem, đừng xem nhẹ người thực sự quan tâm đến anh
Khóe miệng Kiều Tranh vẫn cười nhưng hai mắt ảm đạm u tối, anh đau đớn nhìn cô, ánh mắt này khiến tim cô co rút
Chu Thiến dời mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Hi Thành, gò mà anh bị Kiều Tranh đánh bầm dập chảy máu nhưng ánh mắt anh vẫn luôn kiêu ngạo, có lẽ nghe xong những lời Chu Thiến vừa nói mà ánh mắt anh nhìn cô, mọi sự kiêu ngạo đều hóa thành tình cảm dịu dàng
Ánh mắt này khiến tim cô đập thật nhanh. Chu Thiến cố gắng lắm mới khắc chế xúc động muốn vuốt ve vết thương của anh, cô nói với anh
- Hi Thành, em không trách anh hiểu nhầm em, dù sao nhìn cảnh khi nãy, mười người chỉ sợ chín người đều hiểu nhầm thôi. Nhưng em luôn hi vọng anh là người cuối cùng đó, nhưng anh cũng không hiểu em, chưa bao giờ thực sự tin tưởng em nên đương nhiên anh sẽ không phải là người đó. Nhưng cũng không thể trách anh, chúng ta thực sự ở chung là sau khi em mất trí nhớ, thời gian thực sự quá ngắn ngủi, nếu không phải chúng ta đã kết hôn thì có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra. Hi Thành, đừng ép sát như vậy, cho nhau chút thời gian đi, có thể phai nhạt quá khứ, hiểu biết lại từ đầu
Kiều Tranh vội kéo Chu Thiến hỏi:
- Thiệu Lâm, hắn ta làm ra chuyện đó, em còn có thể dễ dàng tha thứ, cho hắn cơ hội sao? Tính tình Triệu Hi Thành như thế, hắn ta sẽ không thay đổi, sao em còn muốn cùng hắn dây dưa, em sẽ không hạnh phúc đâu
- Kiều Tranh, để ý lời nói của anh đi! Đây là chuyện giữa vợ chồng tôi, anh không có quyền nhúng tay!
Triệu Hi Thành nhìn Kiều Tranh, giọng gay gắt
- Chỉ cần liên quan đến Thiệu Lâm, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
- Thiệu Lâm là vợ tôi, không liên quan đến anh
Kiều Tranh cười lạnh:
- Nghe nói hai người đang làm thủ tục li hôn
- Anh...
Triệu Hi Thành nắm chặt tay có vẻ như lại chuẩn bị vung lên nhưng Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh, không chút yếu thế
Chu Thiến vội chen vào giữa bọn họ, tay Triệu Hi Thành dần dần hạ xuống, Kiều Tranh cũng quay mặt đi.
- Xin hai người bình tĩnh một chút, đây là chỗ em ở, các anh muốn em bị bàn tán sao?
Cô nhìn sang Kiều Tranh:
- Kiều Tranh, em biết anh quan tâm em, nhưng xin anh đừng lo chuyện này, Hi Thành là người thế nào em sẽ cố gắng hiểu, em sẽ không làm khó chính mình nhưng em cũng không muốn dễ dàng buông tay
Cô nhìn về phía chân trời khẽ nói:
- Tình cảm giữa em và anh ấy em cũng không dễ dàng buông tay được. Giờ, trong lòng em không bao giờ còn có Kiều Tranh nữa...
Sắc mặt Kiều Tranh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sự bi thương trong mắt anh khiến Chu Thiến vô cùng khổ sở nhưng cô biết, nếu không làm anh ấy hết hi vọng với Tống Thiệu Lâm thì anh sẽ mãi mãi không thể hạnh phúc
- Thiệu Lâm, thì ra em có thể tàn nhẫn như vậy
Kiều Tranh cúi đầu, nhẹ giọng nói.
- Bởi vì em không còn là Thiệu Lâm của quá khứ
- Không, em vẫn là em, chỉ là trong lòng em không hề yêu anh...
Đôi mắt sâu của Kiều Tranh như động đen không đáy, tĩnh mịch vô cùng không chút ánh sáng, trống rỗng lộ ra sự tuyệt vọng tận cùng. Anh lặng lẽ xoay người, bóng dáng cứng ngắc đầy sự cô tịch, cảm giác như trong nháy mắt bị cướp hết mọi hi vọng khiến Chu Thiến suýt khóc.
Cô cũng biết giờ mình hẳn là nên ngoan tâm, lặng lẽ để anh rời đi. Nhưng bóng lưng anh cô đơn như vậy, người đàn ông ấy đã cho cô sự ấm áp vô tận nhưng cô lại trả lại anh sự tàn nhẫn xót xa
Chu Thiến không nhịn được bước lên một bước nhưng vừa bước lên thì phía sau có một bàn tay lớn nắm chặt tay cô. Triệu Hi Thành nhẹ kéo cô về phía mình:
- Để anh ấy đi thôi, đừng để anh ấy có chút hi vọng nào nữa, như thế mới là chuyện tàn nhẫn nhất với anh ấy
Bọn họ lẳng lặng nhìn Kiều Tranh đi đến bên xe, ánh mặt trời yếu dần chiếu lên người anh, bóng đen cô đơn trải dài trên mặt đất
Kiều Tranh lên xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã khắc sâu vào tâm trí mình qua gương chiếu hậu. Nếu nhất định anh không thể có được cô thì vì sao lại để cho anh gặp cô? Mũi anh cay cay, cuối cùng không thể khắc chế, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Vận mệnh đang trêu đùa anh sao? Sao chỉ là gặp gỡ thoáng qua
Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, bóng người yểu điệu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hò. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, dưới gốc anh đào, hoa rơi đầy trời, như trong giấc mơ, cô như ánh sáng chiếu rọi lòng anh sau đó cười thản nhiên với anh...
Miệng cười rực rỡ như hoa đó, thì ra chính là vết thương khắc sâu trong lòng anh
← Ch. 100 | Ch. 102 → |