Đ* d*m
← Ch.51 | Ch.53 (c) → |
Cả buổi tối, Phùng Dao bị lật tới lật lui ** ***, vú cũng bị dùng hai lần, còn quỳ vạch *** cho người đàn ông mặc sức ** vào từ phía sau, *** bự thọc đến tận bụng dưới, cơ thể co giật, rên la 𝒹â·m loạn, nước *** nước tiểu bắn tung tóe, khắp người đều là dịch thể hỗn loạn.
Khi Phàn Tín bế cô vào nhà tắm, từ trong lỗ *** moi ra rất nhiều chất dịch đặc sệt.
Trở lại phòng ngủ cô mới tỉnh táo được chút, bên mép giường có một chai rượu, là của khách sạn tặng, An Thiến Thiến không uống được nên mấy nay cô chỉ thử vài ngụm.
Sau cuộc ⓛà-ɱ тì-ⓝ-ⓗ, cơ thể khoan khoái, Phùng Dao bỗng thấy thèm rượu, rót ra hai ly, trần như nhộng ngồi trên giường đưa một ly cho Phàn Tín.
Phàn Tín ôm người vào lòng, xoa làn da trơn nhẵn ɱ*ề*𝖒 mạ*𝐢, vừa trò chuyện vừa chậm rãi thưởng thức rượu, uống đến khi đôi mắt hút hồn của cô dần 𝖒·ê m𝒶·ռ, cứ thế lại ấn người xuống giường ** một trận nữa.
*** thịt béo múp bao chặt *** vừa co rút vừa hút vào, Phàn Tín 💲*ư*ớ*ⓝ*🌀 tê cả da đầu, trong lúc kích động cả hai đều nhanh chóng lê*ռ đỉ*𝐧*♓.
"Hu hu..." Phùng Dao hơi chóng mặt, không biết có phải do uống rượu nhiều quá không, rõ ràng 𝖐.í↪️.𝐡 🌴.♓.í.🌜.𝒽 còn chẳng mạnh như mấy lần trước, sau khi cao trào, môi *** mấp máy 𝓇⛎·ⓝ гẩ·𝖞 phun ra nước tiểu.
Phàn Tín vẫn ở giữa háng cô, con *** ướt nhẹp vừa гú-т 𝐫-𝒶 ngoài, bụng dưới lại bị nước tiểu tưới ướt, nhìn ánh mắt 𝖒*ê đ*ắ*𝖒 của cô, hắn khẽ cười, ghé lên trên 𝖒·ú·🌴 cánh môi dưới đỏ hồng: "Đĩ n*ng ***, uống có chút rượu mà ş.ư.ớ.𝓃.🌀 tiểu ra giường luôn rồi."
"Ưm..." Phùng Dao đuối sức, chỉ cảm giác cả cơ thể sảng khoái, trong lúc mê loạn vẫn nhận ra giữa háng đang nhét con *** to bự, dù vậy cô vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tay chân đè lên eo đùi người đàn ông.
Khi tỉnh giấc thì trời vẫn còn sớm, Phùng Dao vừa cử động, Phàn Tín liền tỉnh dậy, nắm chặt một bên vú cô xoa nắn, dấu đỏ trải dài, hai bầu vú vẫn căng tròn đáng yêu.
Phùng Dao bị bàn tay xoa nắn của hắn làm cho thoải mái, dựa vào lồng ⓝ🌀ự_🌜 rắn chắc, che miệng ngáp một cái, lười biếng hỏi: "Ba ơi, khi nào ba về?"
Sau giấc ngủ dài, giọng Phàn Tín cũng hơi khàn, hắn mát xa quanh vú cô, ⓗ*ô*п khẽ lên má hồng: "Mai về, hôm nay không bận việc gì, chúng ta tiếp tục chơi trong khách sạn nhé?"
Đầu cọ về phía Phùng Dao, bổ sung thêm: "Vẫn chưa ** đã."
"Ưm..." Phùng Dao ngứa ngáy trước yêu cầu trắng trợn của hắn, nhất thời không nói được gì.
Cô nhớ mang máng tối qua, đến lúc sau cô lại bị ** tiểu, tuy đã dọn dẹp nhưng vẫn còn cảm giác, cơ thể vô thức co lại, *** nhỏ đang nửa cắm con *** cũng thuận thế 𝒸.ọ x.á.т.
Phùng Dao kẹp chân, lý trí bỗng trở lại, nhớ ra có nói với An Thiến Thiến là hôm nay sẽ đi cắm trại, nếu thật sự ở lại khách sạn ԁ·â·Ⓜ️ loạn với hắn nguyên ngày, kiểu gì cũng bị cười nhạo.
Cô vội khép chân, ngăn cản hành động rục rịch của người đàn ông: "Không được, hôm nay có việc."
Cô nói lịch trình cho hắn nghe, muốn hắn làm tài xế, còn chủ động cọ môi 𝐡ô●𝐧 hít, hai bầu vú ghé sát tay cho hắn sờ mó, lúc này hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Ôm hai vú bự dán sát mặt ♓ô-𝐧 cắn một hồi, Phàn Tín lại đè cô dưới người, tách hai chân cô ra, vục đầu xuống dưới tìm tòi: "Không cho ** thì b_ *** trước khi rời giường cũng được chứ?"
"Ưm..." Thịt mềm bị hắn ngậm trong miệng, Phùng Dao nào từ chối được, ấn đầu hắn, dạng rộng chân: "Nhẹ thôi ba ơi... a a..."
Phàn Tín cố ý b* thật to tiếng, trong phòng ngủ vang lên âm thanh 𝖒ú●𝖙 ⅼ*ℹ️*ế*𝐦, hắn còn ngậm cắn hột le sưng đỏ khiến nước *** liên chảy xuống.
Nuốt xong mấy ngụm nước ***, lưỡi Phàn Tín cọ mạnh hột le rồi lại nhả ra, cứ liên tục như thế mấy lượt.
Nghe tiếng 𝓇ê-𝖓 г-ỉ ⓓ_â_𝖒 đã_𝓃_g của Phùng Dao, Phàn Tín trêu ghẹo: "Bé ◗*â*Ⓜ️, biết ngay là em thích mà, có phải rất thích vừa tỉnh dậy liền được b* *** không hửm?"
"Hu hu... thích... ba mạnh hơn nữa đi... ư ư... phun rồi..." Cô co rút ngón chân tiết ra mấy cỗ nước dâ.m.
Cơ thể kiều diễm vặn vẹo như rắn nước, lúc thì κẹ-p ⓒ-𝐡-ặ-ⓣ đầu người đàn ông, lúc thì lại bất ngờ thả ra, rê-n 𝖗-ỉ một tràng dài, mỗi lần bị hút mạnh và nhả ra đều kích động 𝐫_𝖚_n r_ẩ_🍸.
◗*â*𝖒 loạn không biết tiết chế hơn một tiếng đồng hồ, khi Phùng Dao xuống giường, hột le vốn đã sưng lại càng thêm béo múp, cứ đụng tới là ngứa ngáy trống rỗng, ào ạt phun nước.
Phàn Tín gọi đồ ăn, dưới ánh mắt ai oán của Phùng Dao, dứt khoát bế người lên, trần truồng cơ thể dùng bữa.
Con dâu xinh đẹp không mảnh vải che thân bị dạng rộng hai chân ngồi trên đùi ba chồng, thịt vú ma xát lồng ⓝ🌀●ự●ⓒ người đàn ông, *** ⓓ*â*〽️ cứ tí là 𝐜-𝒽-ả-𝐲 𝓃ướ-🌜, trông vừa ԁ●â●m đãn●ℊ vừa sắc tình.
Phùng Dao hơi xấu hổ, đấm vai Phàn Tín: "Bị ba làm hỏng rồi, em ra ngoài kiểu gì đây?"
Phàn Tín ôm lấy cơ thể mê hoặc, vô cùng hài lòng, nhưng cũng chỉ đành thấp giọng xin lỗi: "Lỗi của ba, lần trước cũng thế này mà, lát là ổn thôi, không ổn thì ba l●ⓘế●𝐦 sạch cho em, được không nào? Nào, ăn cháo đã."
Hắn chu đáo đ-ú-𝐭 cháo, Phùng Dao giữ tay hắn ăn mấy miếng, nhưng thân dưới trống trải khó chịu, bị quy đầu cọ mấy cái, một lát sau liền nhũn cả người trong lòng hắn để hắn xoa dịu giúp cô.
Cuối cùng *** bự nhét vào trong ** bắn một lần, nhưng nơi đó của Phùng Dao vẫn ⓒ♓·ả·𝓎 ռư·ớ·↪️, cô vặn vẹo 𝖒●ô●𝓃●g 𝒸·ọ ❌·á·𝐭.
Ngón tay Phàn Tín phủ lên thịt *** xoa nắn một hồi, hắn bóc quả trứng muốn đú-✞ vào miệng cô, đột nhiên có ý định khác, ghé bên mặt cô hỏi: "Cục cưng, đổi thứ khác chặn *** nhé?"
Phùng Dao khó hiểu liếc nhìn, thấy vẻ xấu xa trong mắt hắn thì hiểu ra ngay, mặt 𝖓óռ.𝖌 𝖇.ừn.ⓖ đấm 𝐧𝐠·ự·↪️ hắn: "Đừng, không nhét vừa đâu..."
Cô nói là không nhét vừa, chứ không phải là không được, Phàn Tín xoa mặt cô, nở nụ cười xấu xa, giọng điệu dỗ dành: "Nhét vừa, cứ thử đã, *** còn nuốt được, một quả trứng sao lại không vừa chứ, để nó chặn nước *** em, ngoan nào."
Phùng Dao bỗng thấy tê dại, bị hắn ấn 𝖒.ô𝖓.ⓖ, vạch lỗ *** đỏ ửng, hắn chầm chậm đẩy quả trứng trắng bóc vào trong, còn chạm trúng hột le nhạy cảm khiến cô 𝖗*𝖚*п 𝖗ẩ*y.
"A... căng quá..." Cô hít sâu, không kiềm được nhìn cảnh tượng 𝐝_â_ɱ ◗ụ_ⓒ dưới háng.
"Ngoan, sắp vào trong rồi, lát nhả ra cho ba xem thử *** ⓓ_â_Ⓜ️ xinh đẹp đẻ trứng thế nào." Hơi thở Phàn Tín cũng gấp gáp, giọng nói tràn đầy hưng phấn.
Tay hắn vừa mát xa đùi non cho *** thả lỏng, vừa từ từ nhét quả trứng vào trong, cuối cùng chỉ lộ ra ngoài chút xíu.
"A... bên trong bị nhét đầy rồi..." Phùng Dao vặn 𝖒ô𝐧.🌀 hít sâu, bên trong âm đ*o bị nhét căng cứng.
"Ⓢ●ư●ớ𝓃●🌀 không?" Phàn Tín bóp mô_𝓃_ⓖ mềm, một tay ôm mặt cô hỏi.
Phùng Dao không nói rõ được, cũng không phải không ⓢư●ớ●𝖓●🌀, nhưng 𝐤h●o●á●𝒾 𝒸●ả●m này khác với khi bị cắm ***, rất kỳ lạ, cô mím môi mắng hắn: "Biến thái."
Phàn Tín nở nụ cười biến thái, vẫn đú·† cho cô ăn cháo, cảm giác được đùi lại ướt, hắn sờ Ⓜ️-ô-п-🌀 cô 𝐝-ụ ⓓ-ỗ: "Ngồi xổm lên bàn, ba muốn nhìn em đẻ trứng."
Chân Phùng Dao không còn sức lực, cơ thể mềm nhũn bị hắn dịch đến góc bàn sạch sẽ, dưới sự bày bố của hắn mà ngồi xổm trên bàn, vừa 𝖙*♓*ở ♓ổ*𝓃 ♓ể*п vừa dạng chân lộ ra quả trứng thấm đẫm nước ***.
Phàn Tín nhìn cảnh d·â·m loạn trước mắt, thấy giữa mép *** căng rộng nhả ra đầu quả trứng, nước *** cũng chảy dài.
Phùng Dao vẫn đang dùng sức, bụng dưới co thắt, quả trứng dần lộ diện, nhả ra được một nửa.
"Hu hu.... nhét chặt quá... a..." Hai chân Phùng Dao run lun, mặt đỏ bừng.
"*** ◗.â.𝐦 𝖐ẹ*𝓅 ↪️𝐡ặ*† quá, thả lỏng đi." Phàn Tín ngồi đó nhìn chằm chằm vùng háng cô.
"Phụt" một tiếng, quả trứng bị nhả ra, trơn bóng lăn trên bàn, bên trên còn dính nước *** sáng bóng.
Phùng Dao vừa xấu hổ vừa dâ_m đã𝖓_🌀 rên lên mấy tiếng, nhanh chóng được người đàn ôm vào lòng: "Được rồi, đừng giận, vừa rồi em dâ·𝖒 quá, đĩ nhỏ biết đẻ trứng, ba xoa cho em."
Hắn vừa xoa vừa dỗ, nước 🅓â●ɱ trong *** mới dần dần giảm bớt, *** ԁ.â.ɱ lấp lánh sắc màu đỏ tươi chín rục như bị ** nát.
← Ch. 51 | Ch. 53 (c) → |