Truyện:Con Dâu Khát Tình - Chương 46

Con Dâu Khát Tình
Trọn bộ 53 chương
Chương 46
Thích ba b* l*n vậy sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Cằm người đàn ông lởm chởm râu, hơi châm chích nhẹ, trong lúc miệng lưỡi 🅱_ú 〽️_ú_✝️ liên tục thì đâ·〽️ trúng hạ thể Phùng Dao.

Vừa tê vừa ngứa, khiến Phùng Dao 𝓇●ê●ⓝ 𝐫●ỉ không ngừng, cô vẫn không thỏa mãn mà cọ tới cọ lui trên mặt Phàn Tín. Nguyên cái *** thịt đ.ú.🌴 vào miệng, Phàn Tín đ*ú*✞ lưỡi thọc sâu vào trong.

"A... ưm ưm... ba ơi, 𝐬-ư-ớ-𝓃-ℊ quá..." Κ𝐡●🔴●á●i c●ả●𝐦 b● 👢●𝐢●ế●ⓜ ở thân dưới khiến Phùng Dao 𝖒●ê đắ●Ⓜ️, chân tách rộng sang hai bên, tay cũng không kiềm được chơi đùa bầu vú múp tròn.

Cô nắm lấy hai bầu vú trắng, thịt vú tràn ra, núm vú đỏ tươi cũng nhô ra giữa kẽ tay, dáng vẻ cực kỳ dâ_𝐦 đã𝐧_𝐠.

Ⓜô𝓃.ℊ thịt bỗng nhiên ⓚ*ẹ*ⓟ 𝖈ⓗặ*ⓣ, một luồng 𝒹.â.〽️ dịch bất ngờ phun vào miệng người đàn ông.

"A..." Phùng Dao ⓣ𝐡·ở 𝖌·ấ·🅿️.

Phàn Tín nuốt xuống, nhìn *** thịt 🅓-â-m ◗ụ-𝖈 trước mắt không ngừng động đậy, hai cánh môi *** mở rộng, hột le tròn xoe bị hắn 𝐦*ú*✞ đỏ, vách *** với từng lớp thịt chồng lên nhau như bào ngư, dụ hoặc mê hồn.

Hắn ngậm cả cái *** hút một phát, nước dịch chảy lóc chóc ra ngoài.

Đùi non kẹp ở hai bên mặt hắn, Phùng Dao liên tục †-♓-ở ⓖ-ấ-🅿️ trước ⓚ·𝐡·⭕á·ⓘ 🌜·ả·𝐦: "Ba ơi... ah... Ⓜ️*ú*𝐭 chậm thôi... chảy ra hết rồi..."

Phàn Tín "phốc" một tiếng nhả ra, 𝒹*â*ⓜ dịch chưa kịp nuốt xuống chảy từ miệng hắn xuống cằm, chỉ mới có một thời gian ngắn ngủi mà *** cô đã ngập nước. Hắn vỗ bàn tay lên *** nước 🅓â_Ⓜ️ đã_n_𝐠, thấp giọng nói lời tục tĩu 🎋í·𝐜·𝐡 tⓗí𝖈·♓ cô: "Đĩ nhỏ, mới b● có mấy cái mà đã 𝖈♓●ả●🍸 𝓃ư●ớ●𝖈 rồi, b● cả đêm thì chắc nát *** em quá."

"Ưm..." Phùng Dao 𝐫𝖚.𝖓 ⓡẩ.𝐲 khi bị hắn tát ***, nhanh chóng dán sát, thịt *** tiếp xúc với môi lưỡi пón·𝖌 𝒷·ỏ·ռ·🌀, giọng nói kiều diễm: "Không có đâu... ba 🦵_❗ế_ⓜ thêm đi, vẫn muốn nữa... ưm ưm..."

Trước mắt Phàn Tín là cái *** đang co rút, phía trên là cơ thể hút hồn của cô, quả anh đào trước ⓝ_🌀_ự_𝐜 lắc lư dưới sự xoa bóp, vú bự 𝐞·ⓞ т𝖍ⓞ·ռ, nhìn 𝖘-ư-ớ-𝓃-🌀 mắt vô cùng.

Hắn yêu cả cơ thể cô, bao gồm cả động d-â-m giữa háng. Đầu hắn ghé sát ***, nói: "Đĩ *** 𝖉-â-𝐦, biết hưởng thụ thật đấy, ba ⓛ·ℹ️ế·ɱ cho em, 🦵ⓘế·𝖒 đến khi em phun nước không ngừng nổi."

Nói rồi môi lưỡi cùng xộc tới, môi ngậm lấy thịt *** non múp, đầu lưỡi trêu chọc hột le, cọ mài cho nó sưng to, nước *** chảy tí tách.

Nước *** từ động thịt d*â*𝐦 đãռ*𝖌 của phụ nữ chảy hết ra ngoài, Phàn Tín đói khát 𝒷.ú 𝖒.ú.ⓣ, nghe thấy tiếng 𝖙♓_ở ♓ổ_n hể_𝓃 của cô đột nhiên lùi lại, lòng bàn tay vỗ lên ***, vỗ đến khi cơ thể cô ⓡ.ц.𝖓 𝖗ẩ.🍸, r·ê·n ⓡ·ỉ 𝖉â-𝐦 loạn, rồi lại đổi sang dùng lưỡi 𝖑●iế●m 𝐦ú.✞.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, lúc thì dịu dàng lúc thì kịch liệt, Phùng Dao 💲_ướ_n_ℊ điên người, đôi má 𝓃·ó·𝐧·🌀 ⓑừ𝖓·ɢ.

Lúc cúi đầu còn nhìn thấy cái mũi thẳng tắp của hắn, miệng người đàn ông ra vào liên tục trong cơ thể cô, còn cố ý thè cái lưỡi to dài càn quét bên trong hang động, đùa giỡn hột le đỏ ửng.

Cơn phê từ bụng dưới ập thẳng lên não, biến thành tiếng ngâm nga khó kiềm chế: "Ư... phê quá... ba b_ giỏi quá, *** nhỏ bị 𝐥-𝖎-ế-〽️ tê luôn rồi... lưỡi đang chơi đùa hột le của người ta... a a a..."

Hột le sưng đỏ bị người đàn ông ngậm cắn, cơ thể Phùng Dao run bần bật, hạ thể tràn nước, bắn ra một cỗ ԁâ*m dịch sáng bóng, bắn rất cao, văng đến tận đầu giường, số còn lại chảy hết vào miệng người đàn ông.

"Hu hu... ⓢư*ớп*ℊ quá... đã quá ba ơi..." Thân dưới trơn trượt, môi lưỡi người đàn ông dính sát bên trong, Phùng Dao chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẫng, vừa tê vừa ngứa, 𝖊·0 t·𝒽·🔴·ռ cũng ỉu xìu, giống như không chống đỡ nổi, cô 𝓇ê_ⓝ 𝖗_ỉ ngã sang một bên.

Phàn Tín ngồi dậy, men theo mùi tanh ngọt, tách hai chân cô ra, tiếp tục b● ⓛ-ï-ế-ɱ cái *** đỏ tươi.

"Hu hu... ba ơi..." Nước *** chảy không ngừng, Phùng Dao không nhịn được ấn đầu người đàn ông sâu hơn, muốn được phê hơn nữa.

*** 𝒹*â*ɱ ẩm ướt bị chơi quá nhiều, liên tục nhả nước, Phàn Tín ⓛⓘế-m hết trong ngoài, tập trung ⓜú●𝐭 hột le, giống như đang thưởng thức một quả đào mọng, thịt đào đỏ tươi, hột đào cũng đầy nước, đụng vào là phun ra.

Phùng Dao nằm trên giường, vừa khôi phục được chút sức lực lại bị lℹ️ế●m tê cả người, nước dưới thân không thể ngừng lại, khe *** và hột le bị lưỡi dài nghiền ép mạnh mẽ, cô cong chân ⓛ●ê●ⓝ đỉn●ⓗ lần nữa.

"A... ba ơi, ba ơi..." Cô khàn giọng gọi người đàn ông đang vục mặt ở háng mình.

Phàn Tín uống rất nhiều nước ***, giờ mới nỡ rời khỏi nơi hút hồn này, dịch người lên trên ♓ô●ռ cô, môi miệng ướt nhẹp h_ô_n lên cánh môi hồng, ♓ô.ռ liền mấy cái rồi ôm người hỏi: "Ⓢ-ướ-𝐧-🌀 không? Thích ba b_ *** vậy sao?"

"Ừm... thích..." Phùng Dao vòng tay lên cổ hắn, mặt cả hai dán sát nhau, hơi thở đan xen: "Rất thích ba b_ ***, giờ vẫn 𝖈*𝒽*ả*𝐲 𝐧*ư*ớ*𝒸..."

Một tay Phàn Tín lướt xuống vạch *** mềm, nơi đó lúc khép lúc mở, nước nhỏ ra đầy tay, hắn cười ghẹo cô: "Hột le của đĩ 𝖉·â·Ⓜ️ vừa chạm vào là rỉ nước, *** muốn hỏng luôn rồi, có cần đi bệnh viện khám không?"

Gương mặt Phùng Dao nó𝖓·𝐠 𝐛ừⓝ·ɢ, chậm rãi khép chân, hờn dỗi nói: "Không thèm, chưa có hỏng, lát là sẽ ổn lại."

Cô biết mình phê quá nên mới vậy, cũng cảm nhận được thân dưới vẫn đang 🌜-𝐡ả-𝐲 ռ-ư-ớ-𝐜, ga giường ướt đẫm.

Phàn Tín tuột quần xuống dưới chân, nhét con *** dựng thẳng ở háng cô, ♓●ô●𝐧 lên chóp mũi và môi mềm, khẽ dỗ dành: "Không hỏng thì bé ngoan cho ba ** *** một lát được không? *** cương cứng lắm rồi, nhét *** Dao Dao, ** cho em 𝐬●ư●ớ●ռ●🌀, hửm?"

Con *** to dài cọ ***, hắn còn lắc người cô dỗ dành, thân dưới đang chờ để ra sức, chỉ đợi cô đồng ý là 𝐜ắ.ɱ 𝖛.à.ⓞ.

Phùng Dao bị 🅓●ụ●𝒸 ✅●ọ𝖓●ℊ thô to của hắn cọ nóng cả ***, nhưng vẫn chưa quên dự định của mình, khẽ chớp mắt hô·n mô·❗ hắn, lời nói nhẫn tâm: "Không được, đây là hình phạt, tối nay không được ** vào."

Phàn Tín bất lực, nhìn vẻ xấu xa trong mắt cô, chỉ đành liều mạng h-ô-ⓝ ɱô-ï cô, ⓜ.ú.✞ mạnh đôi môi khiến nó sưng đỏ giống như cái *** ⓓâ.〽️, hai bàn tay to cũng lật tới lật lui xoa nắn bầu vú.

Vú bự căng tròn mới đó đã đầy dấu tay, Phùng Dao vặn vẹo người, rên khẽ: "Ưm... nhẹ thôi ba ơi..."

"Đĩ dâ-ɱ, đừng động đậy lung tung, cho ba cọ *** đi, không 𝖈ắ_ⓜ ✔️à_🅾️, dạng chân ra... ưm... ngoan... 𝐤ẹ●ⓟ 𝐜hặ●✝️..." Giọng Phàn Tín vừa gấp gáp vừa trầm thấp, xoa cơ thể cô điều chỉnh lại tư thế.

Phùng Dao cho hắn cọ mài, hai chân tách rộng hơn, kẹp con *** thô cứng vào giữa chân. Hắn ưỡn hông đâ-ɱ chọc, *** bự thọc tới *** thịt ẩm ướt, chỉ mới mấy cái đã bị *** non tưới nước ướt nhẹp dù không ↪️ắ●Ⓜ️ ⓥà●ⓞ trong.

Kẹp chân cho hắn cọ một lúc, t.ⓘ.𝖓.𝖍 𝖉.ị𝐜.𝒽 nồng đậm bắn ngay *** Phùng Dao, *** nhỏ vẫn ↪️.𝐡ả.ⓨ 𝓃ư.ớ.ⓒ, ga giường bên dưới đều đẫm nước. May mà giường lớn, Phàn Tín ôm người dịch vào trong, tay chân cả hai quấn chặt với nhau, ngủ thiếp đi sau những nụ ♓ô●п rải rác.

Chương (1-53)