An Thiến Thiến và ba chồng
← Ch.17 | Ch.19 → |
Lúc Phùng Dao gọi điện tới, An Thiến Thiến đang cùng ba chồng làm màn dạo đầu trên giường.
Nụ ♓*ô*ռ 🍳⛎ấ*ռ q𝐮ý*т 𝓃ó·𝖓·🌀 ⓑỏ𝐧·ɢ, cơ thể trần truồng, chiếc chăn đã bị đá xuống góc giường.
Điện thoại không để yên lặng, người đàn ông bị làm phiền rất không vui, An Thiến Thiến thì đã nhìn thấy người gọi đến, cầm lấy điện thoại, ngón chân đẩy Đặng Nham đang ở trên người mình.
"Đợi chút đi mà, Dao Dao gọi."
Đặng Nham không quan tâm, đẩy chân cô ra, 𝖍-ô-n một cái, tiếp tục ♓ô_𝖓 lên cơ thể ẩm ướt của cô.
Bầu vú, bụng dưới, â●ɱ 𝐡●ộ, nụ 𝐡ô_𝓃 vừa nóng rực vừa ẩm ướt.
An Thiến Thiến cũng mặc kệ ông, thoải mái dùng hai chân quấn chặt eo người đàn ông, dựa vào đầu giường nghe máy: "A lô, Dao Dao."
Phùng Dao có tâm sự, không để ý giọng nói khác lạ của cô ấy: "Thiến Thiến, tớ bị phát hiện rồi."
An Thiến Thiến nhất thời chưa kịp phản ứng, hai chân bị tách ra, trên *** toàn là nụ ♓*ô*ռ ướt dính, khiến cô khàn giọng: "Phát hiện gì cơ?"
"Thì là chuyện đi club bị ba chồng tớ phát hiện rồi. Giờ ông ấy đang rất giận, nằm ngoài sức tưởng tượng của tớ luôn."
"Hả... Dù có bị phát hiện thì cũng đâu đến mức làm gì cậu, trong giới này, nhà ai mà không có chuyện xấu hổ, hơn nữa cậu còn chẳng phải ngoại tình, ông ấy giận vậy làm gì?"
Phùng Dao hừ hừ: "Ai biết đâu, dở hơi ấy mà."
Thật ra cô cũng dần đoán ra được, hắn giận như thế e là có liên quan đến q⛎𝖆.ռ ♓.ệ mập mờ gần đây của họ, hắn là người vừa bá đạo vừa gia trưởng, chắc chắn không chấp nhận lúc cô đang có ⓠ-𝐮🅰️-n h-ệ với hắn lại có người đàn ông khác. Cứ như cô ngoại tình vậy.
Phùng Dao thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không chắc lắm: "Cậu nghĩ liệu ông ấy có tức giận quá xử lý tớ luôn không? Khiến công ty tớ phá sản, rồi đuổi tớ ra khỏi nhà, tớ không còn nhà để về... A Thụ không còn nữa, ông ấy cũng không cần kiêng nể, nói không chừng còn liên lụy người nhà tớ."
Phùng Dao nghĩ đến mấy bộ phim 𝖒á_u chó mà mình từng xem.
An Thiến Thiến bị chọc cười: "Tớ thấy ông ấy cũng không giống kẻ hẹp hòi, hay là cậu ráng nói tốt vài câu? Với cả cậu lo gì không có về nhà, nhà tớ cho cậu ở, muốn ở bao lâu cũng được, ông ấy dám bắt nạt cậu thì cậu cứ bỏ nhà đi."
Cô ấy không chỉ có nhà do ba mẹ cho, mà còn có nhà của hai cha con Đặng Nham tặng, đích thật là phú bà.
Phùng Dao hơi vui vẻ hơn chút, cảm động nói: "Hu hu yêu cậu, cục cưng phú bà của tớ, mua mua~"
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy, An Thiến Thiến đặt điện thoại xuống, *** nhỏ bị vạch ra, *** nóng đ●â●〽️ 𝐯à●𝑜, trướng đến mức khiến cô khẽ rên, bắt lấy bờ vai Đặng Nham, trách móc: "Gấp gì chứ!"
Đặng Nham đương nhiên gấp, khó khăn lắm con trai không có đây, ông có thể độc chiếm cô, tối qua bảo cô b* *** mấy cái, cô ấm ức chê bự, than đau cổ họng, lúc ngủ cũng quay lưng lại không cho ông chạm vào, giận dỗi suốt đêm.
Ông phải dỗ cả ngày mới dỗ được, giờ 𝐥.ê.𝖓 🌀𝖎ườ.𝐧.𝐠 rồi còn nghe điện thoại.
Nghĩ đến cô trọng bạn khinh sắc, Đặng Nham xoa bầu vú vểnh của cô, giọng nói trêu chọc: "Sao cô ấy gọi em là cục cưng?"
"Sao nào, chỉ ba mới được gọi à?"
Đặng Nham cũng không trẻ con đến thế.
Ông đổi tư thế, bế cô ngồi lên đùi đối diện với mình, đ●â●ɱ thọc ** *** nhỏ ướ.✞ á.✞ của cô, thấp giọng bất mãn: "Bé cưng, em ↪️𝐡-ả-𝐲 ⓝướ-𝒸 ướt hết 𝖒ô𝐧_ℊ rồi, còn nói chuyện được lâu thế, không nghĩ gì đến ba sao?"
"Hừ, ghét ba, sau này không được bắt em 𝖒·ú·ⓣ thứ đó nữa." An Thiến Thiến dịch 𝐦_ô𝓃_🌀, chủ động di chuyển, nhìn con *** đỏ ra vào mạnh mẽ.
"Được, không cần em Ⓜ️_ú_ⓣ, mỗi ngày ba b_ *** con được không? *** nhỏ của Thiến Thiến rất thơm, đêm đầu đã bị ba ɱ·ú·✞ cho tiểu luôn." Đặng Nham nói lời dâ·𝖒 loạn, 𝐡ô*ռ cánh môi đỏ hồng của cô, nhướng eo dập *** cô.
"Ah ưm... phiền quá... chậm thôi, ah ah... nắc sâu quá..." Chỗ ɢ·𝒾·𝐚·𝑜 𝐡ợ·ⓟ phụt nước, An Thiến Thiến ngả người ⓓâ-ɱ đ-ã𝐧-🌀.
"Ah... nuốt hết *** vào rồi, cục cưng, em động đậy *** nhỏ đi, gọi ba nào, ngoan." Đặng Nham thích nhất lúc ⓛà.Ⓜ️ ✝️.ì.ⓝ.♓ cô gọi ông là ba.
"Hu hu... ba ơi, ** đến tử cung rồi, ba ơi... ah ah..." Ga giường dưới người ướt dính, An Thiến Thiến nâng *** d_â_𝖒 lên vừa kẹp vừa m.ú.🌴 chặt, chỗ 𝐠.1.🅰️.ο ⓗợ.p dính sát nhau.
"Cục cưng ngoan, nhân lúc Phương Minh không có đây, ba ** em mang thai luôn được không?"
"Hu hu đừng mà..."
Âm thanh phóng túng tiếp tục vang lên, 𝐤𝖍ⓞ-á-𝒾 ⓒả-𝖒 tận cùng, ba chồng và con dâu ** nhau suốt nguyên đêm.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |