Cảnh còn người mất
← Ch.65 | Ch.67 → |
Đoan Vương phi cùng Tiêu Đạc làm mười năm phu thê, hiểu rất rõ thủ đoạn của trượng phu, hắn xử phạt như vậy, nhất định đã nắm được cái đuôi của Mục ma ma! Trong lòng thầm kêu không ổn, không phải là... , ông đạo sĩ mà mẫu thân tìm đến đã bị bắt rồi chứ? Vậy chẳng phải tất cả đều bị vạch trần rồi sao? Không không, không nên đến mức đó.
Mỗi người đều có sự may mắn của họ.
Một mặt Đoan Vương phi tự an ủi mình, một mặt kiên định không thể cầu tình thay Mục ma ma.
---- miễn cho bị Vương Gia giận chó đánh mèo.
Còn nữa, mẫu thân tuỳ tiện nhúng tay, nếu lão nô này không cùng tham gia trong đó, làm sao có thể náo loạn thành tình cảnh của ngày hôm nay? Một nô tài tự ý quyết định sau lưng chủ tử, tổn hại chủ tử, há có thể lưu lại? Chẳng qua là ỷ vào trước kia mình từng uống vài ngụm sữa, mà cả gan làm loạn quá mức!
Cho nên nhếch miệng, một chữ cũng không muốn nói.
Mục ma ma tuyệt vọng, chỉ có thể vội vàng "thùng thùng thùng" dập đầu xuống đất.
Tiêu Đạc cười lạnh, "Ngươi muốn đập dơ đất của bổn vương sao? Đập nữa thì tự mình đi xuống nhận hai mươi gậy! Liếc mắt cũng không muốn nhìn nhiều, đứng lên nói: "Sau này đừng để bổn vương gặp lại ngươi!"
Không phải hắn không dám bóp chết Mục ma ma, mà là bận tâm đến thể diện của Vương Phi, xử phạt thị tì kiêm nhũ mẫu của Vương Phi, không phải là đánh vào mặt nàng sao? Cho dù nàng có sai, hậu viện trong Vương phủ vẫn cần nàng xử lý, con trai trưởng vẫn phải dựa vào nàng nuôi dưỡng và dạy dỗ nên người.
Còn nữa, về phương diện khác còn phải thay Kiều Kiều suy nghĩ.
Chuyện này, Kiều Kiều bị liên lụy ở bên trong nói không rõ, người người đều cho rằng nàng bị Vương phi khiến cho trở về nhà mẹ đẻ, hai người âm thầm kết oán. Nếu lúc này thị tì của Vương phi chết đi, người đời khó tránh khỏi sẽ chê trách nàng, nghĩ rằng đó là thủ đoạn của nàng, truyền ra lời đồn đãi sủng thiếp diệt thê, đối với nàng không tốt.
Dù sao bóp chết một nô tài quá dễ dàng, hà tất phải là hôm nay? Tương lai còn có nhiều ngày tốt.
Tiêu Đạc khoanh tay phẩy áo bỏ đi.
******
Phượng Loan ở lại nhà mẹ đẻ, thật cao hứng.
Ban đầu cũng không nghĩ tới, bản thân mình còn có thể một lần nữa trở lại Vọng Tinh Bão Nguyệt Các. Từng vật trang trí ở nơi này, mỗi một bức tranh, cái bàn, ghế dựa, giường mỹ nhân, bình phong lụa mỏng, rèm che thủy tinh, mỗi một cái đều cùng mình trải qua hai kiếp, chứa đựng ký ức tốt đẹp của người thiếu nữ.
Đặc biệt khi mình đi rồi, mẫu thân vẫn kiên trì cho người dọn dẹp hàng ngày, lần này trở về một lần nữa, một chút cũng không có thay đổi, thật giống như chỉ mới hôm qua.
Ôi... , mẫu thân, Phượng Loan cảm thấy cái mũi ê ẩm.
Lại nói đến, ngủ ở trên giường của mình, so với ngủ ở giường trong phủ Đoan Vương thoải mái hơn nhiều, an ổn, kiên định, cảm giác mỗi ngày đến buổi sáng, sáng sớm tỉnh lại tinh thần sảng khoái.
Chân thị nhìn thấy sau khi nữ nhi về nhà khí sắc hồng nhuận, cũng rất vui vẻ, "Như vậy mới phải, tiểu thư trong nhà phải giống như một đóa hoa, tươi mới hồng hào, cấu vào có thể chảy ra nước."
Phượng Loan giả bộ che mặt, "Ôi, đừng cấu."
"Được rồi." Chân thị buồn cười, vui vẻ nói: "Ta có phải điên đâu? Có thể thực sự cấu."
Đùa đến bọn nha hoàn cùng bật cười theo.
Đang lúc náo nhiệt, thì nghe có người thông truyền Đoan Vương Điện hạ tới.
Chân thị hé miệng cười, "Hôm nay là ba mươi, hắn nhất định phải ăn tết ở phủ Đoan Vương đây, không ở với con được, nên ban ngày qua đây ngồi một lát là ý tốt của hắn, con nhớ nói vài lời ngon ngọt đó."
Bà sợ nữ nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đến cuối cùng sẽ chọc giận trượng phu, bởi vậy luôn luôn dặn đi dặn lại.
Tuy Phượng Loan không phải thật sự là một tiểu cô nương, nhưng được mẫu thân quan tâm, cho dù lải nhải cũng thấy rất vui, liên tục gật đầu, "Mẫu thân nói, con đều nhớ kỹ trong lòng, yên tâm đi."
Từ bên ngoài Tiêu Đạc tiến vào mỉm cười: "Nhớ kỹ trong lòng cái gì vậy?"
Chân thị mỉm cười hành lễ, sau đó xoay người đi ra.
Phượng Loan khẽ cười nói: "Mẫu thân nói, Vương Gia đặc biệt qua đây, đủ thấy tâm ý đối với ta rất tốt, bảo ta chớ chọc chàng tức giận, nên nói nhiều câu dễ nghe." Bắt được cơ hội nói tốt cho mẫu thân, liền là không sai.
Nàng chính là thuận nước giong thuyền, ngu mới không làm.
Nhưng rơi vào trong lòng Tiêu Đạc, không khỏi nghĩ đến, ---- Chân thị luôn dạy nữ nhi ôn nhu săn sóc như thế nào, sao Mục phu nhân cả ngày chỉ dạy nữ nhi không ngừng phá hoại vậy chứ? Có thể thấy được thượng bất chính, hạ tắc loạn, Mục phu nhân là người trên không tốt cho nên Vương phi mới bị bà ta dạy cho hư hỏng.
"Tới đây ngồi đi." Nơi này của Phượng Loan có đầy đủ nước trà điểm tâm, tại Vọng Tinh Bão Nguyệt Các, nàng là chủ nhân, thoải mái hào phóng đứng dậy chiêu đãi, "Trước uống trà cho thấm giọng." Lại chỉ điểm tâm, "Đây là dùng sữa bò đánh lên bọt làm thành điểm tâm, mẫu thân của ta xem thấy cách thức này trên sách Tây Dương, không truyền ra ngoài, nhà khác đều không có đâu."
Tiêu Đạc nhìn món điểm tâm nhỏ trắng như tuyết, lớp da màu vàng vàng, nếm thử một cái, sau đó gật đầu khen nói: "Món bánh nhỏ này rất đặc biệt, nhân bánh tựa như bông vải, vừa vào miệng liền tan ngay." Hắn cười, "Mẫu thân của nàng đúng là người đặc biệt."
"Chàng thích ăn không?" Con mắt Phượng Loan sáng rực như sao, tươi cười xinh đẹp, "Về sau chờ ta học được, sau đó đặc biệt làm cho một mình chàng ăn." Nàng nói nhỏ, ra vẻ khẩn trương, "Bất quá ta muốn giấu đi công thức, không thể để cho người khác học lén."
Tiêu Đạc nghe được mỉm cười.
Hắn không thích đồ ngọt lắm, ăn một, hai cái thì thôi, nhưng khó có được chút tình ý này của Kiều Kiều.
Còn nữa, bộ dáng cười khẽ cực kì động lòng người.
"Được." Hắn cầm một miếng điểm tâm, đút vào miệng nàng, "Đợi nàng học xong, sau này hai chúng ta vụng trộm ăn một mình, không nói cho ai biết, để người khác đều thấy mà thèm." Lại nói người mang thai, với việc ẩm thực, nói rất tỉ mỉ.
Hai người trẻ tuổi, nam cao lớn tuấn lãng, nữ xinh đẹp động lòng, chàng chàng thiếp thiếp ở cùng một chỗ nói lời ngọt ngào.
Bất tri bất giác cả buổi trưa cũng qua đi.
Trong người Tiêu Đạc còn có rất nhiều việc, vào mỗi cuối năm, cơ hồ đều là bận rộn đến chân không chạm đất, hắn tới Vọng Tinh Bão Nguyệt Các thật đúng là đã tranh thủ lúc rảnh rỗi, vội vàng dùng cơm trưa xong thì cáo từ.
Phượng Loan nhìn bóng lưng cao to than khẽ, kiếp trước kiếp này... , hắn, dường như không giống nhau.
Không không, nàng lắc đầu, nhất định là ảo giác của mình.
******
Hôm nay là ba mươi, đến buổi tối, người hai phòng của Phượng gia tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.
Vì thế, Phượng Loan không thể tránh khỏi việc gặp Mục Nhu Gia.
Thời gian qua đi nửa năm, Mục Nhu Gia làm thiếu nãi nãi trở nên châu tròn ngọc sáng hơn nhiều, không còn dáng vẻ thiếu nữ trẻ con, thoáng hiện ra nét tiểu phụ nhân hàm súc quyến rũ. Một thân y phục mới tinh bằng gấm đoạn tây ngũ sắc nhũ kim thêu hoa mẫu đơn, phối với khuôn mặt trái xoan của nàng ta, có một vẻ đẹp yểu điệu linh lung, nàng ta ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dáng thiếu nãi nãi đúng tiêu chuẩn hào môn.
Một Nhu Gia bướng bỉnh, hoạt bát, ngây thơ, khi đó chính là bạn khuê phòng tâm giao của mình, đã không còn.
Ít nhiều gì Phượng Loan cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng ta.
Ở kiếp trước, bản thân mình rơi xuống vũng bùn vào cung làm nô, đáng thương tội nghiệp, Nhu Gia lòng tràn đầy sự đồng tình đi cầu tỷ tỷ, cầu Đoan Vương phi đi tìm Tưởng Cung Tần, gắng sức muốn giúp mình. Mà kiếp này, mình và tỷ tỷ của nàng ta lại chia sẻ cùng một nam nhân, một bên là tỷ tỷ ruột thịt, một bên là bạn chơi lúc nhỏ, ai nặng ai nhẹ vừa nhìn đã sáng tỏ.
Nàng ấy không muốn gặp lại mình, cũng là có lý, ngoài miệng không nói lời ác ý đã rất tốt rồi.
Phượng Loan đi qua gian phòng bên cạnh.
Phượng Uyên đứng dậy, dẫn theo thê nhi huynh đệ và con cháu cùng tế bái tổ tiên.
Theo thường lệ, Phượng Thái phu nhân đã qua đời, đại phòng và nhị phòng Phượng gia nên ở riêng, ---- chỉ là Phượng Uyên muốn lung lạc cháu gái, nên không nguyện ý phân nhị phòng ra ngoài, vì vậy vẫn không có nói ra.
Mà đối với Phượng Trạch, nếu ở riêng có thể phân được bao nhiêu thứ? Về sau vẫn phải tự mình xuất tiền túi, làm sao so được với vệc đi theo đại phòng ăn chung ở chung? Cho nên đại ca không mở miệng, ông cũng làm bộ như quên rồi.
Về phần Chân thị, dù sao người của Tinh Tuyết Đường đối với bà mà nói giống như không tồn tại, trái lại là Hải Đường Xuân Ổ, bà đã dày công chăm sóc mấy chục năm, từng ngọn cây cọng cỏ, một bông hoa một lá cây, đều là tâm huyết của bà. Dù sao mỗi ngày bản thân mình trôi qua tốt lành, tại sao phải đổi địa phương? Cho dù tương lai có ra ở riêng, cũng phải tìm đại phòng phân Hải Đường Xuân Ổ ra.
---- cho nên cứ mơ hồ như vậy.
Phượng Loan không phải cùng tế bái tổ tiên, nàng đã xuất giá, xuất giá thì xem như không còn là người của Phượng gia, mà là người của hoàng tộc Tiêu gia. Còn nữa, Phượng Uyên và Chân thị đều biết nàng mang thai, nên không muốn nàng chịu khổ, chỉ để nàng ở phòng bên cạnh dùng trà, tượng trưng cho việc có mặt.
"Ta muốn ăn hạt thông."
"Ai." Bảo Châu vội nói: "Bóc một dĩa nhỏ cho Trắc phi."
Sau khi Phượng Loan mang thai, tính tình thay đổi không ít, một hồi thích ăn cái gì là đột nhiên muốn ăn cái đó, luôn là cuống cuồng thèm ăn, nhưng qua mấy ngày lại không thích ăn nữa. Bất quá trong phủ Phụng Quốc Công có cái gì mà không lấy ra được? Còn không phải nàng muốn ăn cái gì, liền chuẩn bị cho nàng cái đó, nếu là ánh trăng trên trời, cũng phải cắt làm một bàn rau trộn.
Hơn nữa, còn có phủ Đoan Vương tận tâm tận lực cam đoan cung cấp.
Nàng muốn ăn hạt thông, Bảo Châu và Đại Mạo nhanh chóng 'lốp bốp' đi bóc, đám tiểu nha hoàn muốn bóc, còn không có cơ hội xuất hiện trước mặt chủ tử đây.
Phượng Loan đang ăn từng hạt từng hạt thông, ăn lửng dạ, ngẩng đầu, chợt phát hiện có người đứng cạnh cửa, không khỏi mỉm cười, "Nhu Gia, tới đây."
Trong mắt Mục Nhu Gia hào quang lấp loé không yên, biểu tình lại càng phức tạp, "Tiểu Loan." Nàng ta tựa hồ dùng hết sức lực, mới có thể hô lên tên này, "Ta muốn nói chuyện với ngươi."
Bọn người Khương ma ma, Bảo Châu, Đại Mạo đều căng thẳng.
Mục Nhu Gia nhướng mày, "Ánh mắt này của các ngươi là sao? Ta còn có thể đánh mắng người à?" Tính tình lúc nhỏ của nàng ta có hơi kiêu căng, vả lại trong lòng phiền muộn, không vui nói: "Đều ra ngoài hết! Ta muốn nói riêng vài câu với Tiểu Loan."
Phượng Loan mỉm cười nói: "Bảo Châu các ngươi ra ngoài đi."
Nàng đang mang thai, đến cùng vẫn có chút không yên lòng, nên giữ Khương ma ma ở lại.
Mục Nhu Gia có phần không vui lắm, nhưng cũng không nói thêm nữa. Không biết vì tận lực bảo trì khoảng cách, hay trong lòng chán ghét, ngồi xuống ghế dựa ở đằng xa, sau đó nói: "Chuyện bên ngoài, mấy ngày trước ta có nghe nói qua."
Phượng Loan "Ồ" một tiếng, không đưa ra bình luận.
Mục Nhu Gia hơi nghiêng mặt đi, "Trong vòng nửa năm này, trong lòng ta vẫn luôn không dễ chịu." Nàng mang theo ba phần hờn dỗi, bảy phần ủy khuất, "Nếu ngươi theo bất luận kẻ nào, ta đều ủng hộ ngươi, nhưng ngươi... , lại cứ không khéo, đi vào phủ Đoan Vương, đây chính là đại tỷ mà ta thích nhất."
Phượng Loan cười ảm đạm, "Không sao, ngươi hướng về tỷ tỷ của mình cũng là đúng."
Mục Nhu Gia oán giận nói: "Nếu như người khác làm Đoan Vương Trắc phi, ta còn không khó chịu, nhưng vì sao lại cứ là ngươi? Ngươi hiểu không? Ta bị kẹp ở giữa không biết nên làm sao bây giờ."
"Thuận theo lòng mình thôi." Phượng Loan nói khẽ.
"Lòng mình?" Mục Nhu Gia ngẩng đầu nhìn nàng, ngớ ra một lát, "Vậy thì, ta..." Như là không biết sắp xếp lời nói thế nào, dừng một chút, mới nói: "Sau khi đại tỷ sinh con thân thể không ổn, tâm sự nặng nề, khó tránh khỏi có lúc chăm sóc không chu đáo, cho nên mới không quan tâm ngươi được." Lời nói xoay chuyển, "Tiểu Loan, đại tỷ là người rất tốt."
Phượng Loan mỉm cười, "Đúng vậy."
Nàng ta đối với muội muội ruột đương nhiên là tốt, nhưng... , mình là Trắc phi nha.
Mục Nhu Gia thấy nàng trả lời như vậy, thần sắc hơi hòa hoãn, "Sau này chỉ cần ngươi đừng tranh giành cùng đại tỷ, giúp nàng thật tốt, cùng nhau đối phó với cơ thiếp khác, các ngươi nhất định có thể ở chung hòa thuận. Chờ thêm vài năm, tiểu Quận Vương trưởng thành, tỷ tỷ yên tâm rồi, ta đi khuyên nàng, sẽ cho ngươi sinh một đứa bé."
Phượng Loan nghĩ tới mình đang mang thai, trong lòng bật cười, bản thân mình chỉ sợ là khiến Nhu Gia thất vọng rồi.
Chuyện sinh con này, muốn đợi cũng không được.
Mục Nhu Gia không biết suy nghĩ trong lòng nàng, tiếp tục nói: "Tương lai của phủ Đoan Vương, còn không phải do đại tỷ và tiểu Quận Vương làm chủ sao? Chỉ cần đại tỷ tốt, tiểu Quận Vương tốt, cuộc sống của ngươi cũng không kém. Đến lúc đó tiểu Quận Vương không chỉ có phụng dưỡng ngươi, hài tử của ngươi cũng sẽ được chiếu cố." Nàng ta hỏi: "Ngươi nói xem, có lý hay không?"
"Ừa." Trong lòng Phượng Loan không biết nên khóc hay cười, Nhu Gia thật là... , khiến mình không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.
Chuyện trên đời này, không phải ngươi nói như thế nào thì sẽ như thế đó.
----- lòng người khó dò còn hay thay đổi.
Mục Nhu Gia cảm thấy mình nói cũng kha khá rồi, cuối cùng nói: "Nói tới thì, ta vẫn chưa đi gặp đại tỷ, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Vương phủ tìm nàng trò chuyện, khuyên nhủ nàng, sau này hai người các ngươi không cãi nhau nữa." Nàng ta thay đổi thành một bộ dáng hy vọng, "Chỉ cần mọi người ở chung bình an vô sự, sau này... , chúng ta vẫn là tỷ muội tốt."
Hai bên vẫn là tỷ muội tốt? Phượng Loan tức cười cười, chỉ sợ tình bạn này không duy trì lâu lắm đâu.
"Nhu Gia, sao ngươi lại ở chỗ này?" Đại phu nhân tìm tới, cau mày: "Tiệc rượu bắt đầu rồi, đi đi." Sau đó ánh mắt phức tạp nhìn nhìn cháu gái, "Trắc phi, mời dời bước đi qua dùng bữa cơm đoàn viên."
"Được." Phượng Loan vịn tay Khương ma ma, từ từ đứng dậy.
← Ch. 65 | Ch. 67 → |