Mời
← Ch.041 | Ch.043 → |
Lúc Diệp Cẩn Niên từ trên taxi đi xuống, nghe thấy rõ tiếng ca thán của chú tài xế, nguyên nhân cô đoán được —— là vì mình xuất hiện tại chỗ trước mắt này, tiêu kim oa(*) nổi tiếng thành phố Kì Lâm, Dạ Dụ.
(*)Tiêu Kim Oa: Nơi vung tiền quá trán.
Y như cái tên, nơi đến tuyệt đối là chúa tể của sự mị hoặc và dục vọng, cũng chính là địa điểm Long Việt hẹn gặp cô.
Ánh đèn mập mờ, âm luật sống động, trong sàn nhảy, nam nữ mặc sức nhảy nhót, hâm nóng, cơ thể quằn quại, cọ xát, dây dưa theo nhịp điệu, yêu mị, gợi cảm, mê loạn...
Ngược lại, Diệp Cẩn Niên được vệ sĩ áo đen dẫn vào, ăn mặc vô cùng bình thường, có vẻ cực kì lạc loài với nơi đây, nếu không phải có người đã chờ cô sẵn ở ngoài cửa, e rằng bảo vệ ở cửa nhất định sẽ không cho cô vào.
Bên ngoài căn phòng được bao trên tầng hai, vệ sĩ áo đen lịch sự mở cửa ra, làm tư thế tay xin mời, cùng với lúc Diệp Cẩn Niên bước vào, cánh cửa cũng đồng thời được đóng kín, cắt đứt hoàn toàn tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng mập mờ, trên chiếc bàn thật dài được bày các món ăn ngon.
Phía sau bàn dài, Long Việt lười biếng ngủ trên ghế sofa, nước da đặc biệt trắng dưới ánh đèn có vẻ hơi trong suốt, hai mắt khép chặt, cánh mũi theo hô hấp đều đều khẽ rung rung, đôi môi mỏng đỏ tươi mím lại.
Diệp Cẩn Niên cũng đã biết từ lâu, Long Việt là người của bóng đêm đích thực, cảm giác căn phòng gần như có thể hòa thành một thể với bóng tối, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền để lại ấn tượng sâu đậm trong cô. Hắn rất ít khi xuất hiện dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lúc nào cũng trắng theo kiểu bệnh tật.
So với sự ồn ào ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh giống như một thế giới khác.
"Đã lâu không gặp, Niên tiểu thư." Giọng nói lành lạnh vang lên, trước cái nhìn soi mói của Diệp Cẩn Niên, Long Việt từ từ mở mắt, con ngươi như ngọc đen quét qua, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Diệp Cẩn Niên lại không hề lúng túng vì bị người ta phát hiện, đi tới ngồi xuống một bên ghế sofa, chầm chậm lắc đầu: "Trí nhớ của tôi nói cho tôi biết, bốn ngày trước chúng ta vừa mới gặp nhau."
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại *************** - Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Bốn ngày trước, cô ở Ẩn Long đã kính nhờ Long Việt đem tài liệu thu thập từ bốn năm trước, sửa sang lại thành báo, tuy rằng biến cố xảy ra sau đó cũng được coi là nằm trong dự liệu của cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng đòi bồi thường về chuyện đã qua của cô.
"Thế hả." Long Việt khẽ cười, ngón tay thon dài trắng bóc nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang mất trật tự trước trán, "Vậy đây đúng là chuyện chẳng vui vẻ gì rồi."
"Đúng vậy." Diệp Cẩn Niên gật đầu tán thành, cũng không vội nói đoạn sau, dựa theo sự hiểu biết của cô về Long Việt, phần bồi thường này, hẳn là hắn đã có sự chuẩn bị trước khi có cuộc gọi mời kia, điều cô cần làm chính là, cân nhắc phần bồi thường này có đáng giá hay không thôi.
"Niên tiểu thư định khi nào thì rời khỏi thành phố Kì Lâm?" Long Việt từ từ ngồi thẳng người dậy, tao nhã cầm ly rượu ở trên bàn đưa lên trước đôi môi mỏng, khẽ nhấp một ngụm.
"Vẫn chưa xác định." Diệp Cẩn Niên hơi cau mày, trong trí nhớ của cô, Long Việt vô cùng ghét rượu, điểm này rất giống với chị gái, nhưng động tác của Long Việt lại thành thục đến không thể bắt bẻ được.
Bao giờ mình đi, thật sự cô cũng chưa nghĩ tới, nghe Holkeri nói, cha của hắn - Gelede, đã đồng ý yêu cầu cho cô ở tạm thành phố Kì Lâm, là con trai duy nhất được gia chủ thế hệ này của dòng họ Bố Tư Nặc giữ ở bên người, lời nói của ông thường có hiệu lực như lời gia chủ, cho nên cô cũng chẳng lo lắng.
Nhưng mà, Long Việt sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi điều này.
"Như thế này đi, Niên tiểu thư đã nghe chuyện, Flores đi nghỉ ở Nhật Bản, đêm hôm trước bị ám sát chưa?" Tròng mắt đen khẽ giương lên, Long Việt chậm rãi hỏi.
Flores?
Trong đầu Diệp Cẩn Niên chợt hiện ra khuôn mặt sáng sủa, nam tính mà cô lười phải giao tiếp, chỉ nhớ đó là một thiếu niên vô cùng kiêu ngạo, trong một đám người kế vị của dòng họ Bố Tư Nặc, hắn và Holkeri đều là nhân vật sáng chói, vô cùng ưu tú, cũng bởi vì bản thân ưu tú, nên đối với loại người bình thường, không có chí tiến thủ là cô, cho đến bây giờ vẫn chẳng thèm hoà đồng.
Chỉ có điều, xuất thân của Flores vẫn liên tục bị chỉ trích, mặc dù cha hắn cũng là con trai của Will, nhưng bởi vì đã từng say mê điên cuồng một cô gái Trung Quốc, mà không tiếc thoát li dòng họ, còn mẹ hắn, chính là một tiểu thư quý tộc, trước đó đã từng có thời gian ngắn ngủi xuất hiện cùng cha hắn, bởi vì sinh ra Flores, nên mới được phép ở lại dòng họ Bố Tư Nặc.
Chính vì vậy, dù Flores rất ưu tú, nhưng so với xuất thân hoàn mỹ của Holkeri thì vẫn có phần thua kém.
Hắn bị ám sát rồi sao? Nhớ tới bộ dáng hăng hái của thiếu niên kia khi rời đi, một cỗ dự cảm xấu dâng lên trong lòng Diệp Cẩn Niên.
"Niên tiểu thư nên biết, dòng họ Bố Tư Nặc có một quy củ bất thành văn, đó là, người của dòng họ Bố Tư Nặc, ở trong nước sẽ phải chịu sự bảo hộ không hạn chế của dòng họ, còn đối với người xuất cảnh...." Long Việt dừng lại một chút, ý tứ phía sau không cần nói cũng biết.
"Cho nên?" Diệp Cẩn Niên nhìn thẳng Long Việt.
"Nếu như Niên tiểu thư muố, trong khoảng thời gian này cô ở thành phố Kì Lâm, Ẩn Long có thể đảm bảo sự an toàn cho cô vô điều kiện, như thế nào hả?" Giọng nói lành lạnh mang theo chút cám dỗ, đấy cũng là sự bồi thường Long Việt đưa ra.
Diệp Cẩn Niên đương nhiên biết, ở thành phố Kì Lâm có thể có được sự che chở của Ẩn Long, là điều đáng quý như thế nào. Lấy sự an toàn của cô làm bồi thường, hình như cũng không tệ, chỉ có điều.....
"Hình như hơi thiệt thòi." Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu có chút trầm ngâm, ngay sau đó khẽ cười lên tiếng: "Danh tiếng của Ẩn Long, cũng không phải chỉ đơn thuần dùng an nguy của một người là có thể đánh đồng được. Hay là, cho phép cộng thêm người trở về cùng tôi, Holkeri nữa đi."
"Nếu như tôi là cô, hiện tại sẽ là thời cơ tốt nhất để loại bỏ chướng ngại vật, dù sao gia chủ của dòng họ Bố Tư Nặc cũng chỉ có một." Long Việt khẽ nhíu mày, có chút quái lạ, dừng lại trên khuôn mặt Diệp Cẩn Niên một lúc, ngay sau đó liền lên tiếng: "Đương nhiên, nếu như đây là lựa chọn của cô, tôi tôn trọng."
"Cảm ơn." Diệp Cẩn Niên chân thành trả lời, sau đó đứng lên cáo từ, lúc cô rời khỏi nhà họ Thiệu, Thiệu Tư Hữu vẫn chưa về, cô đã phải thề thốt với Thiệu Mục Ân, sẽ về ngay mới có thể ra khỏi cửa, giờ này cũng không còn sớm nữa.
"Tôi sẽ cho người đưa cô về." Long Việt lười biếng dựa vào trên ghế sofa, làm một tư thế xin mời.
Diệp Cẩn Niên không từ chối, thời kì không bình thường, cô sẽ không cự tuyệt chuyện có lợi cho mình.
Nhưng mà, lúc đi tới cửa, vấn đề đã quanh quẩn ở đầu lưỡi thật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bật ra ngoài, giọng nói mang theo chút căng thẳn, run rẩy: "Cô ấy, tốt không?"
Chị gái tốt không, đây là chuyện cô rất muốn biết.
Mặc dù hỏi như vậy, không thể nghi ngờ sẽ bị lộ tâm tư tính toán của cô, nhưng cô cũng biết lời Long Việt đã nói ra, sẽ không thu hồi lại, đã đồng ý đảm bảo an toàn cho cô và Holkeri, cho dù là bị gài bẫy, hắn cũng vẫn làm theo như vậy.
Quả nhiên, Long Việt đầu tiên là sững người, thông minh như hắn, rất nhanh trong mắt liền thoáng qua tia bực bội sắc bén, giận quá hoá cười: "Được lắm. Nhưng tôi nghĩ, cô ấy càng muốn biết, người khôn ngoan này, hỏi dò cô ấy tốt không, rốt cuộc là để làm gì?"
Diệp Cẩn Niên lắc lắc đầu, chuyện xảy ra, chị gái đã lựa chọn cách bỏ qua cho Nam Cung Minh Húc, ngoài việc là vì tập đoàn Diệp Thị ra, chỉ e là còn thêm nguyên nhân tin vào cái gọi là tình yêu mà Nam Cung Minh Húc nói, nếu lúc này để cho chị ấy biết được chuyện của mình, nhất định chị ấy sẽ mất đi lý trí, như vậy, cứ để cho sự thật chờ đợi thêm chút nữa đi.
"Chỉ là, muốn cô ấy được tốt." Trước lúc đóng cửa, Diệp Cẩn Niên nói như vậy.
*
Trong hành lang vẫn như trước, có thể nghe thấy tiếng nhạc sống động, bùng nổ ở tầng dưới, Diệp Cẩn Niên đi theo sau người vệ sĩ áo đen đã đưa cô vào lúc tới đây, khi đóng cửa lại, nghe thấy tiếng đập đồ tan tác trong phòng, có chút bất đắc dĩ, thời gian có thể làm thay đổi thói quen của một người, nhưng lại không thể làm thay đổi tính cách, Long Việt như vậy mới khiến cho cô cảm thấy quen thuộc.
Phía trước không xa, cánh cửa của một phòng bao được mở ra, một cô gái say lảo đảo từ bên trong đi ra, trên người là chiếc váy ngắn màu đen khêu gợi, mái tóc xoăn dài có chút xốc xếch, che đi hơn nửa khuôn mặt của cô, nhưng nhờ vào đó lại làm tăng thêm mấy phần diêm dúa lẳng lơ, mị hoặc, ánh mắt mông lung nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên như dừng lại trên người Diệp Cẩn Niên, rồi nhanh chóng tiến về phía cô.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |