Vay nóng Homecredit

Truyện:Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 038

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Trọn bộ 392 chương
Chương 038
Năm năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-392)

Siêu sale Lazada


Bầu trời đêm lặng im không tiếng động, Đế Á đứng ở trong Đức Cổ Lạp công tước phủ, thất thần nhìn Nguyệt thần mờ mờ trên bầu trời, yếu ớt thở dài. La Tư từ phía sau nhẹ nhàng ôm thê tử, ôn nhu nói: "Đế Á, lại nhớ Phỉ Lệ rồi sao?"

Khẽ nắm vòng eo mềm mại của thê tử, La Tư thở dài: "Đã năm năm rồi, đã năm năm ròng rã kể từ ngày Phỉ Lệ tiến vào bảo khố Phan Đa Lạp rồi, không biết khi nào thì Phỉ Lệ mới có thể tỉnh lại?"

"La Tư, chàng nói có phải lúc trước là chúng ta sai rồi không?" Đế Á run run hỏi, vươn hai tay khẽ vuốt ve gương mặt La Tư, nếp nhăn lờ mờ đã hiện lên gò má hắn, thân thể Đế Á có hơi run run, thì ra không phải chỉ mình nàng nhớ Phỉ Lệ, từ khi nào, La Tư lại có dấu vết già nua rồi."Lúc trước nếu ta không đồng ý cho Phỉ Lệ đi bảo khố Phan Đa Lạp thì bây giờ Phỉ Lệ còn đang vui vẻ sống bên cạnh chúng ta."

"Làm sao được? Cho dù lúc trước Phỉ Lệ không đi bảo khố Phan Đa Lạp thì khi năm tuổi nó cũng phải đi lịch lãm gia tộc, đây là con đường Phỉ Lệ nhất định phải trải qua, chim ưng non muốn lớn lên nhất định phải học bay lượn trên bầu trời." La Tư nhẹ giọng an ủi Đế Á.

"Thật vậy chăng? Nhưng vì sao Phỉ Lệ ngủ say năm năm rồi vẫn còn chưa tỉnh lại, có phải là nó không muốn tỉnh lại hay là nói nó đã quên tỉnh lại rồi?" Đế Á mờ mịt ngước lên nhìn bầu trời đêm mê muội, thật sự như vậy sao?

"Sẽ không đâu, tiểu Phỉ Lệ đáng yêu sao có thể không tỉnh lại được. Có thể là bởi vì truyền thừa quá mức phức tạp, dù sao Phỉ Lệ cũng chỉ mới bốn tuổi thôi mà? Một ngày nào đó Phỉ Lệ tỉnh lại, sẽ từ thần điện đi ra." La Tư khẳng định. Nếu như đến cả bọn họ cũng mê mang thì ai biết Phỉ Lệ có thể tỉnh lại lần nữa không, dù sao đó là hi vọng của bọn họ mà?

"Thật bởi vì nguyên nhân truyền thừa sao? Vì sao chúng ta không thể tiến vào thần điện? Đã năm năm rồi, không biết Phỉ Lệ có lớn không?" Lại nói đến thần điện thì Đế Á cùng La Tư đều buồn phiền không thôi. Không còn cách nào, người thủ hộ thần điện đều là Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ nhất tộc, trừ đại trưởng lão ra, người khác không được cho phép thì cũng không được tùy ý tiến vào thần điện, nếu không sẽ bị xem là tội lớn.

"Đừng nói là các ngươi, cho dù là chúng ta cũng không thể tùy ý tiến vào bí cảnh, huống hồ là thần điện." Sau khi Đế Á vừa khẽ nói xong, thanh âm nhàn nhạt của Thánh Nhật Nhĩ Mạn vang lên."Bí cảnh gia tộc là nơi mà người trong tộc phải đạt tới thánh cấp trở lên mới có thể đi vào, mà đi vào rồi cũng không thể tùy ý đi ra. Bây giờ Phỉ Lệ có thể tiến vào thần điện, hơn nữa còn là xuất hiện ở tế đàn thần bí nhất, đây quả thật là kì tích." Theo lời nói từ từ vang tới, thân hình Thánh Nhật Nhĩ Mạn cũng dần dần hiện ra từ trời đêm.

Dáng vẻ Thánh Nhật Nhĩ Mạn vẫn tuấn mỹ phiêu dật y như năm năm trước, dường như năm năm trôi qua cũng không để lại quá nhiều dấu vết cho lão, chẳng qua tinh lực năm năm của lão đều ném ở chỗ Ma pháp trận. Năm đó Phỉ Lệ xảy ra chuyện, lão vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho là lỗi của mình, nếu lão có thể sớm nhìn ra Phan Đa Lạp bất thường thì Phỉ Lệ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

"Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc, thúc đã trở lại?" La Tư kinh ngạc nhìn Thánh Nhật Nhĩ Mạn xuất hiện trước mắt hắn và Đế Á. Năm thứ hai sau khi Phỉ Lệ gặp chuyện, Thánh Nhật Nhĩ Mạn liền khổ tu, mấy năm nay hành tung bất định, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở Đức Cổ Lạp công tước phủ.

"Phải, ta đã trở về. Lần này ta trở về là mang cho các ngươi một tin mừng." Thánh Nhật Nhĩ Mạn mỉm cười nhìn hai người, lão biết từ khi Phỉ Lệ gặp chuyện, họ cũng chưa từng vui vẻ.

"Tin tốt gì?" La Tư kinh ngạc, có thể để cho Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc nói là tin tốt thì quả thật là như thế!

"Thần điện truyền tin, gần đây dao động linh hồn Phỉ Lệ có vẻ thường xuyên, nên Đại trưởng lão suy đoán không lâu nữa Phỉ Lệ sẽ tỉnh lại." Thánh Nhật Nhĩ Mạn bình tĩnh nói, đương nhiên là cố lơ đi đôi tay nắm chặt giấu trong ống tay áo.

"Thật sao?" Nghe Thánh Nhật Nhĩ Mạn nói, trong mắt Đế Á hiện lên một tia kích động, sau đó nước mắt từ từ chảy ra."Đại trưởng lão thật sự nói Phỉ Lệ sắp tỉnh lại rồi, có phải Phỉ Lệ rất nhanh sẽ trở về không?"

"Đúng vậy, Đại trưởng lão đã tự mình xác nhận chuyện này." Thanh âm rõ to của Mạt Đức cũng từ xa truyền đến,

"Cha, cha cũng đã trở lại." Nghe giọng nói đó, thân hình La Tư rõ ràng run rẩy một chút. Năm năm trước, Phỉ Lệ gặp chuyện, Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc bế quan khổ tu ma pháp trận, cha cũng không biết tung tích, tất cả gánh nặng gia tộc lập tức đè lên vai La Tư.

"Không sai, cái lão hồ ly chết tiệt này đã trở về, sao ta lại có thể không trở lại được." Nghe được xưng hô của Mạt Đức, Thánh Nhật Nhĩ Mạn bất đắc dĩ nhún vai, Mạt Đức vẫn nhớ rõ chuyện lão tính kế lão ta."Lão ngốc tử, nếu như ở đây ngươi còn gọi ta như vậy, ta sẽ không ngại cho ngươi tới Ma giới đi dạo đâu."

"Ồ! Ma giới à! Ta sợ quá!" Mạt Đức trêu tức nói: "Có bản lĩnh ngươi quăng Ma pháp trượng đi, chúng ta đánh một hồi, xem ta có đánh ngươi răng rơi đầy đất không?"

"Hừ!" Thánh Nhật Nhĩ Mạn hừ lạnh nói: "Cho dù không có ma pháp trượng, ta cũng sẽ đập ngươi như thường."

"Ngươi đừng có nổ nữa, ta nói đế đô sao mà Trư la thú chết nhiều như vậy, thì ra là bị ngươi nổ chết."

"Nổ chết càng tốt, vậy thì không còn Trư la thú đến cướp thức ăn cho heo với ngươi rồi."

"Cha, Thánh Nhật Nhĩ Mạn thúc thúc, hai người..." La Tư và Đế Á bất đắc dĩ liếc nhau, vì sao nhiều năm như vậy rồi mà hai người kia vẫn ầm ĩ không ngán, đã mấy chục năm mà rồi vẫn thế, vừa thấy mặt là cãi vã đến ngươi sống ta chết."

"Ta không có ầm ĩ với hắn." Thánh Nhật Nhĩ Mạn khinh thường nói.

"Ngừng, ai ầm ĩ với con hồ ly chết tiệt này hả! Hai ngươi chuẩn bị chuyện của Phỉ Lệ một chút. Đại trưởng lão nói cho dù Phỉ Lệ tỉnh lại thì cũng phải ở trong bí cảnh trải qua quá trình lịch lãm mới được ra. Cho nên chuyện của đế quốc với Đức Cổ Lạp đều giao cho hai đứa xử lý." Nói xong cùng với Thánh Nhật Nhĩ Mạn đồng thời biến mất, để lại La Tư và Đế Á ngơ ngác, đây có tính là không chịu trách nhiệm không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-392)