Vay nóng Tinvay

Truyện:Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Chương 033

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Trọn bộ 392 chương
Chương 033
Tử thần truyền thừa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-392)

Siêu sale Lazada


"Vào đi! Đứa nhỏ đáng yêu của ta." Một tiếng cười từ bên trong truyền ra, âm thanh không lan ra mà truyền thẳng đến trong lòng Phỉ Lệ.

"À... được rồi." Rốt cuộc Phỉ Lệ quyết định đi vào. Dù sao bản thân cũng chẳng là cái gì, hơn nữa nghe thanh âm của người kia hẳn là sẽ không làm hại cô đâu, phải không? Mà nói thế nào thì cô cũng là một đứa trẻ, cho dù người khác muốn hại cô thì cũng chẳng còn cách nào, bây giờ ngay cả Tạp Môn cũng không có ở bên cạnh cô, nên coi như cô muốn phòng ngự cũng vô dụng.

"Ngươi ở đâu? Ta đi vào đây." Phỉ Lệ quả thật là không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt, vẫn là một đồi bạt ngàn Mạn Đà La như trước, nhưng mà khác ở chỗ, không chỉ có tử hắc sắc Mạn Đà La mà là đủ mọi màu sắc Mạn Đà La khác nhau, tất cả đều đang lay động trong gió, chải chuốt từng cánh hoa.

Hơn nữa ở trong một đám tử hắc sắc Mạn Đà La sinh trưởng một gốc Hoàng kim sắc Mạn Đà La chói mắt. Không chỉ có cánh hoa là hoàng kim sắc mà ngay cả thân, rễ đều là hoàng kim sắc, đặc biệt chói mắt giữa một đám tử hắc sắc Mạn Đà La, quang mang kim sắc nhàn nhạt không ngừng tỏa ra cả không gian từ gốc Hoàng kim sắc Mạn Đà La vô cùng to lớn.

Giống như nữ vương đón nhận sự thần phục của người dân, giống như kiểm duyệt binh sĩ của chính mình. Phỉ Lệ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt.

Đóa hoa này so với Tiểu Ma còn khoa trương hơn! Nếu như nói Tiểu Ma là một cái trực thăng thì đóa kim sắc Mạn Đà La trước mắt Phỉ Lệ bây giờ chính là hàng không mẫu hạm.

"Ta ở ngay trước mặt con." Ngay lúc Phỉ Lệ nhìn đóa kim sắc Mạn Đà La đến thất thần thì thanh âm kia lại lần nữa vang lên trong lòng Phỉ Lệ.

"Ý của ngươi là ngươi chính là đóa hoa trước mặt ta?" Phỉ Lệ dè dặt lui ra sau mấy bước. Có Tiểu Ma làm bài học trước, ai biết đóa Mạn Đà La xinh đẹp lại yêu dã này có một ngụm nuốt chửng cô hay không.

"Yêu tâm, ta sẽ không ăn con."

"Ngươi làm sao biết ta đang suy nghĩ cái gì? Không được nghe lén." Phỉ Lệ mãnh liệt nói, lại còn vung nắm tay nhỏ của mình lên uy hiếp, không biết hành động như vậy của cô càng làm cho tiếng cười lớn hơn, mang theo khí tức hấp dẫn mê loạn, nhất thời làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Lệ đỏ lên.

"Thật sự là tiểu gia hỏa đáng yêu, lại đây, ta dẫn con đến chỗ ta."

Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, bóng dáng nho nhỏ của Phỉ Lệ lập tực biến mất.

"Đây là chỗ nào?" Phỉ Lệ tò mò nhìn không gian mênh mông trước mặt, xung quanh trang trí vô cùng tinh mĩ, như là một gian phòng ngủ. Vì sao lại nói là một gian phòng ngủ, là vì phía trước không xa chỗ Phỉ Lệ đứng có một cái giường hết sức khoa trương, mà cái giường kia cũng kim sắc, ngay cả đồ trang trí bốn phía cũng là kim sắc, trên đó giống như có một bóng người đang nằm, mơ hồ nhìn thấy trên thân người kia cũng là trang phục kim sắc.

"Đây là không gian trung tâm thế giới của ta, giống như khu vực trung tâm, con là người thứ ba có thể có được tư cách này đó!" Bóng người vốn là đang nằm trên giường, chậm rãi vươn một bàn tay ra, vén tầng màn che màu kim sắc nhàn nhạt lên, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mắt Phỉ Lệ.

Một nữ tử tuyệt mỹ tóc vàng mặc áo bào kim sắc, ngay cả lông mi cũng là hoàng kim sắc (bà này làm từ vàng 100% ra ngoài đây là sẽ bị truy sát liền, nên phải trốn trong đó) vừa động liền giống như xuất ra từng đạo quang mang dụ hoặc ngẩn ngơ lòng người, đôi mắt kim sắc thần bí làm người khác không cách nào thấy rõ. Đó là nhân tài ở lâu trên thượng vị sẽ tích tụ được một loại uy nghiêm hoàng giả. Đôi chân dài, cùng mái tóc dài kim sắc phân tán ở phía sau thân mình mảnh dẻ mỏng manh, có vài sợi rơi trên cánh môi kim sắc hơi hơi cong lên, dường như vô vàng hài lòng với vẻ mặt của Phỉ Lệ, ý cười tinh nghịch thoáng hiện, càng tăng thêm cảm giác quyến rũ xinh đẹp của nàng hơn.

"Thật xinh đẹp! Ngay cả lông mi cũng là kim sắc, thật không thể tin nổi, có phải là đồ thật hay không?" Phỉ Lệ nói xong liền tiến lên, đi thẳng đến trước mặt bóng người kim sắc kia, vươn đôi tay ngắn ngủn ra, không nhịn được muốn sờ lên.

Dĩ nhiên là đồ thật, thật sự không thể tin được mà, ngươi sẽ không phải là đóa kim sắc Mạn Đà La kia chứ! Phỉ Lệ đáng yêu chớp đôi mắt tử sắc, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm nhân nhi vũ mị đang lười biếng dựa.

"Con đoán đúng rồi." Ái Lệ Ti Cáp Đế Á Tư không nói gì đứa nhỏ lớn mật trước mặt. Chưa từng có người dám to gan đi đến trước mặt mình như vậy, lại còn dám sờ lông mi của mình, thật sự là không biết nên nói nàng lớn mật hay là đứa nhỏ không biết không có tội.

"Chẳng lẽ cái truyền thuyết Tạp Môn nói cho ta kia là thật, bản thể của Tử thần là hoa Mạn Đà La. Nhưng mà hình như Tạp Môn nói sai rồi, không phải là tử hắc sắc Mạn Đà La mà phải là hoàng kim sắc Mạn Đà La mới đúng." Bộ dạng Phỉ Lệ như sắp chảy nước miếng gắt gao nhìn chằm chằm Ái Lệ Ti đang nằm trên giường. Thật sự là đẹp mà! Tuy rằng bộ dạng Tạp Môn cũng xinh đẹp, nhưng mà Tạp Môn là đẹp kiểu nữ tử phương đông, kiểu đẹp tinh tế. Còn Ái Lệ Ti trước mặt là đẹp kiểu phương tây, gương mặt quyến rũ cộng thêm thân hình lồi lõm, quả thật chính là dụ dỗ người ta phạm tội.

"Con cũng biết cái truyền thuyết kia? Không sai, ta chính là Tử thần Ái Lệ Ti Ái Cát Y." Ái Lệ Ti nhìn cái bộ dạng này của Phỉ Lệ, dứt khoát khẽ vươn tay ôm Phỉ Lệ vào trong lòng và lập tực yêu chết cảm giác này. Ôi ôi thật sự so với Tiểu Ma Nhĩ còn thoải mái hơn, không nhịn được cọ cọ vài cái trên mặt Phỉ Lệ mới thoả mãn.

"Nhưng mà sao ngươi lại có thể ở trong này, cái Tử thần ở bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì?" Đế Á mụ mụ rõ ràng đã nói Tử thần là ở Ma giới mà? Ái Lệ Ti sao lại có thể ở trong này?

"Cái này phải nói đến lần thần ma đại chiến thật lâu trước kia, chẳng qua chuyện này con cũng chưa cần biết, con chỉ cần biết, bây giờ con là đệ tử của ta, chờ một chút ta sẽ sử dụng truyền thừa, sau đó con kế thừ truyền thừa kí ức của ta là được. Những chuyện này chỉ cần theo năng lực của con tăng lên, tự nhiên sẽ biết được từ trong kí ức truyền thừa của ta. Nhưng mà trước khi con có năng lực nhất định không được chọc người ở Ma giới, Ma giới bây giờ đã không còn là Ma giới ngàn năm trước rồi."

"Cái gì truyền thừa kí ức? Có liên quan gì đến ngươi ở trong này?" Phỉ Lệ không hiểu lắm nhìn Ái Lệ Ti. Tuy rằng không lâu nhưng Phỉ Lệ vô cùng thích hương vị trên người Ái Lệ Ti, là hương vị ấm áp giống như trên người Đế Á mụ mụ.

"Nơi này là thức hải cuối cùng của ta, nếu như không có ai có thể đến đây kế thừa ý chí của ta, ta sẽ rất nhanh tiêu tan đi. Ta cho là đây là con đường cuối cùng của ta, mặc dù không cam lòng bị Ái Lệ Thi lưu đày như vậy, nhưng không còn cách nào, cũng may là con đến đây rồi." Ái Lệ Ti khẽ vuốt ve sợi tóc của Phỉ Lệ. Có lẽ là trong địa ngục cũng có luật của nó.

"Vậy có phải một mai ta kế thừa truyền thừa kí ức của ngươi, ngươi sẽ chết đi?" Phỉ Lệ nghiêm túc nắm lấy y phục của Ái Lệ Ti, sợ hãi hỏi. Cô không hi vọng mình vừa mới nhận thức Ái Lệ Ti thì nàng liền chết. Giống như bản thân ở Địa cầu xuất thân là cô nhi, cuộc sống cô đơn không ai quan tâm, cảm giác rõ ràng là thấy được hi vọng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chạm đến được. Cô không cần, tuyệt đối không cần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-392)