← Ch.036 | Ch.038 → |
"Nói bậy nào, ai nói Vô Thương không phải huyết mạch Sở gia chúng ta chứ?" Thái Hậu nói hừ lạnh lùng, cơn tức càng lớn hơn, "Ngươi xem mặt mũi Vô Thương kia kìa, quả thật là cùng một khuôn mẫu lão tam ra đó!" Đây cũng là lý do duy nhất mà bà tin Bạch Vô Thương là dòng dõi hoàng thất, cái gì có thể giả mạo được chứ nhưng mà lớn lên giống như thế thì không thể giả được, bà thấy thế nào cũng giống Sở Quân Mạc lắm!
Mọi người giật mình đứng sựng lại, nhìn mặt Bạch Vô Thương, có đánh giá và nghi vấn, khi nhìn kỹ lại, quả thật có chút giống nhau, chẳng qua chỉ một chút mà thôi. Đến cả Sở Quân Mạc cũng đều sợ run, trên người thoáng rùng mình chút, rồi lại bất động không nói.
Bạch Mặc Y cũng không có phản ứng gì, trong lòng nàng vẫn cho rằng Vô thương là con của Sở Quân Mạc, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ cung cấp t*ng trùng mà thôi, điều này cũng chẳng nói lên được cái gì!
"Là ai chọc mẫu hậu phát hoả lớn vậy chứ?" Một bóng áo long bào màu vàng Sở Quân Hạo đi tới, bên cạnh còn có một cô gái dịu dàng tinh tế như nước, nhìn kỹ thì mặt mày có đôi chút giống Lục di nương ở Bạch phủ.
"Xin thỉnh an mẫu hậu!" Hai người tiến lên nói, mắt dừng lại trên ngươi Bạch Mặc Y chút, đều loé lên tia sáng lạ.
"Hoàng thượng đã tới, còn không phải là lão tam sao, đã lớn vầy rồi lại còn làm cho lòng lão bà ta đây đau nát lên nè!" Thái hậu nhìn SởQuân Mạc đang quỳ, vẻ mặt bất đắc dĩ ai oán, trong mắt hiện lên tia đau lòng.
"Tham kiến hoàng thượng!"
"Bái kiến Lục phi nương nương!"
Mọi người trong phòng ai cũng hướng về Hoàng thượng và Lục phi thỉnh an, thái hậu nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y đang kéo Bạch Vô Thương quỳ xuống, lại ngoắc ngoắc tay bảo nàng, "Y Y à, đều là người trong nhà cả, đại lễ này cứ miễn đi, Hoàng thượng cũng không phải người xa lạ gì với con đâu"
Trong lòng Bạch Mặc Y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Rốt cuộc bà lão ngài cũng có một quyết định thật sáng suốt quá, có trời biết nàng ghét nhất là quỳ xuống, lại gặp phải cấp bậc chế độ phong kiến thế này nữa! Bước lên một bước cảm tạ thái hậu, lại vén áo thi lễ với Hoàng thượng và Lục phi, đại lễ miễn nhưng tiểu lễ thì nàng cũng không thể bỏ.
"Đúng nha, Y Y à, sau này không cần dùng đại lễ nữa, trẫm coi như là huynh trưởng của nàng, không cần khách sáo!" Hoàng thượng tiến lên, ngồi xuống cùng thái hậu, nhìn về phía Sở Quân Mạc rồi lại nhìn sang Bạch Mặc Y, ánh mắt đầy thâm ý.
Bạch Mặc Y bị ánh mắt của hoàng đế nhìn thấy rất khó chịu, người này trông thì khiêm tốn đó, trong mắt lại có tính kế rồi, trước đây cũng không thấy có thái độ tốt đẹp gì của đời trước với hắn, giữa họ có thân mật vậy sao?
"Lời này của Hoàng Thượng nói đúng lắm, hơn nữa, nô tỳ và Y Y thật đúng là người một nhà đó mà!" Lục phi mở miệng cười nói, trong mắt ánh sáng nhu hào chuyển động, giọng điệu vô cùng thân thiết, tiến lên kéo tay Bạch Mặc Y, tinh tế đánh giá.
"Lục phi nương nương nói đùa rồi, nương nương ung dung cao quý, dân phụ sao dám trèo cao chứ!" Bạch Mặc Y nói thản nhiên, mượn kéo Bạch Vô Thương mà làm động tác chào nàng ta, rồi rút tay ra. Lục phi nương nương kia giống y chang Lục di nương nương, thâm tàng bất lộ, càng là người như vậy lại càng phải cẩn thận hơn.
Trong mắt Lục phi loé lên tia hèn mọn, nếu không phải Hoàng thượng đề cập qua muốn nàng ta giữ quan hệ tốt với Bạch Mặc Y, nàng ta mới khinh thường một kẻ chẳng tuân thủ theo nữ tắc gì, tiếng xấu lan xa gần, hơn nữa nàng ấy đã bị tam vương gia bỏ rồi, lại đã bị Bạch gia đuổi ra khỏi cổng lớn, người như vậy đối với nàng ta thì chẳng có tác dụng gì, thật không hiểu nàng ấy còn mặt mũi gì mà còn sống, nếu không phải vẫn ỷ vào mẫu thân nàng ấy có ơn với thái hậu, thì hiện giờ nàng ấy còn có thể đứng ở trong này nữa hay sao?
Lập tức thuận thế đi ra sau lưng hoàng đế, lấy khăn tay ra, lúc không có ai để ý lặng lẽ lau lau tay, lập tức có cung nữ bên cạnh ra nhận lấy khăn tay, động tác cực nhỏ này, lại không tránh được con mắt của người có lòng, mắt Bạn Nguyệt lúc ấy xầm xuống.
"Mẫu hậu, người mắng cũng mắng rồi, tức cũng tức rồi, có phải nên để tam đệ đứng lên được không ạ?" Tuy Hoàng thượng là đang nói chuyện với thái hậu, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y đang cúi ở dưới.
"Không được, cứ để nó quỳ!" Thái hậu lập tức tiếp lời, nhưng lại chút thờ ơ nhìn mặt Bạch Mặc Y không chút thay đổi, trong mắt có tia chờ mong, Sở Quân Mạc thế nào cũng là con bà rứt ruột đẻ ra, con bị phạt, người mẹ nào mà chẳng đau lòng chứ.
Bạch Mặc Y âm thầm cười lạnh, ý tứ thái hậu rất rõ ràng, muốn ban cho nàng một chiếc thang đi xuống, đụng vào ánh mắt có chút lo lắng của Bạn Nguyệt, Bạch Mặc Y mở miệng, "Thái Hậu muốn phạt tam vương gia thế nào thì tuỳ, nhưng mà cũng đừng có chọc giận đến thân mình ạ" Một câu đem chuyện phạt Sở Quân Mạc liên quan đến mình phủi sạch sẽ, con của bà thì bà muốn phạt thế nào thì phạt, nhưng mà chẳng liên quan gì đến ta cả! Hôm nay xem phần tình cảm của bà với đời trước, nàng đã cố gắng thuận nước đẩy thuyền theo rồi, dù sao thì ân oán giữa nàng và Sở Quân Mạc, cũng không phải chỉ quỳ vậy là hoá giải ngay được!
"Đúng đó, mẫu hậu à, người cần phải bảo trọng thân thể, nếu không chúng con là vãn bối lại thấy lo lắng mãi trong lòng đó!" Hoàng thượng ôn nhu cười nói.
"Nghiệt tử, nếu Y Y đã cầu tình cho ngươi, ngươi trước tiên cứ đứng lên đi đã! Nhưng việc này cũng chưa xong đâu!" Thái hậu ngừng một lúc rồi mở miệng, trong mắt có chút vừa lòng với Bạch Mặc Y!
Có thể là do quỳ lâu, lúc sở Quân Mạc đứng lên có chút nghiêng ngả, Bạch Mặc Y để ý thấy tay Lục phi đột nhiên khẽ run lên, trong lòng sáng tỏ, thì ra là thế, thật là có ý tứ quá, xem ra Sở Quân Mạc này sức quyến rũ vô địch thật ha!
Bạn Nguyệt bắt tay vào viết phương thuốc điều chế giao cho cung nhân đứng cạnh, mở miệng nói, "Thái Hậu cứ tĩnh dưỡng đi ạ, Bạn Nguyệt xin cáo lui!" Diễn cũng xem xong rồi, nên lui ra thôi.
"Được, làm phiền công tử Bạn Nguyệt rồi, ai gia cũng mệt mỏi, các người cũng lui cả ra đi!" Thái Hậu mệt mỏi nói.
Mọi người vội vàng cáo lui, ra khỏi ngoài điện, Bạch Vô Thương đã sớm không kiên nhẫn được nữa. nhìn mấy người họ, bé cũng không thích lắm, đặc biệt là những kẻ làm cho mẫu thân phải hành lễ mãi, bé lại càng ghét hơn, sau này bé không muốn tiến cung đâu!
Ra khỏi tâm điện, ánh mắt Hoàng thượng âm u nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y chút, rồi cùng Lục phi rời đi, khoé miệng còn mang theo chút ý cười, có một số việc, cho cũng không nổi không phải hay sao?
"Y Y, ta đưa nàng về nào!" Sở Tử Dật lập tức mở miệng, lại nói với Bạch Vô Thương, "Vô Thương à, hôm nay dẫn cháu đi Lạc Nhật Hiên ăn món bơ gà mà cháu thích nhất có được không?"
Vừa nghe đến đồ ăn ngon, Bạch Vô Thương tâm động, ánh mắt nhìn về phía Bạch Mặc Y, tuy bé rất muốn đi, nhưng nếu mẹ không muốn thì bé cũng sẽ không đi.
Bạch Mặc Y nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Vô Thương, không đành lòng cự tuyệt nhưng lại không muốn ở cùng một chỗ với người của hoàng gia.
"Đúng lúc ta cũng muốn đi uống rượu ngon ở Lạc Nhật hiên, hay là cùng nhau đi đi!" Bạn Nguyệt ôn nhã nói.
"Oa, tiên sinh thật tốt quá đi!" Bạch Vô Thương nhảy kêu lên, trong mắt đều rất hưng phấn, bởi bé biết mẹ nhất định sẽ không cự tuyệt tiên sinh, vậy bé cũng được ăn món bơ gà rồi.
"Được, đi thôi!" Bạch Mặc Y đáp nhẹ nhàng, rồi cùng Bạch Vô Thương đi tới cửa cung,
"Tứ ca cùng đi đi mà!" Sở Tử Dật hiện giờ tâm tình tốt lắm, hơn nữa vưà rồi Sở Quân Ly cũng nói giúp Y Y, vì thế mới hào phóng mời, cũng không nhìn Sở Quân Mạc đi theo sau họ.
"Đương nhiên rồi!" Sở Quân Ly nở nụ cười tươi, trăm mị sinh hoa, xinh đẹp tới chói mắt làm Sở Tử Dật hoảng sợ giật cả mình.
"Oa, tứ ca à, huynh có thể đừng cười như vầy được không, quả thật chẳng phải người nữa đó!" Sở Tử Dật nhảy cẫng lên, đi sau mọi người.
"Đệ nói ta không phải người, vậy đệ là cái gì hả?" Sở Quân Ly nguy hiểm dõi theo hắn, họ nhưng vốn là huynh đệ ruột thịt, hắn không phải người thì hắn kia là gì?
"Y Y nói huynh là yêu nghiệt đó! Ta đương nhiên là người rồi!" Sở Tử Dật đem những lời trước đây Bạch Mặc Y nói phun ra, hiện giờ với hắn mà nói, những lời Bạch Mặc Y so với thánh chỉ thì còn là thánh chỉ hơn!
"Mẹ ơi, yêu nghiệt là cái gì ạ?" Bạch Vô Thương rất biết hỏi han.
"Yêu nghiệt ấy à, yêu nghiệt sẽ không phải là người!" Tâm tình Bạch Mặc Y dường như cũng bị cuốn theo, cũng xen vào vui đùa với họ.
"Thật thương tâm quá đi, đến cả nàng cũng nói ta như vậy ha!" Sở Quân Ly ôm lấy trái tim, cố khoa trương lên, làm cho mọi người đều cười ầm ầm, nhưng lại càng làm họ kinh dị ở chỗ là, Bạch Mặc Y thế mà lại nói đùa theo họ nữa, lập tức tâm tính mỗi người lại không đồng nhất, mà vui vẻ vô cùng, đây không phải là một hiện tượng tốt đó sao?
← Ch. 036 | Ch. 038 → |