← Ch.030 | Ch.032 → |
Lạc Vũ Trần mặt lạnh đứng lên, trong giọng nói lộ ra một tia lãnh liệt, "Trần còn có việc, trước hết cáo từ"
Bạch Tinh Duyệt đứng khá gần Lạc Vũ Trần, vừa nghe hắn phải đi, trong lòng lập tức sốt ruột hẳn lên, vừa ngại vừa khó nói, cắn cắn môi, cau mày, nhìn Lạc Vũ Trần đi mà ai oán vô cùng.
Ngay lúc Lạc Vũ Trần đi qua bên người nàng ta, trên đùi nhũn ra, cả người Bạch Tinh Duyệt bỗng nghiêng ngả đúng lúc sắp đụng phải người Lạc Vũ Trần, trên mặt mang theo vẻ e lệ kinh ngạc.
Lạc Vũ Trần vừa đi qau chỉ thấy Bạch Tinh Duyệt yêu thương nhung nhớ, trong lòng nổi lên trận chán ghét, lại càng không thương hương tiếc ngọc gì, chỉ bước lệch một bước, Bạch Tinh Duyệt sắp ngã vào người hắn bỗng ngã thẳng xuống đất đánh bịch!
"Ôi da da, Bạch gia dạy con gái có khác, cử chỉ hành vi thoải mái ghế ha, bổn vương thật sự là được mở to mắt mà xem rồi!" Sở Quân Ly vừa cười vừa nói, nếu là người thường, mỹ nhân yêu thương nhung nhớ thế này, ai mà chẳng thích hưởng thụ. Còn đối Lạc Vũ Trần thì thật không đơn giản, tâm cơ lại sâu không lường được!
Bạch Tinh Duyệt vốn ôm mối hận buồn bực, nay lại bị Sở Quân Ly nói thế, vừa xấu hổ không chịu nổi, lập tức đứng dậy, khóc oang oang chạy ra ngoài!
Mai di nương trừng mắt liếc nhìn Lạc Vũ Trần một cái, cũng chạy đuổi theo sau, nam nhân này rõ ràng là chỉ cần nhón tay làm phúc, thế mà cũng chẳng thò ra đỡ lấy chút!
"Vô Thương à, con vừa mới thả cái gì đó?" Bạch Mặc Y hỏi Bạch Vô Thương.
"Mẹ à, đừng đi vội ạ!" Bạch Vô Thương kéo Bạch Mặc Y lại, tìm một chỗ nấp kín, tầm mắt lại nhìn thấy hết những hành động của những kẻ kia.
"Các nàng đang nhìn gì thế?" Sở Tử Dật đuổi theo tò mò hỏi, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn kia của Bạch Tinh Duyệt, đáy mắt loé lên khinh thường!
"Tiểu thiếu gia, thuốc của ngài cứ dùng bừa vậy sao?" Hồng Lăng cười hỏi.
Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn nàng một cái, nha đầu này chỗ nào cũng biểu hiện khác người, vừa mới ở cùng nàng không lâu thôi sao đã biết trong tay Bạch Vô Thương có thuốc nhỉ? Ánh mắt thâm trầm hẳn lên!
"Ngứa quá, nương ơi, con ngứa quá!" Bạch Hân Di kêu lên, tay chịu không được đưa gãi trên người. Bả vai Bạch phu nhân cũng rung lên, chỉ cảm thấy trên người như có ngàn vạn con sâu nhỏ cắn, cả người bắt đầu ngứa dần lên.
Lục di nương và Bạch Sương Hoa cũng thấy ngứa kỳ lạ vô cùng, nhưng ngại hình tượng nên cố chịu đựng, chỉ ngóng trông Lạc Vũ Trần và Sở Quân Ly hai người sau khi rời đi thì đưa tay lên gãi, trán toát đầy mồ hôi, tay nắm rất chặt, không rõ vì sao lại ngứa như thế, cố chịu!
"Nương ơi, ngứa chết lên được, người giúp con gãi đi nào!" Bạch Hân Di từ nhỏ đã được chiều chuộng rồi chưa phải chịu chút khổ sở bao giờ, đột nhiên bị ngứa, thật bất chấp cả hình thượng, lôi kéo quần áo hỗn độn chịu không nổi, bầu ngực xuân lộ ra một mảng lớn, tay lại cho vào váy sờ soạng, làm cho con người ta có cảm giác như thoát y trước mặt mọi người vậy!
Lạc Vũ Trần và Sở Quân Ly thấy vậy thì cứ như đằng sau có người đuổi giết vậy, chạy thục mạng, nếu mà bị các nàng ấy chạm vào sợ chính bản thân mình hộc máu mất!
Bạch Mặc Y trừng mắt nhìn Bạch Vô Thương, vẻ mặt bất dắc dĩ, lúc trước ở tại Bạn Nguyệt cư đó, nhóc quỷ này ngoài luyện công ra thì còn kéo Bạn Nguyệt chuyên đi tìm nghiên cứu cây thuốc làm thuốc độc.
"Mẹ à, sau này con sẽ bảo vệ mẹ!" Bạch Vô Thương ngẩng chiếc cằm đáng yêu lên, nói quyết tâm của bé, bé biết người một nhà rất nhỏ, luyện võ phải mất rất lâu, nhưng mà nếu bé mà sử dụng độc dược mà nói, sẽ không sợ ai tới bắt nạt họ nữa, bởi tiên sinh đã nói, độc có thể giết người vô hình, nếu làm cho đối thủ trúng độc bất ngờ, dù hắn có võ công cao đến đâu thì cũng chết! Vì thế bé mới liều mạng vừa luyện công, vừa cùng tiên sinh học độc thuật!
"Được, vậy sau này, an toàn của mẹ gaio vào tay Vô Thương nghe!" Bạch Mặc Y cười nói, nhưng lời con nói làm lòng nàng ấm áp hắn, nàng có khả năng trở thành niềm cổ vũ cho bé, thằng nhóc này mới có thể nhanh mà trưởng thành lên được!
Nhìn nụ cười sáng lạn của Bạch Vô Thương, trong lòng Bạch Mặc Y than thầm, Sở Quân Mặc, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ngươi làm sai cái gì đâu!
Sở Tử Dật nhìn nụ cười của Bạch Mặc Y mà đắng miệng. hoá ra Y Y cũng biết cười, nàng cũng chỉ có thể ở bên Bạch Vô Thương mới cươi vui vẻ đến vậy, ôn nhu như vậy, nếu ngày nào đó nàng cũng cười như thế với hắn, thì đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào ha!
Nhìn théo bóng mấy phụ nữ kỳ lạ rời đi, cả đám giống khỉ gãi vặn vẹo toàn thân, đến cả mặt cũng cào xước đỏ, mỗi người vứt hết mọi hình tượng cứ thể luồn tay vào sâu trong người cào, gãi, do đang là hè nên quần áo rất mỏng, theo mỗi động tác của họ, cảnh xuân trước ngực lại cứ bại lộ!
Ra khỏi cửa, sau khi lên xe ngựa, mấy phụ nữ cũng bất chấp tất cả, bỏ áo ngoài, anh giúp tôi, tôi giúp anh gãi cho nhau.
Trên đường về Bạch phủ trong một gian phòng trong tửu lâu, Ngọc Vô Ngân khẽ đưa tay đẩy cửa sổ ra, ánh mắt dừng lên dấu hiệu Bạch phủ trên xe ngựa, đeo mặt nạ ngọc lên, đôi mắt âm u sắc bén, lạnh lẽo như ngọc, nói nhẹ nhàng, "Lưu Phong!"
"Chủ tử!" Lưu Phong nhìn theo ánh mắt của Ngọc Vô Ngân, xe ngựa Bạch phủ cứ lắc lư đi qua dưới lầu, không cần chủ tử sai bảo, hắn cũng biết ý chủ tử là gì, dù sao thì những người này vừa rồi còn làm náo loạn ở chỗ Bạch cô nương, cần hắn báo thù đó chứ!
Lưu Phong lắc mình một cái xuống lầu, mệnh lệnh ngày hôm nay hắn thật sự không muốn phục tùng, nhưng lại không có gan, vbởi vì việc làm này, thật có chút khác lạ! Nghĩ ngợi bóng vút đi như làn gió, lướt theo chiếc xe ngựa, đảo mắt nhìn lên lầu, thấy bóng Ngọc Vô Ngân đang dứng sau cánh cửa chờ đợi!
"Toang!" một cái, chiếc xe đang chạy vững vàng bỗng chốc bốn bánh rụng lăn ra xa, mấy người phụ nữ ngồi trong lại lành lặn ngồi dưới đất, người nào người nấy ngây ra như phỗng, đối với tình trạng đột nhiên phát sinh bỗng không rõ lắm.
Mãi cho đến khi người đi trên đường chỉ chỏ vào họ lúc này mới giật mình hoàn hồn thì trời ạ, trên người họ chỉ còn lại mỗi mảnh nội y mỏng manh, trong suốt, cơ bản là chẳng che được cái gì, hơn nữa tư thế của họ lại vô cùng ái muội, một tay thì đang đặt trên ngực Bạch phu nhân còn tay khác thì đang luồn vào sau lưng Bạch Hân Di; Bạch Sương Hoa một tay thì luồn vào trong váy, còn tay khác thì đang cởi chiếc yếm ra; Mai di nương thì đang ôm cả người Bạch Tinh Duyệt chỉ còn lại mỗi cái yếm trên người, bản thân cũng áo quần lộn xộn, cả mảng lưng trắng như tuyết lộ ra dưới ánh mặt trời, hoảng hốt dưới ánh mắt nhiều người, may là bà ta đang ôm Bạch Tinh Duyệt nên mới che được bộ ngực là nới quan trọng nhất, nhưng mà chính là vậy cũng đã làm nam nhân đi trên đường rỏ cả dãi, mắt đầy sắc dục, nhìn no cả mắt!
Mai di nương thì vẫn duy trì được phong cách chính trực yểu điệu, thường ngày bảo dưỡng tốt nên thân thể thành thục của phụ nữ năm gần đây lại càng quyến rũ hơn, ngực trắng như sữa, nửa người lộ ra, làm người ta liên tưởng, mông trắng mượt mà, lộ ra cái rãnh thần bí, làm cho nam nhân đi trên đường nhìn mà hận không thể đặt bà ta dưới thân được, tha hồ mà phát tiết mà lật lại, trong lòng lại đố kị Bạch thừa tướng số tốt!
Tình trạng duy nhất còn ổn vẫn là Lục di nương, cứ việc xiêm y hỗn độn, ngoài cảnh xuân trước ngực chỉ hơi lộ ra chút, còn chỗ khác vẫn còn kín đáo, nên đối mặt với cục diện như vậy, cho dù là xấu hổ gấp vạn lần những trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm!
Sau vài tiếng thét chói tai, mấy phụ nữ trên xe cuống quít tìm quần áo, hận không thể mau mau mà khâu cho nhanh, cho kín ngay!
"Trời ạ, rõ là đang ban ngày mà đã đồi phong bại tục như thế a!"
"Thật mệt là Bạch thừa tướng lại tự xưng là con nhà gia thế, hoá ra bên trong đám người nhà đẹp đến thế này thì chịu sao nổi!"
"Đúng nha, đúng nha, thế mà không ở trên xe làm việc xấu xa đi, thật đúng là không biết xấu hổ!"
"Thật đúng là dừng có nói, đám vợ và con gái Bạch thừa tướng này dáng ngời cũng đẹp lắm ha, nhìn làn da mềm non kia kìa, sao lại trắng mịn thế cơ chứ. lại còn bộ ngực kia nữa kìa, chậc chậc, nhìn thé này mới biết được ở lầu sanh thế nào là thô tục gớm!" Nếu mà để cho ta được ngủ một lần thì có làm quỷ cũng phong lưu!"
...
Mỗi người một câu càng ngày càng lớn càng không chịu nổi, mấy người cuống quí mặc lại quần áo, xấu hổ và giận dữ bùng lên, lại xấu hổ vô cùng, chạy té khói, mọi người đằng sau tươi cười sỉ nhục mãi không dứt.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |