Càng ngày càng mê hoặc
← Ch.017 | Ch.019 → |
Sở Tử Dật thật sự không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, không hiểu sao, hắn chỉ không muốn để cho người khác nhìn thấy một mặt xinh đẹp của nàng, hiện giờ hắn cứ rối ruột lên, rất muốn đuổi mấy người phía sau đi, tiếc là hắn chẳng có gan như thế!
Lạc Vũ Trần sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên chút loé sáng, một cô gái xinh đẹp như thế, vì sao Sở Quân Mặc lại bỏ vậy? Hơn nữa cô gái trước mắt sao chẳng không tách rời hai chữ tinh khiết kia nhỉ? Hắn có cảm giác, chỉ sợ trên thế gian này chẳng có gì lọt vào mắt nàng cả, Sở Quân Mặc bỏ lỡ là tổn thất to lớn của hắn!
Sở Quân Mặc cũng sợ run lên, khoé môi hơi nhếch chút, hôm nay mới biết thì ra nàng đẹp đến vậy! Chỉ đứng lặng ở đó, toàn thân tao nhã thanh thoát tự nhiên, một cô gái có phong cách như thế vì sao lúc trước hắn lại không thấy chứ? Móng tay bất giác bấm sâu vào lòng bàn tay, nghĩ đến chuyện đã xảy ra, lòng hắn chợt lạnh hẳn!
Sở Quân Ly hơi nheo mắt nhìn, cô gái trước mắt có một cảm giác tang thương, trong mắt như hiểu thấu cuộc đời, ánh mắt sâu thâm thuý, chỉ cách trong gang tấc mà hắn lại cảm thấy họ là kẻ xâm nhập, không cách nào lọt vào thế giới của nàng được!
Tiểu nhị nhanh chóng bày xong thức ăn, khom người rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại!
"Y Y à, mau ngồi đi, đói bụng rồi hả!" Sở Tử Dật lấy lòng đi tới bên Bạch Mặc Y, mặc kệ thế giới của nàng, đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng tới ngồi, trước khi nàng phát giận, thì vội vã bỏ ra! Trên mặt có chút cười đắc ý, liếc mắt ngắm một tay nàng, thật ra hắn rất muốn túm chỗ đó, nhưng ít nhất Y Y hiện giờ cũng không bài xích như vậy, hắn vui vẻ lắm lắm!
Bạch Mặc Y liếc mắt cũng không nhìn ba người đàn ông kia, coi bọn họ như không khí, nàng tới đây là để ăn cơm, cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì! Liếc mắt nhìn một cái rồi ngồi xuống, thả cái bát trong tay xuống nói nhẹ nhàng, "Hồng Lăng, ngồi xuống đi!"
"Tiểu thư..." Hồng Lăng thấy như gặp nạn, ở đây không những có ba vị vương gia mà còn có cả một người đến cả hoàng đế cũng phải nể ba phần nữa, nàng ta chỉ là một nha đầu sao dám ngồi chứ?
"Đã nói rồi, ta không thích nói lại lần hai!" Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng làm Hồng Lăng giật thột, ở chung mấy ngày nàng ta biết tiểu thư là người không thích nhiều lời, cho tới tận giờ chỉ nói một mà không nói hai, lại càng không thích người khác nghi ngờ nàng.
"Hồng Lăng, mau ngồi xuống đi, ngươi có biết Y Y không thích nói khuôn sáo như thế, ngồi đi nào!" Sở Tử Dật bất giác cất lời, giọng hơi mờ ám, mỗi ý trong lời hắn nói đều cố ý nói cho Bạch Mặc Y nghe, mà ba người khác nghe thấy sắc mặt trầm xuống, hơn nữa cái kiểu thân thiết thế làm họ thấy rất khó chịu!
Thấy Hồng Lăng ngồi xuống, vẫn không dám nhúc nhích động đậy, Bạch Mặc Y lấy đũa lên gắp một miếng cá vào bát nàng ta, tựa như cảnh cáo, lại như là bất đắc dĩ, lại như không hờn không giận chọc nàng ta chút. Nếu những nàng ấy mà không đổi được thói quen này thì xem ra nàng thật sự cần phải thay người rồi. Cả người nàng chỉ cần người can đảm thận trọng chút, và tuyệt đối phục tùng, chỉ là mới có vài người ngoài mà đã làm nàng ta sợ đến vậy, sau này còn đi theo nàng sao được chứ!
Hồng Lăng chạm đến ánh mắt nàng, cả người bỗng chấn động, tự dưng hiểu ra, tiện cầm đũa lên, chẳng coi ai ra gì chứ thế há hồm to ăn, tiểu thư là chủ nhân của nàng ta, nàng ta cũng chỉ nghe tiểu thư thôi!
Trong mắt Bạch Mặc Y hiện lên tia vui mừng, Hồng Lăng là một người thông minh!
Người khác không nhìn thấy được thâm ý trong mắt Bạch Mặc Y, chỉ bị hành động của nàng có kinh ngạc chút, mở to mắt coi, có chủ nhân nào lại ngồi cùng bàn với kẻ hầu không nhỉ? Càng miễn bàn là còn chung cả đĩa rau với nàng nữa! Nàng không phải cố làm ra vẻ, mà bởi vì họ tiến vào cũng chưa từng nói câu nào với họ, đến cả liếc mắt cũng không thèm, hành động ấy của nàng rất tự nhiên, rất tuỳ ý, nhất là mỗi cử chỉ động tác ấy cứ hành động tuỳ ý, trong mắt chẳng chút phân biệt trên dưới, càng không có chủ tớ gì!
"Y Y à, sao nàng lại cứ ăn rau xanh chứ, người nàng vẫn còn chưa được khoẻ kìa, nào ăn đùi gà đi này!" Hắn như chú chó nhỏ vậy, cứ ân cần gắp đùi gà cho Bạch Mặc Y, để vào bát của nàng, nhìn nàng vô cùng mong chờ, nếu nàng không ăn thì đây sẽ khóc cho nàng coi!
"Đúng đó, Bạch cô nương, cô hẳn là nên ăn nhiều chút thịt đi!" Rốt cuộc Lạc Vũ Trần cũng mở miệng, lập tức cau mày, những lời thốt ra vậy sao như là mơ thế? Hắn lúc nào cũng lạnh nhạt, bất giác thấy hoài nghi, đây là những lời hắn nói sao?
Sở Quân Mặc không lên tiếng, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, trong lòng trào lên chua xót, vì sao chỉ là một câu xưng hô mà hắn lại để ý chứ! Nha đầu của nàng gọi nàng là tiểu thư, người khác thì gọi nàng là Bạch cô nương, từ nay về sau, nàng chẳng còn có quan hệ gì với hắn rồi. Điều này làm cho lòng hắn thấy rất khó chịu, cứ như bị mất một báu vật quý gì đó vậy!
Sở Quân Ly thì vẫn cau mày, trông như xem kịch, cửu đệ rất thân thiết với nàng đó thôi! Tiểu tử này đã bao lâu chưa gắp đồ ăn cho ai rồi nhỉ? Đến cả hắn là ca ca mà vẫn chưa được hưởng thụ cái phúc hắn phục vụ đó, hắn thật sẽ không để bụng với nàng đó chứ? Hắn vốn là một vị vương gia, là một hoàng tử được sủng ái nhất, một tấm lòng lương thiện chẳng có tâm cơ gì, hoàng gia không bao giờ cho phép hắn lấy một phụ nữ đã có con nhỏ làm vợ đâu, hơn nữa người phụ nữ này lại vốn là vương phi của tam ca nữa chứ! Xem ra, hắn phải cảnh tỉnh nó chút, không để nó lún sâu vào!
"Hừ, vết thương này chẳng phải là do người nào đó ban tặng hay sao!" Sở Tử Dật lầm bầm, tiện trừng mắt liếc về kẻ đang uống rượu là Sở Quân Mặc kia, đàn ông dám đánh phụ nữ, hắn cực kỳ khinh thường, sau này hắn quyết định không thích tam ca nữa đâu!
Sở Quân Ly kiểu gì cũng vẫn nhận ra hơi sợ run chút, tuy trong thành đều truyền khắp là tam ca đem đuổi vương phi ra khỏi cửa, lại còn mạnh tay đả thương nàng nữa, hắn đều vô cùng hoài nghi, hiện giờ nghe cửu đệ nhắc tới, lại nhìn tia hối hận trên mặt tam ca, bất giác hiểu ra, chợt nổi lên tia thương hại Bạch Mặc Y, lúc ấy nàng nhất định là yêu thảm tam ca rồi, vì thế mới bị đau khổ đi cầu xin! Hiện giờ xem sắc mặt bình thường thản nhiên chẳng chút gợn sóng của nàng ấy, có đúng là đã hết hy vọng rồi chăng?
Tay Sở Quân Mặc ngừng chút, lúc ấy hắn cũng chỉ coi nữ nhân này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng có chút cảm tình nào với nàng cả, mà càng dây dưa lại càng làm cho hắn cực ghét! Nhưng hắn thật sự không ngờ được Bạch Mặc Y lạnh nhạt trước mắt này lại là người vợ bị bỏ của hắn! Mày cau chặt lại, chưa bao giờ hắn nghe nói con gái của Bạch thừa tướng lại có chuyện tập võ, mà người của hắn điều tra ra từ ngày bị hắn đuổi ra khỏi cửa, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh sau đó khi tỉnh lại thì đã đổi thành thế này. Đầu tiên là lén gây cho Bạch Sương Hoa bị thương, sau đó lại trừng phạt người hầu của Bạch phủ, rồi lại nghênh ngang xông vào thu chi, sau đó thì họ lại gặp nhau ở nơi đây, rồi lại bị nàng thiết kế thanh danh quét rác hết. Rồi sau khi về Bạch phủ lại liên can đến đống phụ nữ đánh nhau, đạo diễn một vở kịch hay! Và Bạch thừa tướng đó cho đến giờ đều bị các quan viên chê cười không ngóc nổi đầu dậy, mà hết thảy hắn đều không thể nhận ra được người phụ nữ đã ở cùng hắn bốn năm kia là một người! Không thể lấy bóng dáng trước đây của nàng kết hợp lại làm một, dường như bên trong nàng đã thay đổi linh hồn rất quỷ dị vậy!
Trong lúc Sở Quân Mặc vô tình giật giật ngón tay, rượu trên đầu ngón tay bình thường bắn thẳng vào Bạch Mặc Y ngồi đối diện, ánh mắt như giết người, sắc bén, lóng lánh lệ nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm, áp lực vô hình tràn ngập gian phòng nhỏ, nhiệt độ càng ngày càng bốc cao!
Cả ba nam nhân đang ngồi kia đều cảm giác được luồng khí sắc bén, bắn thẳng vào giữa tâm mi Bạch Mặc Y, sắc mặt đều sầm xuống!
← Ch. 017 | Ch. 019 → |