← Ch.15 | Ch.17 → |
Trình Mực Lăng đi lên phía trước, ngàn từ vạn ý nhưng không thốt lên lời. Trên người Thanh Thử khoác một chiếc áo khoác nam màu xanh đậm, giờ phút này nhìn cô cảm thấy cô sao mà gầy.
Trình Mực Lăng nhíu nhíu mày.
Thanh Thử tự thấy hơi xấu hổ, chột dạ giải thích, "Bọn họ lên núi tìm Trịnh Giai rồi."
Gió đêm thổi qua từng hồi một, lá cây xào xạc.
Trình Mực Lăng thầm thở ra một hơi, trầm giọng nói, "Xuống núi." Hai chữ ngắn gọn đã cho thấy tâm tình đang cực kỳ buồn bực của anh.
Thanh Thử cảm thấy anh đang hết sức khống chế tâm tình. Trình Mực Lăng là một người tốt tính, lúc này thật sự đang bị tức không nhẹ.
Thanh Thử lặng theo sát phía sau anh.
Hai người một trước một sau trầm lắng đi mấy phút. Trong lòng Trình Mực Lăng đã xoay chuyển trăm mối, rốt cuộc anh dừng bước lại, xoay người, cách Thanh Thử mấy bước lớn.
Hoàn toàn tối đen, chỉ có đèn pin trong tay hai người đang đồng thời phát ra luồng ánh sáng yếu.
"Có lạnh không?" Trình Mực Lăng rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường.
Thanh Thử cắn cắn môi, hít một hơi, luồng khí lạnh lẽo đi vào lục phủ ngũ tạng, lạnh thấu vào trong lòng, cô khó khăn nở nụ cười, "Sư huynh, xin lỗi."
Trình Mực Lăng thở ra một hơi, "Không có gì." Giọng điệu của anh hoàn toàn buồn bã, "Anh cam tâm tình nguyện."
Giống như có cái gì ầm ầm nổ tung.
Thanh Thử không thấy rõ vẻ mặt anh, dường như hai người cách nhau một lớp sương mù thật dày, nhưng cô lại nhìn rõ đôi mắt anh, tựa như một vực xoáy hút cô vào làm cô không thể ngưng nhìn.
Thanh Thử giãy giụa, không ngừng nói với chính mình, đừng nhìn nữa, đừng nhìn.
Nhưng dường như cũng đang có một giọng nói: Không trốn được nữa, trốn không thoát.
"Sau này đừng có im hơi lặng tiếng biến mất như thế nữa." Trình Mực Lăng trầm giọng nói.
Thanh Thử cúi đầu, buồn buồn nói, "Em đã nhờ Giang Ương báo lại rồi mà."
Trình Mực Lăng bất lực, "Em không thấy là lúc anh nhận được tin sẽ là quá muộn sao?" Anh nhìn rừng cây tối lạnh, "Em cũng thật là ——" câu tiếp theo anh không nói ra.
"Chuyện của Trịnh Giai sẽ có người lo." Trình Mực Lăng trầm giọng nói.
Thanh Thử biết anh nói như vậy, tức là đã sắp xếp xong xuôi. Cô nâng bước chân, từ từ đi phía trước, tới bên cạnh anh.
Lông mày Trình Mực Lăng nhíu lại sâu hơn, "Chân thế nào rồi?"
Vừa gặp được anh cô mừng quá, nhất thời quên đau. Giờ mới lại thấy nỗi đau ập đến.
Trình Mực Lăng ngồi xổm xuống, "Bị thương chỗ nào?" Một tay anh đỡ lấy bắp chân cô.
Thanh Thử lén lút hút khí, "Có thể là bị sai khớp mắt cá chân."
"Anh xem một chút." Anh thận trọng đỡ cô. Cầm đèn pin soi, mắt cá chân của cô đã sưng to như trứng gà. Thanh Thử nhìn gò má như lạnh lùng hơn của anh, "Sư huynh, không cảm thấy gì đâu." Cô muốn rút chân về, bị tay anh giữ, anh nhẹ nhàng đè, chỉ sợ làm đau cô, mới lên tiếng, "Không thương tổn đến xương."
Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, "Anh biết là rất đau, em cố nhịn thêm chút nữa."
Thanh Thử dương dương khóe miệng, "Không có việc gì, không có việc gì."
Cô vừa nói như thế, mặt Trình Mực Lăng vừa nặng vừa lạnh.
Thanh Thử âm thầm chắt lưỡi.
Trình Mực Lăng đỡ cô đứng lên, quay lưng lại cúi người xuống, "Lên đi."
Thanh Thử sững sờ trong nháy mắt, kiễng chân không bị thương, đưa tay vòng chắc cổ anh.
Trình Mực Lăng đi không nhanh, Thanh Thử cầm đèn pin soi đường phía trước.
Một đường không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng chung quanh hai người. Thanh Thử nghiêng đầu, ánh mắt không khỏi quan sát gò má đẹp đẽ của anh."Sư huynh, hai năm trước em từng nhìn thấy ảnh của anh trong bảng thông báo."
"Oh ——" Trình Mực Lăng lên lên giọng, "Trường dán hình anh? Viết cái gì?"
Thanh Thử khẽ cười một tiếng, "Trình Mực Lăng, Khóa 06 Học việc Quản lý Kinh tế, trong lúc ở trường đã đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội học sinh ——" cô nói chậm rãi.
Một nơi nào đó trong trái tim Trình Mực Lăng dần dần ấm áp, "Em nhớ chuyện này rõ thế."
"Sau này còn có người tìm ra cả ảnh lúc anh tham gia cuộc thi top 10 giọng ca nữa cơ." Lúc ấy không biết đã mê chết bao nhiêu bạn nữ.
Trình Mực Lăng nhìn đường phía trước, ánh mắt chuyên chú, anh trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng, "Thì ra em đã bắt đầu chú ý đến anh từ hồi đấy."
Thanh Thử giật mình, lập tức không nói lên lời.
Lúc xuống được núi đã là rạng sáng. Xe Trình Mực Lăng đậu dưới chân núi, cuối cùng cũng lên được xe.
Hai người đều đã mệt mỏi kinh khủng.
Trình Mực Lăng nhìn đồng hồ, 5 giờ 36 phút sáng, "Anh ra cốp xe xem có hòm thuốc không." Cũng may Lý Dục Bạch thường xuyên ra ngoài, hòm thuốc là đồ dùng luôn được chuẩn bị.
"Có dầu hoa hồng." Trình Mực Lăng xem qua hòm thuốc.
Thật ra thì, Thanh Thử hoàn toàn có thể tự mình băng bó, nhưng Trình Mực Lăng hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Bôi thuốc lên, anh thận trọng xoa mắt cá chân của cô. Mùi dầu hoa hồng vốn không dễ chịu gì, chất mùi nồng đậm trong nháy mắt đã tràn ngập cả xe.
Tay Trình Mực Lăng đầy dầu, trông hơi buồn cười. Anh mím môi, nghiêm túc hỏi, "Cảm giác thế nào? Còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều. Thật đấy!" Thanh Thử sợ anh không tin, còn nhấn mạnh thêm.
Thanh Thử đưa khăn giấy cho anh lau tay.
Trình Mực Lăng nhận lấy, lau xong, sắc mặt của anh đã dịu đi, "Tài nghệ của anh cũng được quá đi."
Thanh Thử im lặng một chút, trong lòng nói, cần phải khen ngợi.
"Em nghỉ ngơi trước đi, chúng ta quay lại thị trấn chờ bọn họ." Giọng nói của Trình Mực Lăng trầm thấp.
Thanh Thử tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía trước, "Sư huynh, chúng ta nghỉ ở đây một lúc, đừng về vội." Cô biết, chắc chắn là đã một ngày nay anh không được nghỉ ngơi.
Trình Mực Lăng cho xe chạy, "Anh không sao." Ánh mắt anh nhìn lướt qua mắt cá chân cô, mặc dù đã xử lý qua, vẫn nên đi tìm bác sĩ khám một chút cho yên tâm.
Thấy Thanh Thử nghiêng đầu nhìn anh, anh khẽ cười một tiếng, cầm cái chăn, nghiêng người đắp lên đầu vai của cô, "Ngủ một chút."
Thanh Thử ừ một tiếng, vẫn mở mắt.
Xe vững vàng đi về phía trước, sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời từng chút từng chút vạch lớp sương mù chiếu sáng cả mặt đất.
Thanh Thử nheo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau một hồi cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Sư huynh, nếu như lúc ấy em cùng bọn họ tiếp tục đi lên trên ——" cô không nói hết câu.
"Anh cũng sẽ đi tiếp lên trên, cho đến khi tìm được em mới thôi." Bởi vì mệt mỏi giọng anh hơi khàn.
Thật ra thì cô đã sớm biết đáp án, không phải sao?
Khẽ cong môi, trong lòng dường như có thứ gì đó đang dần tan ra.
Chắc là do mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do đã buông bỏ được điều gì, nhắm mắt lại, một lát sau cô ngủ thiếp đi.
Trình Mực Lăng thấy cô nghiêng đầu, chăn cũng từ từ trễ xuống. Anh dừng xe ven đường, cẩn thận ngả ghế cho cô, xong đắp lại chăn cho cô nữa.
Anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô ngủ say, da Thanh Thử rất trắng rất mềm, khuôn mặt sạch sẽ không có một chút tạp chất. Trình Mực Lăng đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc bên khóe miệng cô sang một bên, khi ngón tay chạm vào tóc cô nó khẽ run rẩy.
"Thật ra anh biết đến em còn sớm hơn." Anh thì thào nói một câu, dời mắt đi, tiếp tục lái xe.
Sau một tiếng, xe vào trong thị trấn.
Trình Mực Lăng dừng xe bên cạnh trạm y tế. Thanh Thử còn đang ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi khuôn mặt cô, thành một vẻ nhu hòa mềm mại.
Trình Mực Lăng cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thanh Thử tỉnh dậy, cổ vừa chua vừa chát, cô mới phát hiện đã đến trấn trên. Quay đầu lại, Trình Mực Lăng đang nhắm hai mắt tựa vào trên ghế xe, từ sau khi gặp nhau, cô chưa từng ngắm anh rõ ràng như bây giờ. Cô luôn biết anh rất đẹp, ngũ quan tuấn lãng, cái mũi cao thẳng, còn có đôi mắt anh, Thanh Thử nghĩ đến điểm này thì hơi hoảng hốt.
Thấy ngay cuồng thâm dưới mắt anh, còn có ___ Thanh Thử nhăn mày, má trái anh có một vết cắt, mặt ngoài đã kết vảy. Cô kín đáo thở dài một hơi.
"Thế nào? Mê đắm anh rồi?" Trình Mực Lăng đột nhiên lên tiếng, anh từ từ mở mắt ra, chống lại đôi mắt cô.
Thanh Thử lúng túng quay mặt, "Đến rồi sao."
Trình Mực Lăng ngồi dậy, "Ừ, đi khám chân em trước đã."
Anh đỡ cô vào trạm y tế. Điều kiện nơi này đương nhiên là tệ hơn ở thành phố C. Được cái bác sĩ khám tại chỗ cho Thanh Thử là một bác sĩ Tây Tạng rất nổi tiếng.
"Không tổn thương vào xương. Tôi sẽ kê thuốc, bôi ba ngày là khỏi, nhưng mà mấy ngày này nhất định không được chạy."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Làm phiền bác sĩ."
Thầy thuốc cười cười, "Tiểu tử, lại đây tôi xử lý vết thương trên mặt cho."
Trình Mực Lăng không để ý lắm, "Không việc gì."
Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Vẫn nên xin bác sĩ ít thuốc đi." Cô nhìn chăm chú vào vết thương kia, phải dài đến 5 centimet, chắc là bị cành cây trên núi cắt phải.
Trình Mực Lăng cong cong khóe miệng, "Ừ, nghe em vậy."
Thầy thuốc kia vui vẻ cười, "Được rồi, tên nhóc nhà ngươi đừng có trình diễn màn ân ái trước mặt ta nữa, mau đi khám vết thương một chút đừng để nhiễm trùng, miễn bạn gái cậu khỏi lo lắng."
Thanh Thử thấy ngại.
Trình Mực Lăng cười như không cười nhìn Thanh Thử một cái, rồi mới theo thầy thuốc đi xử lý vết thương.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |