← Ch.10 | Ch.12 → |
Mùa đông ở thành phố B luôn rất lạnh, chắc vì vậy mà không khí trường học cũng không được tốt. Nhưng mà gần đây trong học viện lại cực kì náo nhiệt.
Trọng điểm tin tức đương nhiên cũng liên quan đến những nhân vật đang hot. Ôn Nhiễm vô thức nhìn về phía giường trên của Lân Sanh, đã gần hai tuần rồi không về. Lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Sanh lại là ở một khách sạn bên ngoài.
Nhớ tới lần đó tâm tưởng không khỏi nghĩ đến một người nào đó. Ôn Nhiễm thở dài, nhìn MSN của Lưu Phỉ Phỉ vừa viết, cô mở ra thấy có một tiêu đề, liền thuận tay mở tiếp. Là một trang báo BBS của sinh viên đại học B, đảo mắt qua lại cuối cùng bị một tiêu đề mê hoặc, hoa khôi của học viện đã khôi phục trạng thái độc thân.
Hoa khôi học viện?Lâm Sanh?Ôn Nhiễm nháy mắt mấy cái, kéo xuống xem.
Nội dung bài viết thực sự rất dài, Ôn Nhiễm nhìn thoáng đến cuối, chỉ nhớ được câu cuối:"Hoa khôi nổi tiếng đã mất chủ, đợi đến ngày giai nhân trở về, các đồng chí có thể hành động!!" Chí khí hào hùng, phía sau còn để thêm mấy hình biểu cảm.
Phía dưới còn có người nhận xét:" Tàn hoa bại liễu, thật đúng là lạ."
Lời vừa nói ra đã bị không ít người phản bác.
Ôn Nhiễm nhìn lướt qua vài lần rồi đóng trang web lại. Bạn trai của Lâm Sanh cuối cùng vẫn xuất ngoại, hai người đã thật sự chia tay, nhưng mà trong học viện nơi đâu cũng đồn rằng, Lâm Sanh đang mang thai đứa nhỏ của người đó, bạn trai muốn xuất ngoại cô lại dùng lí do này để níu kéo nên anh ta lại càng trốn kĩ hơn.
Thời buổi bây giờ, muốn dựa vào đàn ông có mấy việc chứ? Cô cảm thán một tiếng rồi xuống giường.
"Xinh tươi, mình đi mua cơm, cậu ăn không?"
Cô vỗ vỗ bả vai Lưu Phỉ Phỉ, người này đang lặn ngụp trong đống bài báo của BSS, bình luận này nọ. Nghe được mấy lời ấy liền đua hộp cơm ra:"Hôm nay sao siêng năng thế, cô Ôn à cô không lo cho mấy học trò của mình nữa sao?"
Nói đến điều này Ôn Nhiễm có chút đau đầu. Hai ngày trước cô Lừ có gọi điện tới nói cha mình bệnh tình chuyển xấu, rạng sáng qua đã qua đời. Điện thoại chỉ truyền đến một giọng nói khàn khàn, cô cũng không biết nói gì, rốt cuộc cũng chỉ an ủi một câu:"Chị đừng đau lòng quá."
Thời gian dạy thay cứ thế mà kéo dài. Cô thật ra không sao cả, chỉ là trong lớp có người khiến cô rất đau đầu. Phải, chính là cái tiểu cô nương tennis kì cục kia - Trình Ngữ. Mỗi lần thấy cô bé Ôn Nhiễm đều có chút xấu hổ, mình như vậy mà thua dưới tay của một người nhỏ hơn mình, loại cảm giác này, thật là không thể nói rõ.
Vuốt vuốt tóc một chút rồi đi ra ngoài. Phòng kí túc xá bên cạnh nữ sinh A cũng có quen biết lò đầu ra, nhìn cô:"Mỹ nữ, mang giúp mình suất cơm."
Ôn Nhiễm cười nhận lời. bạn A về phòng lấy hộp cơm:"À Ôn Nhiễm bạn cùng phòng Đồng Chu gần đây có chuyện gì phải không?"
Cô ngẩn ra:"Sao vậy?"
A cũng kinh ngạc không kém:"Bạn không biết, hôm qua lúc mình về thấy phòng bạn có tiếng khóc. Mình mở cửa ra định vào hóa ra Đồng Chu đang khóc, mình hỏi gì bạn ấy cũng không nói, bạn thấy không có việc gì sao?"
Trời đã khuya Đồng Chu mới trở về, Lưu Phỉ Phỉ không ở đây, Ôn Nhiễm mắt vẫn nhìn vào màn hình, nhẹ giọng hỏi:"Chu Chu, ăn cơm chưa?"
"Ừ ăn rồi."Cô ấy trả lời như thế vậy mà bụng lại réo òng ọc.
Hai người quay mặt nhìn nhau. Ôn Nhiễm nở một nụ cười, bước xuống giường lấy ra một hộp cơm giữ ấm đưa cho bạn:"Mình nghĩ cậu chưa ăn, ăn ít gì đi."
Đồng Chu ngẩn người, nhận bình giữ ấm, cúi đầu không nói. Ôn Nhiễm chỉ lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau khẽ thở dài:"Đồng Chu, nói cho mình biết đi, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì" Đồng Chu nói nhẹ, miễn cưỡng cười cười rồi xoay người trải giường chiếu.
Ôn Nhiễm đứng yên sửng sốt trong chốc lát:"Này, có chuyện gì nhất định phải nói, đùng quên cậu còn có hai người bạn là mình và Xinh tươi."
Lời vừa dứt, Đồng Chu đang dọn dẹp chợt dừng lại, quay đầu lại rồi khẽ ừ một tiếng.
"Vậy cậu ngủ đi, mình, mình ngủ trước."
Đang định quay đi cánh tay liền bị cô ấy nắm lấy, người phía sau giọng khàn khàn nức nở:"Nhiễm Nhiễm..."
Cô thở dài quay đầu lại.
Sự việc thực ra rất đơn giản, chỉ là hơi khó nói mà thôi. Khi Đồng Chu đang đi làm thêm kiếm tiền để nghỉ đông sang Anh thăm bạn trai cũng là lúc nhận được điện thoại chia tay. Chỉ vài câu có thể đem một chuyện tình mấy năm dễ dàng kết thúc.
Đồng Chu yên lặng khóc:"Hắn nói như thế này rất mệt mỏi, hơn nữa hắn không về nước nữa, bảo mình đừng đợi."
Thì ra là nguyên nhân đó. Cô không nói được gì, mím chặt môi, yên lặng.
"Cậu biết không, nhà hắn không giàu lắm, lúc trước xuất ngoại phải mượn tiền, chúng mình rất ít khi gọi điện thoại, chỉ có liên hệ bằng MSN, chỉ có lúc đó, hắn mới gọi điện thoại cho mình." Nói xong Đồng Chu cảm thấy càng buồn cười:"Quả nhiên, con trai vì chia tay cái gì cũng bỏ ra..."
Cô lau nước mắt giùm bạn, an ủi:"Đừng khóc, trên đời đàn ông tốt không hiếm, không có hắn, ta tìm người khác."
ĐồngChu cười phì, giống như đang cười độ ngốc của cô:"Con trai rất nhiều nhưng mà người tốt rất khó tìm."
Ôn Nhiễm nhìn bạn, bỗng nhiên có cảm giác rất hoang mang.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |