Vay nóng Tima

Truyện:Chuyện Dũng Cảm Nhất - Chương 09

Chuyện Dũng Cảm Nhất
Trọn bộ 47 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


Sau khi từ văn phòng của Diệp Dĩ Trinh đi ra, Ôn Nhiễm quyết tâm dồn toàn bộ tâm huyết vào bài diễn thuyết mà giáo sư Ngô Nham giao. Hầu như cả ngày đều nhốt mình trong thư viện, tìm đọc tài liệu. Đang lúc có một chỗ khiễn cô rối rắm không hiểu, di động bên cạnh đột nhiên vang lên, cô với với lấy điện thoại, nhấc máy. Đầu kia truyền đến một giọng nữ không quen lắm:"Ôn Nhiễm à".

Cô ngẩn người, nhìn màn hình điện thoại, số lạ sao:"Bạn là ai vậy?"

Cô bạn nói tên Ôn Nhiễm mới có chút ấn tượng, hai người từng gặp qua.

"Xin lỗi, chị Lừ".

Người đó khẽ cười, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh, giọng nói vẫn có chút khàn khàn:"Ôn Nhiễm, chị có thể nhờ em một việc không?".

Ôn Nhiễm đẩy bản báo cáo trong tay ra:"Vâng, sao vậy ạ?"

Đầu kia thút thít vài tiếng:"Là như vậy, cha chị tự nhiên đổ bệnh, trong nhà gọi điện thoại về gấp. Nhưng mà hiện giờ chị đang dạy một lớp sinh viên năm một, cũng không thể bỏ mặc mấy em được, cho nên khi chị về nhà, em có thể quản lý mấy em một thời gian được không?

Thì ra là thế, Ôn Nhiễm nắm điện thoại trong tay, suy nghĩ. Cô và chị Lừ cũng không thân thiết lắm, chỉ là khi cô đến đây học nghiên cứu sinh có gặp chị ấy một lần. Nhà chị Lừ ở một thôn nhỏ vùng xa của Quảng Tây, gia đình cũng không giàu có, cho nên trường học cử chị đi học nghiên cứu sinh kiêm luôn giáo viên một lớp để lấy tiền sinh hoạt phí. Chị nói giọng rất nặng, đối với mọi người quan hệ cũng không được tốt, bình thường luôn ở một mình, cho nên thật sự không tìm được ai mới phải phiền đến cô.

Không nghe cô nói gì, người đầu dây sợ đã gây cho cô phiền toái, liền nói:"Mấy đứa nhỏ đều rất nghe lời, em sẽ không gặp vất vả đâu."

"Không phải, chị hiểu lầm rồi." Ôn Nhiễm vội nói, nhưng lại sợ mình quá to tiếng:"Không có gì đâu, em sẽ giúp chị trông lớp một thời gian, chị nhanh đi xin phép về nhà đi."

Chị thở dài một hơi, đưa số điện thoại lớp trưởng cho cô, cám ơn mãi.

Tắt điện thoại, Ôn Nhiễm nhìn đến bài báo cáo trong tay, chán nản. Ông trời hình như thấy cô thời gian qua quá chi là rảnh rỗi cho nên bây giờ công việc mới ngập đầu ngập cổ như vậy.

Lưu Phỉ Phỉ cười:"Tốt mà, cái này xem như có thêm kinh nghiệm".

Có thêm kinh nghiệm chưa cần nói tới, Ôn Nhiễm lắc đầu, chỉ hy vọng bọn nhóc không tạo cho cô một đống rắc rối là được rồi. Nhưng mà, hy vọng của cô, rất nhanh đã tan tành.

Buổi chiều thứ sáu, Ôn Nhiễm đến gặp hai bạn ban cán sự lớp, cô vốn đã chuẩn bị cái mác cô giáo để lên chỗ kia ngồi, nhưng mà, vừa nhìn thấy học sinh đã không bình tĩnh nổi. Cậu học sinh này nhìn cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng lễ phép đứng nghiêm chỉnh chào một tiếng cô Ôn.

Ôn Nhiễm vừa thấy cậu nhóc đã nghĩ ngay đến trận đấu thảm bại trong nháy mắt, mặt mày không biến sắc, hỏi:"Em là, Phiền Ảnh Trạch... ?"

Cậu con trai cười ngại ngùng:" Vâng, em là Phiền Ảnh Trạch, lớp trưởng lớp ban một ạ."

Thì ra là thế. Không trách cô bé đó ra tay ác độc như thế. Hóa ra là lớp trưởng đứng đầu chạy tới cổ vũ cô nha. Ôn Nhiễm ngượng ngùng cười, bảo hai người ngồi xuống:" Chuyện là vậy, cô giáo của các em, cô Lừ trong nhà có chuyện gấp, nên tạm thời cô sẽ quản lý lớp, có vấn đề gì có thể tìm cô."

Hai cậu học sinh gật đầu:"Vâng, thưa cô. Cô Lừ đã giao, nhất định chúng em sẽ giúp đỡ cô."

Thật là lễ phép nha. Ôn Nhiễm mặt mày vui vẻ, nhìn âu yếm:"Vậy có vấn đề gì sao?"

Hai người nói to nói nhỏ gì đó một lúc, Phiền Ánh Trạch bị bạn lớp trưởng lớp ban hai đẩy lên trước mặt cô, mặt có vẻ dè chừng hỏi:"Cô à, lần trước lớp em và cô Lừ đã đề ra kế hoạch đi dã ngoại, cô có nghe cô ấy nói qua không?"

"Dã ngoại?"

Nhìn bộ dạng không biết gì của Ôn Nhiễm, bạn lớp kia nói:"Trong lớp có rất nhiều bạn học lần đầu đến thành phố B cho nên rất muốn đi thăm quan. Chúng em cùng nhau thảo luận quyết định cuối tuần đi ra ngoại ô thành phố B leo núi ạ."

"Vậy sao..." Ôn Nhiễm hiểu ra vấn đề, lập tức hớn hở:"Cũng là chuyện tốt mà, các em muốn đi thì cứ đi đi."

"Nhưng mà cô à, trường B có quy định, nếu vượt qua năm mươi người thì cần có giáo viên đi theo." Phiền Ánh Trạch nhắc nhở."Hai ban chúng em là năm mươi hai người."

Ôi trời. Ôn Nhiễm ngẩn người, chỉ chỉ vào mình:" Ý em là, cô phải theo cùng?"

Hai lớp trưởng cùng nhau gật đầu.

Lớn như cô mà phải theo bọn con nít đi dã ngoại? Ôn Nhiễm cúi đầu suy nghĩ, chợt bất tình lình ngẩng đầu lên làm Phiền Ánh Trạch nhảy dựng:"Này, các em nói cuối tuần, là thứ bảy hay chủ nhật?"

"Chủ nhật ạ, bọn em đã thuê xe rồi, tới lúc đó xe sẽ đến đón, cô không cần lo lắng."

"Ơ, cô không có ý này..." Ôn Nhiễm cuống quít nói, nếu nhớ không lầm thì, Diệp Dĩ Trinh có gọi điện thoại bảo cùng cô thảo luận bản báo cáo, cũng là Chủ Nhật. Cô phải làm sao bây giờ?

Nắm chặt điện thoại, Ôn Nhiễm tưởng như tim muốn bật ra ngoài, tuy là không phải lần đầu tiên xin phép thầy, nhưng mà lần này nếu là Diệp Dĩ Trinh, cô cũng không đồng ý, bởi vì hắn là người khiến cho cô thấy mình không được phép!!!

"Ôn Nhiễm" Âm thanh trầm thấp của hắn phát lên, có chút khàn khàn." Có việc gì sao?"

"À, vâng, thầy Diệp, là vậy, có một người bạn cô giáo bận nên bảo em giúp quản lý một lớp năm nhất". Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, Ôn Nhiễm quyết định phải lên tiếng thôi.

"Ừ, có vấn đề gì sao?"

Ôn Nhiễm hít sâu:"Cũng không có gì quan trọng, nhưng mà ngay mai mấy em muốn đi dã ngoại, em lại phải đi cùng, cho nên muốn xin thầy việc báo cáo ngày mai có thể dời lại ngày sau được không ạ?"

Ôn Nhiễm nói một hơi đầy hăng hái xong, nín thở chờ câu trả lời của Diệp Dĩ Trinh, mà đối phương chỉ nhẹ nhàng cười:"Dã ngoại sao?Chỗ nào?"

"Leo núi, là ở ngoại ô thành phố B thôi ạ".

Cô thật thà trả lời, trong lòng buồn bực lắm, người này hỏi mấy cái này làm gì, chỉ cần nói cô biết có cho nghỉ không là được mà. Đầu kia thản nhiên ừ một tiếng, cô còn chưa kịp hiểu gì đã nói tiếp:"Có thêm người đi được không, cô giáo Ôn?"

Cô giáo Ôn, nghe xong mấy chữ này Ôn Nhiễm thấy mặt mình sắp cháy luôn rồi, cũng không nghĩ nhiều liền trả lời:"Chắc là không được rồi, đã có năm mươi ba người, xe chật."

Cô cự tuyệt rất lưu loát, người đầu máy nghe xong trố mắt vài giây, cười cười rồi tắt máy. Ôn Nhiễm nghe mấy tiếng bíp bíp, càng không hiểu, người này hỏi cẩn thận như thế, không phải là hắn muốn đi chứ?

Nghĩ đến đây Ôn Nhiễm trừng ngược mắt lên. Cô, cô vừa mới cự tuyệt Diệp Dĩ Trinh, Diệp giáo sư, thầy Diệp sao???

Chủ nhật, thời tiết rất tốt, Ôn Nhiễm từ năm giờ sáng đã bị đồng hồ báo thức kéo dậy, mơ màng chuẩn bị hành lý. Giờ này, hai mắt đen thui to như gấu trúc đứng trước cửa xe điểm danh, bả vai bống nhiên có người vỗ vỗ, Ôn Nhiễm quay đầu, là đàn em Phiền Ảnh Trạch, nhếch nhếch khóe miệng gắng tạo nụ cười.

"Cô à, cô chưa ăn sáng phải không, em có mang cho cô." Nói xong đưa cho Ôn Nhiễm một túi có sữa và sáu cái bánh quẩy, bụng cô kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu nhìn Phiền Ảnh Trạch, đứa nhỏ này lại cười hề hề như thằng ngốc.

Nhận gói bánh, Ôn Nhiễm vừa định vỗ vai cảm ơn cậu đàn em, chợt thấy phía sau có một cô bé chắc là cũng lớp. Cô bé có vẻ không cam lòng lại không dám nói khiến Ôn Nhiễm có chút dở khóc dở cười. Cô đành thu tay, đưa tay vẫy vẫy:"Nhanh lên xe, xuất phát."

Ôn Nhiễm ngồi hàng ghế cuối cùng, ăn sáng không bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ. Đến khi gần tới địa điểm mới bị tiếng cười nói của mấy em học sinh đánh thức, cô nheo mắt nhìn cả lớp đang hát đồng ca, khẽ cười.

Đúng là tuổi trẻ, cô lúc còn ở độ tuổi đó thì sao nhỉ? Khi đi học năm nhất, mở mắt ra đã vùi đầu vào học, cả một năm trong trí nhớ, chỉ là tự học ở thư viện, trên đầu quạt điện chạy vù vù.

Tầm mắt vừa chuyển, Ôn Nhiễm thấy người ngồi phía trước là Phiền Ảnh Trạch. Cậu mặc một chiếc áo trắng với quần bò, đơn giản nhưng vẫn thể hiện là một người ưa sạch sẽ. Nghĩ thật muốn cười, phải, lúc bằng tuổi bọn họ, cô cũng sẽ thích một cậu bé như thế.

Hôm nay người đến leo núi không ít, Ôn Nhiễm đứng trước cửa xe, phát vé vào cửa cho các em, vung tay lên định hô xuất phát, tầm mắt chợt đảo qua một nơi nào đó, một hình ảnh rơi vào mắt.

Cô trừng lớn hai tròng mắt, sợ mình nhìn lầm!

Cái xe màu xám kia, dù chỉ mới ngồi một lần cô cũng nhớ rõ ràng, chắc chắn sẽ không lẫn lộn. Người nọ trong bộ quần áo thể thao, hai tay đút vào túi, đôi mắt đen tuyền đầy ý cười đang nhìn phía họ.

Cô lúng ta lúng túng đứng tại chỗ nhìn anh đang bước tới, từng bước từng bước nhẹ nhàng, điềm đạm, cũng thực thong dong. Anh cũng từng dạy một môn chuyên ngành của năm nhất cho nên bọn nhỏ đều biết anh, vừa thấy đã vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nhất là bạn nữ. Ôn Nhiễm thở dài, người này, đúng là không thể hiểu rõ cảm giác nha. Tầm mắt của anh nhìn vào cô, Ôn Nhiễm cúi đầu chào:"Thầy Diệp."

Diệp Dĩ Trinh gật đầu, sau đó nhìn về phía đám đông đang nhốn nháo kia, cười hỏi:"Các em có nhận thêm người nữa không?"

Còn, còn hỏi lại sao?Ôn Nhiễm nín thở nhìn mấy đứa, nháy mắt phản đối bọn nhỏ.

Ôn Nhiễm đeo túi, chậm rãi theo sau nhóm người đi về phía trước. Chưa đi được lâu cô đã mệt đến không thở nổi, mà thầy Diệp lại vô cùng thoải mái, lúc leo núi còn có thể nói vài câu, tán gẫu với vài người, ra chiều thích ý. Càng nhìn cô càng muốn học máu.

Phiền Ánh Trạch thân là lớp trưởng nhưng vẫn đi theo phía sau cô, nhìn cô thở hồng hộc như trâu không khỏi nở nụ cười:"Cô à, để em mang giúp cô."

Ôn Nhiễm giữ lấy túi, bực tức nói:"Không cần." Hôm nay dù chết cô cũng phải lết lên đỉnh núi, mới nghĩ được như thế, ông trời như đùa giỡn với cô, ngay lập tức không cẩn thận bị ngã. Đầu gối đập vào nền đá, đau không chịu được.

Phía sau Phiền Ảnh Trạch hét lên một tiếng nhưng vẫn không kịp đỡ, thình lình có một cánh tay dìu cô dậy:"Cẩn thận một chút."

Một giọng nam, cảm giác ấm áp từ bàn tay, Ôn Nhiễm thoáng sửng sốt, đến khi nhìn rõ người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mới hồi phục tinh thần, rút lại cánh tay đang xoa xoa đầu gối, tiếp tục đi về phía trước. Người bên cạnh vẫn thong thả từng bước, hai người vẫn đi cuối đoàn.

"Thầy Diệp?"

"Ừ". Hắn nhàn nhã lên tiếng.

"Sao ngài lại đến đây?"

Ngài. Từ xưng hô này khiến Diệp Dĩ Trinh mắt thoáng đảo qua, cười hỏi:"Mấy hôm trước, có một người học trò nhắc tôi, nói tôi vẫn còn trẻ. Tôi mới chợt nhận ra, nên bây giờ đi làm những việc người trẻ hay làm, đó chính là vận động."

Ôn Nhiễm:"..."

"À, tôi cũng muốn cám ơn em, bốn năm rồi đây là lần hoạt động ngoài trời lớn nhất của tôi." Hắn như thành khẩn nói.

Cô nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, vì thể Diệp giáo sư bắt đầu kể chuyện xưa.

"Thời đại học tôi từng đi du lịch châu Âu, sau đó có đi Russia. Ở bình nguyên tây Seberia có một khu rừng rậm rộng lớn, tự nhiên ngày nọ bạn tôi nổi hứng đi thám hiểm, thế nên chúng tôi xuất phát". Nói xong hắn nhìn cô một cái, con ngươi màu đen rất sáng." Chúng tôi xem lịch Trung Quốc rồi chọn một ngày đại cát tường, nhưng kết quả đến lúc đó mới biết, nơi đó đã tuyết lớn một tuần.

Ôn Nhiễm bật cười:"Vậy nhóm thầy thấy khó nên lui sao?"

"Không". Hắn nói, "chúng ta chỉ nghĩ có một phút liền quyết định tiếp tục đi về phía trước. Sau đó mới biết đây thực sự là quyết định sai lầm."

Ôn Nhiễm nhịn không cười, tiếp tục nghe hắn nói:"Đi không đến một giờ, bạn của tôi đề nghị trở về, nhưng mà khi đó đã không thể trở về được nữa."

Cô nhíu mày nhìn hắn, nghe thanh âm có chút giễu cợt:"Vì tuyết đã che phủ toàn bộ dấu chân của chúng tôi, nhìn quanh cũng không tìm thấy đường."

"Vậy, vậy phải làm sao ạ?"

Giọng nói của cô có chút lo lắng, câu chuyện xưa của hắn như lôi cuốn cô vào một cuộc phiêu lưu ngoạn mục, anh cười cười:"Khi đó tôi cũng rất cuống nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà so với bạn mình còn kích động hơn. Đi mãi chợt thấy cách chúng tôi năm mét có một đống cỏ khô, tôi và các bạn đến trốn trong đó chống lạnh.

Nói tới đây anh dừng một chút, thấy cô gái bên cạnh lo lắng hỏi:"Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó?" ánh mắt chợt lóe lên:"Sau đó, tôi ngủ mất."

Cái gì?Ôn Nhiễm đang theo dõi chăm chú bỗng dưng cụt ngủn, Diệp Dĩ Trinh cười nói:"Không gạt em đâu, khi đó tôi ngủ mất, lúc tỉnh lại ngửi được một mùi sữa. Một người con gái đỡ đầu giúp tôi uống sữa."

"Đoạn giữa thầy không nhớ chút gì sao?" Ôn Nhiễm không tin hỏi.

Diệp Dĩ Trinh lắc đầu:"Không nhớ rõ."

Anh chỉ nhớ, người con gái Russia nói rằng, bọn anh trốn trong đống cỏ khô kia chính là đống cỏ để cho ngựa ăn, vốn chuẩn bị ba ngày nữa kéo đi nhưng lại thấy tuyết sắp rơi nhiều nên kéo trước. Có lần bọn họ kéo hết cỏ khô, ít nhất đến nửa năm không vào rừng rậm. Dù không phải là người mê tín nhưng hắn cũng biết chính mình rất may mắn.

Ôn Nhiễm líu lưỡi:"Vậy sau sự cố đó thầy có một bóng ma tâm lý, cho nên mới không đi ra ngoài vận động?"

"Bóng mà chắc chắn là có, nhưng hiện tại tôi đang cố gắng vượt qua, tranh thủ khi dũng khí còn chưa mất."Hắn cười nhẹ nhàng, rất thẳng thắn thừa nhận, nhìn người bên cạnh chút nữa trượt té, nhanh đưa tay ra đỡ:"Này, không phải đã thử một lần rồi sao?"

Nhiệt từ lòng bàn tay rất ấm áp, Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, do dự một lát rồi nắm lấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-47)