Truyện:Chuyện Cũ Kinh Cảng - Chương 206

Chuyện Cũ Kinh Cảng
Trọn bộ 243 chương
Chương 206
Bất Động Sản Đứng Tên Cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-243)

Tất nhiên, Trần tiên sinh rất nhanh đã đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất cho cô.

Trong không gian ấm áp của căn phòng, khi môi anh phủ xuống, theo bản năng, Lương Vi Ninh đưa tay ôm lấy bờ vai anh.

Dưới lớp vải sơ mi cao cấp, cơ thể anh rắn chắc, với từng đường nét căng đầy nhiệt huyết, truyền hơi ấm nóng bỏng vào lòng bàn tay cô.

Quần áo rơi lả tả trên sàn.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, cả không gian ngập trong hương vị ngọt ngào của hai người.

Khi cơn sóng cảm xúc lên cao, nụ hôn dịu dàng của anh đặt bên tai cô, giọng trầm khàn vang lên: “Kéo vali, em định đi đâu?”

Cô gái nhỏ dưới thân, đôi mắt ngấn nước, chỉ có thể đáp lại anh bằng những tiếng ngắt quãng, nhẹ nhàng thoát ra từ bờ môi đỏ mọng.

Đúng là làm khó cô mà.

Trong đôi mắt đậm sắc dục của Trần Kính Uyên, ánh lên chút ý cười và cưng chiều hiếm hoi.

Anh tự giễu bản thân vì đã hỏi một câu không đúng lúc.

Nhưng không sao, dù cô có dự định gì, ít nhất bây giờ, cô đang ở ngay trước mặt anh.

Kết thúc, Trần Kính Uyên bế cô vào phòng tắm.

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế mềm bên bồn tắm, ôm cổ anh làm nũng, bảo anh ra ngoài vì cô muốn ngâm mình.

Anh cười khẽ: “Em chắc chứ?”

Giọng nói trầm ấm như có ma lực khiến cô nhất thời không dám chắc nữa.

“Lát nữa A Kiên sẽ lên, ” cô nhắc nhở.

Ý là muốn anh ra ngoài, tránh để không mở cửa mà gây hiểu lầm.

Cô cần giữ chút thể diện chứ.

Trần tiên sinh liếc đồng hồ trên kệ, nói: “Còn 15 phút. ”

??

Lương Vi Ninh chớp mắt, ngây ngô đáp: “Không đủ, nhỉ?”

Vừa nói xong, cô hận không thể tự cắn lưỡi mình.

Nói linh tinh gì thế này!

Cô đỏ mặt thúc giục: “Đi nhanh lên, em tự tắm. ”

Trần Kính Uyên chẳng để cô có cơ hội nghĩ linh tinh, anh đặt đồng hồ sang một bên, mở vòi nước bồn tắm.

Tiếng nước chảy rì rào, anh cúi xuống, tay giữ nhẹ sau gáy cô, nuốt trọn những lời phản đối còn chưa kịp bật ra khỏi môi.

Phòng tắm là nơi không có chỗ cho sự ngây thơ thuần khiết.

Cô gái nhỏ buông bỏ lý trí, cuối cùng ngoan ngoãn nghe theo sự dẫn dắt kiên nhẫn và dịu dàng của anh.

Nhớ lại, từ hôm đi Sydney đến giờ, đã bao lâu rồi cô chưa hôn anh?

Câu trả lời rõ ràng nhất là khi chiếc Maybach xuất hiện trước cổng bệnh viện ở thành phố lân cận, trái tim cô đã không tự chủ mà đập loạn nhịp.

Cô không thể tự lừa dối chính mình.

Đúng giờ hai tiếng sau, A Kiên không đến.

Vì vừa lúc đó, Từ Trú có việc gấp cần xử lý nên đã thử nhắn tin cho Trần tiên sinh.

Không có phản hồi.

Điều đó chứng tỏ anh vẫn đang bận.

Là nhân viên, biết nhìn sắc mặt là điều sống còn.

Buổi chiều, Lương Vi Ninh ngồi trên đùi Trần tiên sinh, hai tay vòng qua cổ anh, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn trong nhóm bộ phận.

Trên bàn đặt chiếc máy tính, cuộc họp quan trọng với tổng bộ đang diễn ra.

Nếu bỏ qua bầu không khí xung quanh, khuôn mặt của Trần tiên sinh không được vui vẻ lắm.

Thậm chí, từ giọng nói trầm thấp và lãnh đạm, có thể nhận ra anh đang không hài lòng.

Anh tựa lưng vào ghế, gương mặt bình thản, một tay đặt nhàn nhã trên eo cô, tay kia trả lời email từ đối tác nước ngoài.

Trong cuộc họp, kế hoạch giai đoạn hai của dự án Đảo Liên Vụ có liên quan đến hệ thống y tế AI, kéo cô trở lại với công việc.

Cô suýt quên mất.

Về đề xuất kiểm tra từ xa và nâng cấp máy chủ, tổng giám đốc Thẩm vẫn đang chờ cô phản hồi.

Trước đó, cô cần xin đại boss phê duyệt khoản tiền này.

Nhưng liệu anh có đồng ý?

Kế hoạch đầu tư mạo hiểm đã vượt ngân sách, nếu cô quyết liệt giữ ý kiến, liệu anh có tức giận và “lách luật” như lần trước?

Trong lúc đang suy nghĩ, đúng lúc cuộc họp trực tuyến kết thúc.

Nhận thấy hơi thở ấm áp phả gần, Trần tiên sinh khẽ nghiêng đầu, giọng trầm hỏi: “Gặp khó khăn gì sao?”

Những biểu cảm nhỏ nhặt của cô, không gì lọt khỏi ánh mắt anh.

“Thật ra có một việc. ”

Lương Vi Ninh không do dự nữa, cô trình bày chi tiết về những cơ hội và thách thức mà nhóm chuyên trách đang đối mặt, đồng thời chia sẻ suy nghĩ của mình.

Trần Kính Uyên lặng lẽ lắng nghe, sau đó bình thản gập laptop lại.

Không vội đưa ra ý kiến, anh hỏi trước: “Làm sao xác định được mức độ hài lòng của khách hàng đối với chức năng chẩn đoán cơ bản đạt trên 70%?

Đã qua khảo sát chưa?”

Cô lắc đầu.

“Em sẽ gửi anh một tập dữ liệu. ”

Lương Vi Ninh nhanh nhẹn thao tác trên điện thoại, gửi tài liệu qua email cho anh.

Cô điều chỉnh tư thế, từ ngồi xoay lưng chuyển thành đối diện bàn làm việc.

Mở lại máy tính, cô nhanh nhẹn nhập mật khẩu, động tác thuần thục khiến Trần Kính Uyên hơi nhướng mày.

Nhận ra điều gì đó, cô quay đầu giải thích: “Lần trước vô tình em thấy anh nhập, thì ra là ngày sinh nhật em. ”

Anh bật cười khẽ.

“Còn điều gì khác mà em biết nữa?”

Anh nhàn nhã hỏi, vẻ mặt chờ đợi.

Lương Vi Ninh đảo mắt suy nghĩ.

Có nên nói không nhỉ?

Cô quyết định thành thật.

“Thật ra em luôn rất hứng thú với hệ thống nhà thông minh ở Hương Dậu Phủ, nên lúc rảnh rỗi, em đã tìm hiểu một chút. ”

“Ừm, rồi sao?”

Trần tiên sinh hứng thú, muốn nghe tiếp.

Cô gái nhỏ liệt kê vài ví dụ, cuối cùng nói ra trọng điểm: “Muốn vào chế độ quản lý, cần phải có tài khoản hệ thống xác thực danh tính của anh. ”

Nghe đến đây, bàn tay đặt trên eo cô vô thức siết chặt hơn.

Không ngoài dự đoán, cô gái nhỏ nghiêng người sang, nghiêm túc tiết lộ bí mật đã che giấu suốt nửa năm qua:

“Khi đó em mới phát hiện, sổ đỏ của Hương Dậu Phủ đứng tên em. ”

Lời vừa dứt, không khí chùng xuống.

Biết được chuyện này, lúc đó Lương Vi Ninh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Cô không hiểu bằng cách nào Trần tiên sinh có thể chuyển nhượng toàn bộ bất động sản sang tên cô mà không cần sự hiện diện của cô.

Hơn nữa, cô chưa từng nhận được bất kỳ thông tin nào liên quan.

Quan trọng hơn, cô không hiểu lý do anh làm vậy.

Trong mối quan hệ chưa kết hôn, việc tặng nhà cho bạn gái là quá mức xa xỉ.

Nhưng anh lại chọn giấu cô, chứng tỏ anh không muốn gây áp lực hoặc khiến cô bất an.

Sau khi bình tĩnh, Lương Vi Ninh quyết định không hỏi thêm.

Bây giờ, khi vấn đề đã được đưa ra, Trần Kính Uyên không thể tránh né.

Anh ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyển nhượng bất động sản sang tên em là quyết định anh đưa ra sau lần em chuyển ra ở căn hộ. ”

“Lần cãi nhau đòi chia tay ấy à?”

Cô dò hỏi.

Anh ngầm thừa nhận.

Cô thở ra một hơi, như thể đã hiểu.

Lương Vi Ninh thẳng thắn nói: “Ý anh là, lúc đó định dùng căn nhà này làm phí chia tay?”

“Đừng nói linh tinh. ”

Anh nghiêm giọng chỉnh lại, giải thích nhẹ nhàng: “Lúc đó, anh muốn bù đắp cho em món quà sinh nhật 23 tuổi.

Thêm vào đó, phòng khi lần sau cãi nhau, em lại hấp tấp chuyển đi, khỏi phải đi lại vất vả. ”

Nhắc đến sinh nhật 23 tuổi, Lương Vi Ninh vẫn còn chút ám ảnh.

Tối hôm trước bị anh “ức hiếp” không thương tiếc, sáng hôm sau đã nghĩ cách bù đắp.

Trần tiên sinh thật đúng là “vô nhân tính”.

Còn về chuyện cãi nhau.

“Nhưng em nhớ mấy ngày trước em chuyển đi, anh không hề giữ em lại. ”

Cô buồn bã trách móc.

Không giữ?

Nghe xong kết luận vô tâm này, Trần Kính Uyên thực sự không biết nên phản ứng ra sao.

Chương (1-243)