Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
← Ch.037 | Ch.039 → |
Không ngờ, Hiên Viên triệt một phát bắt được tay nàng, giọng nói có chút chân thành hiếm thấy ra lệnh: "Viết phương thuốc kia xuống, ta muốn!"
Lực nắm của Hiên Viên Triệt không nhỏ, cổ tay Tần Mục Ca rất đau, nhưng đối phương nói cũng đúng điều nàng muốn làm, cho nên nàng không có từ chối, chỉ trừng mắt nhìn đối phương nói: "Dĩ nhiên ta sẽ viết, phiền toái trước tiên bỏ tay ra, ngươi làm ta đau."
Hiên Viên Triệt cảm thấy mình thất lễ, lập tức buông ra, sai người đem bút mực kêu Tần Mục Ca viết xong, lại bảo người khác sao chép vài bản để đi lấy thuốc.
Tần Mục Ca không yên lòng, cũng đi theo Hiên Viên Triệt nhin xem mấy chục ngườ bị lây nhiễm, những người này hôm nay vốn đều chuẩn bị xử lý người bệnh.
Khi biết được phương thuốc của Tần Mục Ca, bọn họ tạm thời sẽ không bị xử lý, những người đó cảm động đến rơi nước mắt, thất thanh khóc rống, cách một khoảng cách an toàn, không quan tâm trong người đang khó chịu bái tạ (vái lạy) Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca mặc dù kiên cường, đối mặt tuyệt cảnh của mình không có rơi lệ, nhưng hiện tại hốc mắt không khỏi ẩm ướt, đến gần những người đó lớn tiếng nói: "Mọi người không cần lo lắng, các ngươi nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh, tin tưởng ta!"
Cách đó không xa Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca, đáy mắt hiện lên vẻ thâm thúy và suy tư, còn có nghi ngờ rõ rệt, chỉ là hắn có thói quen trầm mặc, cũng không nói nhiều một chữ.
Chờ Tần Mục Ca an ủi xong những người đó trước mặt mình, đôi tay Hiên Viên Triệt để ra sau chậm rãi hỏi: "Làm sao ngươi biết những thứ này có thể cứu chữa cho bọn họ?"
Tần Mục Ca dừng một chút, mặt không đổi sắc trả lời: "Trước đó ta cũng không bao nhiêu chắc chắn, chỉ là may mắn, mèo mù gặp chuột chết mà thôi..."
"Tần Mục Ca, đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi, " Hiên Viên Triệt nhẹ chau mày, phủ nhân câu trả lời của Tần Mục Ca, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành sắc bén, "Ngươi biết cái này, có đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết bệnh này là bệnh truyền nhiễm của ngựa, như vậy là ngươi biết bệnh truyền nhiễm của ngựa? Một tiểu thư khuê các như ngươi từ chỗ nào mà biết cái này? Theo ta được biết, trên sử sách của chúng ta không có ghi lại bệnh truyền nhiễm của ngựa..."
"Vậy tiểu thư khuê các nên biết cái gì? Luật pháp có quy định sao? Chẳng lẽ ta học cái gì còn phải qua người khác phê chuẩn?! Trong mắt đại tướng quân, một nữ nhân chỉ cần học lấy lòng nam nhân như thế nào là đủ rồi hả? Quốc gia thiên hạ cái gì cũng không cần phải biết, chỉ coi nam nhân là lớn nhất thì mọi việc đại cát (thuận lợi, may mắn) rồi chăng?!" Tần Mục Ca bị đối phương chất vấn làm phát bực, ngươi quản ta được sao, ngươi thì tính là cái gì?!
Hiên Viên Triệt bị Tần Mục Ca chặn lời nhất thời không biết nói sao, một lát sau mới nhịn xuống khó chịu của mình dằn lại tính tình nói: "Ta chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có ý chửi bới ngươi, đúng như lời ngươi nói, bệnh dịch này có liên quan với bệnh truyền nhiễm của ngựa, ngươi có phương pháp đối phó hay không, chung quanh đây có doanh trại kỵ binh, ta lo lắng ôn dịch này khuếch tán, tổn thất không thể lường được..."
"Ta nơi này ngược lại có một đơn thuốc, nhưng đối với ngựa bệnh đến thời kỳ cuối không có hiệu quả, " Tần Mục Ca lấy ra đơn thuốc đã viết qua kia đưa cho Hiên Viên Triệt, cố gắng bỏ qua không vui vừa rồi, tiếp tục giao phó nói, "Cho nên, nếu gặp được tình huống này, những con ngựa này phải xử lý hết, nhưng không cần chôn, nhất định phải thiêu hủy, nếu không mầm bệnh sẽ không tản đi. Mặt khác còn phải chú ý sử dụng hạt bo bo -- thôi, ta tự mình đi làm, sắc thuốc ở đâu?"
Tần Mục Ca tính toán lưu lại năng lực yếu ớt của mình.
Hiên Viên Triệt cũng không ngăn cản, chỉ cho biết một tiểu viện cách đó không xa.
Tần Mục Ca và Phủ Cầm vội vàng đi đền tiểu viện kia.
Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn theo thân thể mỏng manh của đối phương dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất tại cửa sân, Huyền Ảnh bên cạnh nhìn Hiên Viên Triệt mặt lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói: "Tần tiểu thư này thậm chí ngay cả đầu cũng không đoái hoài tới, thật sự là làm khó cho nàng..."
← Ch. 037 | Ch. 039 → |