Lần đầu gặp
Ch.02 → |
"Nhìn xem! Nhìn xem!Bây giờ là mấy giờ?Hãy nhìn xem, ăn còn nhiều hơn cả trư lại không chịu làm việc! Còn không mau đứng lên, đồ trư tể! "Trời mới tờ mờ sáng một thanh âm chói tai của một người nam nhân trung niên vang lên. Người nam nhân kia rõ ràng là buồn ngủ, dáng vẻ uể oải nhưng thanh âm lại hết sức to, vừa kêu vừa đávào người nam tử đang nằm cuộn mình ở sài phòng. Khác với thường lệ, ngoài ý muốn lại nghe được nam tử đang nằm trên sàn thống khổ thấp giọng rên rỉ. Trong long thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy mình đá nặng hơn so với bình thường bao nhiêu, mà nam tử đang nằm trên đất lại là cái người thành thật không biết kêu ca hay cầu xin. thế này mới không kiên nhẫn hí đôi mắt đang buồn ngủ nhìn một chút. A!Thì ra là đang bị sốt, đến mặt đều đỏ
Trong lòng khinh thường, lại đánh ngáp vài cái, cau mày, không kiên nhẫn xoay người ra sân lấy một thùng nước lạnh, "Rào"Đổ hết nước lên người nam tử. Đầu mùa xuân nước vẫn còn lạnh, vừa bị sốt lại bị hắt nước lạnh lên người, bị vừa nóng vừa lạnh kích thích khiến cho nam tử đang nằm giật mình nhảy đựng lên, nhưng trái ngược với hành động trong mắt nam tử lại cũng không có quá nhiều kích thích dường như việc bị đối sử như vậy đã trở thành một thói quen
Nam nhân thấy vậy đấ ý kêu lên;"A!Cái tên Tiểu Trư Tể này!Bị bệnh chỉ cần một thùng nước lạnh có thể hết", thấy nam tử vẫn còn đứng đấy, nam nhân bèn hét lên"Còn đứng thất thần làm gì!Không đi làm việc đi"."Vâng thưa phụ thân"Nam tử dịu ngoan cúi đầu trả lời, bước đi có chút gian nan, cungc không lau khô nước trên người, bước ra khỏi phòng một cơn gió thổi qua khiến cho nam tử lạnh co rúm người lại, nhưng không dám trì hoãn vội cầm cái quốc bước ra khỏi cửa nhà
"Người bị bệnh cũng không cho tìm thầy thuốc, lại không cho nghỉ ngơi một chút, sáng tinh mơ lại bị hắt nước lạnh lên người, tướng công Lưu gia, ngươi chẳng lẽ không sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì hay sao?Cách một bức tường, nam nhân Trương gia đang cho lợn ăn, thấy vậy cuối cùngkhông đành lòng bèn nói một câu. Nhưng Lưu thị cũng khinh thường là khinh thường nói"Hắn!Hắn than mình khỏe mạnh sẽ không chết được!"Trương thị nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, thấy nhưng cũng không biết nói gì, tiếp tục trộn thức ăn cho lợn.
Đúng vậy.... nơi này là nữ tôn a....
Đúng vậy.... Đó là một nam tử không nên sinh ra ở đất nước nữ tôn.
Nam tử kia thân thể khỏe mạnh, hay có thể nói khỏe mạnh quá mức bình thường. Vừa sinh ra đã khắc chết phụ thân cùng với song bàothai tỷ tỷ. Nam nhân hại chết, mặc kệ vì lí do gì, tại nơi thế giới thị phi bất phân này, huống chi sinh ra liền tỷ tỷ đã là tử thai từ trong bụng.... Làm mẫu thân lại là người vô cùng coi trọng mặt mũi, không muốn trên lung mang tiếng xấu, còn thì muốn sinh bao nhiêu chẳng được, lại càng không muốn nuôi một đứa "Ôn thần"cừa sinh ra đã hại chết nữ tư ở nhà, đứa nhỏ nuôi ở nhà mấy ngày liền ném vào chuồng lợn, từ đó không người hỏi thăm. Vì thế đứa bé từ nhỏ sống cùng đàn lợn, uống sữa lợn mà lớn, bị người nhà gọi là"Tiểu Trư Tể"
Sống ở chuồng lợn đến khi bảy tuổi, nuôi hắn con lợn đực bỗng nhiên nhiễm bệnh, chưa học nói, lại thấy người nhà xua đuổi chán ghét không thèm để ý tới, "Tiểu Trư Tể"sốt ruột, liền ôm con lợn nặng hai ba trăm cân đứng trước nhà, cho đến khi người nhà hiểu được ý đồ của hắn mang con lợn đi chữa trị thì cũng đã không kịp, cợn lợn đực không cứu songs được. Đồng thời việc "Tiểu Trư Tể có khí lực lớn như vậy cũng làm mọi người sợ hãi. Tuy rằng bị truyền là"Yêu ma", làm mẫu than Lưu Phú đựa vào việc ra ngoài buôn bán lịch lãm nhiều, kiến thức rộng rãi, không qua tin vào mấy lời đồn đại. Ngược lại đúng lúc nhận ra giá trị, làm cho đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ, dạy cho nó ngôn ngữ, sau này sai khiến làm việc, nếu thấy nhỏ quá có thể để lớn thêm một hai năm.
Chẳng ngờ không tắm thì thôi, vừa tắm rửa sạch sẽ khiến cho người trong nhà ai cũng nhìn ra. Đứa nhỏ này không chỉ riêng khắc chết tỷ tỷ lại cũng là cái người xấu xí vô cùng, không hề vẻ ngoài âm nhu của nam nhi, lại càng lớn càng không theo ý người, không chỉ tay chân thô to hơn so với nữ tử cùng tuổi vài phần, tứ chi cường tráng, đúng là hình thể của một nữ nhân.
Một người nam nhân mà trưởng thành như vậy đúng là khiến cho ai gặp cũng ghét, lượng cơm lại tỷ lệ với khí lực, làm Lưu Phú thập phần thất vọng, liền đơn thuần đem"Tiểu Trư Tể"trở thành công cụ lao động, suốt ngày sai khiến đánh chửi, trở thành công cụ chút giận của Lưu thị và Lưu Quý.
Hàng ngày thật gian nan đi.... Bây giờ Tiểu Trư Tể cũng đã qua nhược quán....
Đảo mắt trời đã sáng choang, chân trời vừa hửng đông, chịu đựng trong người không khỏe, Tiểu Trư Tể mang bệnh xuất môn ra ngoài làm việc, cố gắng lắm cũng chỉ làm được hơn phân nửa vông việc. Đó là điều hiển nhiên, cả một ngày hôm qua chỉ ăn một cái bánh lượng đồăn này ngay cả một người cũng không thể thỏa mãn cùng với trời giá rét lại bị sốt cao chưa khỏi vậy nên tiêu hao rất nhiều thể lực. Biết bản thân dù có té xỉu cũng không ai trị liệu cho cùng lắm là mấy thùng nước lạnh hắt vào người TiểuTrư Tể không muốn chịu tội lại nghĩ rằng thôn dân xung quanh, mặc dù có người chán ghét, không ở hắn nguy nan hỗ trợ nhưng cũng không có người nói luyên thuyên. Tiểu Trư Tể nghĩ, tựa vào bờ ruộng nghỉ ngơi một chút hẳn là, hẳn là.... có thể đi. Nghĩ vậy hắn an tâm, bước đến bờ ruộng định ngủ trông chốc lát, nhưng lại phát hiện cả cơ thể càng đau nhức hơn, không có biện pháp, chỉ có thể đứng dậy tiếp tục làm việc.
Thình lình nghe được một tiếng nói"Đừng nhúc nhích"
Ch. 02 → |