Dã chiến
← Ch.12 | Ch.14 → |
Thân cây cũng đủ to, có thể thừa nhận trọng lượng của hai người, ánh trăng đơn bạc chiếu sáng làn da trắng sáng của nữ nhân.
"A...... Thật thoải mái...... Anh Trần Kính thật mạnh mẽ......"
Chu Đường nhắm hai mắt, hưởng thụ Trần Kính phục vụ, ngón tay hơi mang vết chai sờ vách tường thịt của Chu Đường. Ngón tay Trần Kính dính đầy mật dịch của nữ nhân.
"Tiểu tao hóa, thiếu chơi có phải hay không?"
Trần Kính nói, một bên lại bỏ thêm hai ngón tay, tiểu huyệt bị ba ngón tay cắm, sảng khoái đến mức Chu Đường nhịn không được thét chói tai.
Vì thế cô bắt đầu 𝐫.ê.ռ ⓡ.ỉ một cách phóng đãng, dù sao nơi này cũng không có người, dã chiến thật sự có thể làm người ta khẩn trương, 𝖐*𝐡ⓞ*á*𝒾 𝒸ả*ⓜ tới càng mãnh liệt.
Trần Kính bị thanh âm ⓡê.ⓝ 𝖗.ỉ chả cô làm cho dục hỏa đốt người, anh kéo dây lưng một cách thô bạo, nhanh nhẹn kéo xuống khóa kéo.
Tiểu huynh đệ đã cứng đến không chịu được, giống như thanh sắt chọc trên người Chu Đường.
"Tới đây, sờ sờ giúp anh trai."
Thanh âm mang theo chút ⓖợ●ı ↪️●ả●𝐦, ở trên cây hẳn là không thể 𝖈ắ●Ⓜ️ ✌️●à●𝐨, vì an toàn nên nhiều nhất cũng chỉ có thể sờ cho anh.
Không ngờ được là Chu Đường đem quần lót anh kéo ra một bên, nhìn anh một cách chăm chú.
"Em gái sẽ làm anh trai thoải mái......"
Chu Đường cúi đầu, vươn đầu lưỡi Ⓜ️ề·m 𝖒ạ·ı 𝖑·❗·ế·ⓜ 𝐥●i●ế●〽️ chất lỏng trên đỉnh, 👢.ıế.m xong lại ngậm ở trong miệng.
Miệng cô nhỏ, dương v*t vừa nóng lại vừa cứng lập tức đụng tới yết hầu, Chu Đường chưa từng khẩu giao cho người khác, chỉ có thể dựa vào kiến thức lúc trước đọc sách làm ra kỹ xảo vụng về.
Cô dùng hết sức lực để hút, miệng bị căng đến khó chịu, mà Trần Kính được cô làm khiến anh chỉ muốn cắm tiểu huyệt cô để giảm bớt cảm giác sưng to này.
"Ưm......"
Trần Kính sảng khoái đến mức phát ra tiếng 𝐫-ê-ⓝ г-ỉ.
Chu Đường như được tiếp thêm sức mạnh, cô càng gắng sức hút, bàn tay nhỏ nắm lấy hai quả trứng, xoa đến xoa lui.
"Đúng vậy, sờ sờ nó...... Ách...... Dùng lực chút."
Tay Trần Kính chống trên cây, hưởng thụ phục vụ của Chu Đường.
côn th*t nằm trong miệng cô ra ra vào vào, càng lúc càng lớn, lông vừa thô vừa đen đụ·𝐧·𝐠 ⓒ·♓ạ·〽️ miệng Chu Đường.
Cuối cùng, Trần Kính thật sự chịu không nổi bắn cho cô đầy một miệng т·𝐢·n·𝐡 𝖉ị·c·𝐡. Chu Đường nuốt cũng không được mà phun cũng không dám, khuôn mặt nhăn nhó.
"Khó chịu thì mau nhổ ra......"
Nghe được lời của Trần Kính, cô liền phun ra, khóe miệng Chu Đường còn dính chất lỏng trong suốt.
Trần Kính bị cảnh tượng dâ●𝖒 đ●ã𝓃●ℊ làm cho đỏ mắt, hai tròng mắt trầm xuống, sâu không thấy đáy.
Anh hung tợn mà 𝒽ô.𝐧 Ⓜ️.ô.1 cô, trao đổi nước bọt, nuốt xuống nước bọt của cô cùng chất lỏng anh vừa bắn ra.
Lúc nãy là Trần Kính 💲ướ-𝓃-𝐠, nhưng Chu Đường còn chưa tận hưởng. Cô đẩy Trần Kính, dùng ánh mắt vô tội nhìn Trần Kính.
"Anh trai Trần Kính... Phía dưới của người ta ngứa."
Cặp mắt ướt dầm dề, lại đầy sắc xuân.
F●𝐮🌜●κ, Trần Kính con mẹ nó lại cứng.
Trần Kính cảm thấy chính mình thật mẹ nó không tiền đồ, nhìn đến ánh mắt cố ý câu dẫn liền cứng.
Anh vỗ vỗ 𝖒_ô_ռ_𝐠 vừa trắng lại vừa mềm của Chu Đường.
"Ngồi lên trên, anh trai giúp em giải ngứa."
Anh một tay đỡ côn th*t, một tay nắm eo Chu Đường, để Chu Đường ngồi lên, vách tường thịt lập tức dính lấy dương v*t nóng rực của Trần Kính.
"Muốn bị chơi đến vậy? 〽️·ú·🌴 đến mức anh không động đậy nổi."
Trần Kính giễu cợt cô.
"Ưm. Anh cử động đi......"
Phía dưới cô ngứa đến khó chịu, Trần Kính cố ý bất động, Chu Đường đành phải nắm bờ vai của anh, tự mình пⓗấ-𝖕 ռ-𝖍-ô lên xuống.
"Tự mình động, nếu để anh động thì cả hai sẽ ngã xuống."
Vì thế, Chu Đường liền tự mình động, cô k.í.c.𝐡 ⓣ♓í.c.𝖍, vú cũng sưng to, hai người dựa sát vào nhau, cô đành phải thông qua việc 𝖈_ọ 𝐱_á_т cơ 𝖓*𝐠*ự*🌜 Trần Kính để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.
Phía dưới bị Trần Kính cắm, cô 𝐫*ú*† г*𝐚 lại ngồi xuống làm côn th*t hoàn toàn đi vào.
"A a a...... Thật thoải mái...... vú người ta ngứa......anh sờ sờ đi..."
Tuy cô là giáo viên, nhưng đứng trước 𝒹ụ·↪️ 𝐯ọ·п·ɢ thì ai cũng giống nhau, chịu không được dụ hoặc thì không cần thiết bày ra bộ dạng chính mình rất cao thượng, biết thừa nhận ⓓ-ụ-ⓒ vọ-ռ-🌀 của mình ԁụ.ⓒ ν.ọ.ռ.g là tốt nhất.
Trần Kính cong cong khóe môi, một tay nắm lấy ⓝ●𝖌ự●𝖈 ɱ*ề*ⓜ ɱ*ạ*𝐢, ♓⛎п-🌀 𝐡ă-𝖓-ⓖ v⛎.ố.𝖙 ⓥ.𝐞, đỉnh đầu nhọn bị người hầu hạ thoải mái, đứng thẳng dậy.
"A...... Thật thoải mái...... côn th*t biến lớn rồi."
"Người phụ nữ xấu, sao lại 𝖉.â.Ⓜ️ đã𝓃.g như vậy."
Trần Kính vừa nói vừa nắm eo cô, đẩy một phát, côn th*t rời khỏi tiểu huyệt, lại nhanh chóng áp vào, côn th*t †ⓗâ●m n𝒽●ậ●🅿️ càng sâu.
Chu Đường vặn vẹo đến mệt mỏi, cảm giác tê tê dại dại truyền khắp khắp người, quả thực 𝐬.ư.ớⓝ.🌀 như tiên.
Tiểu huyệt cắn đến càng ngày càng khẩn, động tác hai người trở nên càng ngày càng nhanh, lá cây cũng đong đưa theo, phảng phất như thanh âm từng sợi tế bào kêu gào.
"A a...... A...... Muốn, muốn tới"
Cô nắm bả vai Trần Kính, phía dưới trừu động mãnh liệt, đây là biểu hiện cao trào của cô, địa phương hai người 🌀·ℹ️🅰️·0 ⓗợ·p vừa ướt lại vừa dính, Trần Kính cũng bắn vào bên trong.
Cô thở hồng hộc mà dựa vào người Trần Kính, nói không ra hơi, Trần Kính xoa 𝐧ℊự*𝖈 cô, thanh âm khàn khàn 𝖌ợ-i 𝖈-ả-Ⓜ️.
"Cô giáo Chu thật nhiều nước."
"Như nhau, anh Trần Kính cũng không vừa, chỗ đó vừa to vừa cứng lại còn dài."
ℒ*à*ⓜ тì*n*♓ là một việc có thể tăng tiến tình yêu, trải qua vài lần kịch liệt cá nước t.𝐡.â.𝖓 Ⓜ️.ậ.✞, Trần Kính càng cảm thấy muốn ngừng mà không được. Cô luôn cho anh cảm giác tuyệt diệu.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |