Tớ tìm được cậu rồi
← Ch.152 | Ch.154 → |
Dường như đã làm một giấc mơ rất dài, cảnh trong mơ trừu tượng mà cợt nhả. Nhưng tốt đẹp đến mức tôi chỉ nguyện thế giới này có thể xoay tròn như thế, để sự ấm áp này có thể luôn tồn tại.
Bật dậy khỏi giường, phản ứng đầu tiên chính là, tôi lại ngủ?
Giường loạng choạng có tiết tấu, thủy triều vận chuyển bình thản. Quân hạm được một đám thí sinh thần thông quảng đại làm sống lại một lần nữa, không chỉ thoát ly đảo quân hạm, còn căng buồm đi ra đại hải rộng lớn, mục đích là cửa thứ tư - đảo Zevil.
Tôi phát hiện quần áo mình đã được thay mới, là quần áo mà tôi thường mặc đi dã ngoại, khô mát và rộng thùng thình. Hẳn là Lance thay, hắn cũng không băn khoăn mấy chuyện nam nữ khác biệt, cũng có thể nói là chúng tôi đã quen không để ý.
Bởi vì vừa rời giường, đầu óc mơ hồ, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh khoang thuyền thật lâu. Mới xuống giường đi lục ba lô, lấy kem đánh răng và bàn chải rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hẳn là thuyền mới xuất phát không lâu, bởi vì tôi còn chưa bị say tàu. Vừa đánh răng vừa có chút dại ra hồi tưởng lại, sao mà trí nhớ giống như là mất một khoảng lớn, ngay cả thuyền khởi động lúc nào cũng không nghĩ ra.
Tối hôm qua... Tối hôm qua hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy người bạn cũ kiếp trước khiêng lá cờ quảng cáo tới tìm tôi. Đôi khi, nhớ các cậu ấy quá cũng có những hành động điên rồ, xuyên không đến đây đã quá đủ rồi, chẳng lẽ bạn bè mình, người nhà mình còn có thể truy đuổi theo mình sao, không nhìn thấy thời gian và không gian trói buộc mình sao?
Tuy rằng giấc mộng ấy tốt đẹp đến mức... làm tôi muốn khóc.
Tôi cầm bàn chải đánh răng nhìn ấm nước mà ngẩn người, gần đây thật sự rất đa sầu đa cảm, quả nhiên dù thân thể nhỏ tuổi, tuổi linh hồn cũng sẽ chậm rãi mòn đi sao? Gần đây sao tôi hay nhớ đến những năm ấy vậy?
Khóe mắt có chút ướt át, tôi dùng mu bàn tay dụi dụi, đột nhiên thấy có gì đó không bình thường, nhìn từ mu bàn tay xuống đến băng gạc, cái đau nói với tôi là có vết thương tồn tại.
Tay run lên, bàn chải đánh răng rơi xuống tấm ván gỗ dưới chân, tôi tiếp tục vuốt vết thương trên mặt. Tôi nhớ rõ là tối hôm qua... bị đá vụn do pháo đài đánh nát làm bị thương?
Nhấc chân tự động đi về phía cửa, đi được ba bước lại rất tự nhiên xoay người trở lại. Vốc một ngụm nước lên tay rồi rửa mặt sạch sẽ, lại nhặt bàn chải đánh răng lên, cẩn thận rửa sạch, quen tay đặt các đồ vật trở lại chỗ cũ rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Tôi nhớ rõ thời tiết ngày hôm qua rất tệ, xung quanh rất hỗn loạn, tôi lại không biết sống chết chạy lên boong tàu, ngã xuống nước, sau đó... Đúng rồi, Lance đã chạy tới kéo tôi trở về. Giống như tôi vẫn đau đầu với mấy hành vi không giống người của hắn, nhất định là hắn cũng đau đầu với mấy hành vi vĩnh viễn ngốc nghếch của tôi.
Chân bắt đầu vững vàng bước, nhưng càng lúc càng nhanh, dồn dập như không cần được đầu óc phê duyệt đã biết mình muốn đi tìm cái gì.
Sau khi được vớt lên, tôi đã ngất xỉu như thế nào? Tình trạng sức khỏe ngay từ đầu đã không tốt, uống một bụng nước biển nên do không chịu nổi đã trực tiếp ngã xuống?
Quá bối rối nên bước chân hơi lảo đảo một chút, tôi đột nhiên tức giận nắm chặt tay mắng nhỏ "Chrollo, tên chết tiệt này, dám đánh ngất mình." Sau đó trực tiếp lờ đi xương chân đang co rút đau đớn, chạy như điên trên thuyền, gần như kêu thảm thiết "Minh Lạc!"
Giọng nữ sắc nhọn đặc hữu cao giọng kêu, tiếng nói vang vọng khắp đường.
Ngày hôm qua, trong gió bão thê lương, cái thằng nhóc tóc đen mắt đen lòng đen kia không nói một tiếng, thanh niên tóc vàng ấy không chút phòng bị chỉ hô một tiếng "An", hắn đã nhấc chân định đá vào trái tim trí mạng của người ta, tâm ngoan thủ lạt vừa nhanh vừa tàn nhẫn đá bay người ta đi. Điên cuồng âm trầm như muốn giết người diệt khẩu.
Đồ điên, nếu cậu ấy bị làm sao thì em không để yên cho anh đâu.
Nghiêng ngả lảo đảo lên boong tàu, gió biển thổi qua khiến tôi đau đầu dục liệt, tôi khom người hai tay chống đùi, há to miệng thở dốc. Quả nhiên tôi vẫn rất chán ghét bị người khác bắt buộc ngủ, chỉ cần là bạo lực thì dù là ý tốt, tôi vẫn sẽ gặp ác mộng.
Boong tàu đầy người, tốp năm tốp ba thí sinh đều tìm được một cái góc thích hợp để lười nhác phơi nắng. Tầm mắt tôi từ màu đen dần dần trở nên rõ ràng, vươn tay hất gọn mái tóc dài ra sau đầu, đằng trước là lá cờ trắng được cắm vào boong tàu, đứng thẳng giữa tàu.
Tôi cẩn thận đi đến bên cạnh nó, ngây ngốc vươn một ngón tay khẽ chạm vào cột cờ mượt mà, một dấu vân tay nhạt hiện lên. Híp mắt ngẩng đầu, lá cờ ở trong gió không ngừng bay lên, chữ to tiếng Trung màu đen giống như người đã viết nó, sạch sẽ không lưu lại vệt đen ở chân, rất có khí thế hữu khứ vô hồi*.
*(Tojikachan: Không bao giờ trở lại)
"Là thật." trên đỉnh lá cờ, một con hải âu bay tới ngừng chân, con chim chải vuốt cánh, thoáng chốc lại sải cánh che trời bay về phía biển rộng. Tôi híp đôi mắt bị ánh mặt trời sau đôi cánh làm đau đớn, lẩm bẩm "Là thật."
Giật mình, có người ở cách đó không xa chậm rãi lên tiếng, giọng nói xa lạ nhưng ngữ điệu lại không sai chút nào so với trong trí nhớ.
"Cậu hỏi tôi vì sao lại gọi cô ấy là An, cô ấy vốn chính là An mà. Miru? Được rồi, nếu An thích đổi tên cũng được." Ngữ khí luôn luôn đều là tùy tiện mà hào sảng, nếu thích thì không có gì không thể.
"Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe qua Miru nhắc tới anh, hai người quen biết nhau đã lâu rồi à?" giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa mà lễ phép hỏi, giống như chỉ là vô hại nói chuyện phiếm.
"Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi, cậu hy vọng là đáp án nào? Thằng nhóc." Người nói cũng không để ý cái gì là cạm bẫy ngôn ngữ, trả lời lão luyện khéo đưa đẩy.
"Nói vậy, tôi và cô ấy cũng giống vậy." Không hề tức tức, luôn không mặn không nhạt. Có vẻ như cảm thấy mặt nạ nhiệt tình vô dụng, cho nên cũng lười đeo lên, lộ ra sự lạnh nhạt.
Là cái gì? Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi hay là mục tiêu nhất định?
"Cậu và An rất thân? Là thân thích, con ghẻ của người lạ, kẻ lang thang hay là trẻ mồ côi?" Không cố ý đối chọi gay gắt, nhưng bởi vì hiểu biết mà lời nói thường thường nói trúng tim đen.
Tôi vịn tay vào cột cờ, quay đầu nhìn thấy một màn thật không thể tin nổi. Mặt quấn dải vải màu trắng, tóc đen tản ra che cái trán, bang chủ nhàn nhã ngồi dưới mũi tàu đọc sách, quyển sách ấy là nhật kí hải quân mà mới đọc một nửa đã bị tôi giật lấy trả lại cho thí sinh, không biết hắn lại lấy lại kiểu gì.
Mà ở bên cạnh, là thanh niên tóc vàng đưa lưng về phía hắn, đứng ở mép thuyền ngắm biển. Bọn họ xa lạ nhưng cũng không tính là xa cách quá, trò chuyện câu được câu không, giống như hai bên là du lịch hành khách giết thời gian. Tuy rằng không thể nói là chuyện trò vui vẻ, nhưng cũng là hữu hảo mà văn minh.
Hoàn toàn khác với tối hôm qua như đại địch, giương cung bạt kiếm như muốn làm thịt đối phương.
Bởi vì tình cảnh quá quỷ dị khiến tôi nhất thời chưa định thần lại được, cho nên tôi sững sờ ngốc nghếch nhìn bọn họ một hồi. Nếu không quen hai người kia, bạn rất khó nhìn ra được hai bên đang phòng bị nhau và bầu không khí tràn ngập hắc ám.
Ví dụ như tên tóc đen rất lễ phép, là vì hắn đang mài dao tìm thời cơ xuống tay, lễ trước binh sau là chiêu mà hắn thường xuyên dùng.
Mà tên tóc vàng... ánh mắt tôi trở nên dịu dàng, khi càng là biểu hiện quang minh chính đại, thì càng là dũng cảm không sợ, cũng chính là lúc cao thủ tung hoành thương trường đang tiêu tiền như rác.
Hai tên này, thật đúng là điển hình tiếu lí tàng đao, không có ý tốt.
Đầu hơi co rút đau đớn, tôi đi đến. Hai người họ không có phản ứng gì khi người khác tiếp cận, đang đọc sách vẫn đọc sách, đang ngắm biển vẫn ngắm biển, cái không khí giằng co này nếu không chú ý thì thật sự không nhận ra được.
Nhất định là đã đánh nhau rồi, dù khó mà nhận ra được.
Đi đến mũi tàu, nơi này cơ hồ quang đãng, không có mấy người dám tùy tiện đến gần đây. Tôi ngồi xổm xuống, vẻ mặt bất mãn trừng người nào đó da mặt dày đến mức vỏ Trái Đất cũng phải thua, người nào đó thản nhiên dời mắt khỏi quyển sách trong tay, liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng. Sau đó lờ đi vẻ bất mãn rõ ràng trên mặt tôi, tiếp tục ba giây lật một tờ nhật kí mà hắn quan quân.
Hắn như vậy, tôi thật hết cách, người ta đã mang vẻ 'lợn chết không sợ nước sôi', chẳng lẽ tôi lại thật sự đi lấy nước sôi để đổ vào hắn?
Tôi chỉ biết thở dài lúc túi quần, lấy ra một cái băng dán OK có đồ họa đóa hoa, bị người ta 'vẽ mặt', đáng đời.
"Lần sau cẩn thận một chút, năng lực khép lại của anh mạnh nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy, Lance." Tôi vươn tay tận lực nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, vết thương sau dải vải lỏng, tuy rằng hắn không để ý bị hủy dung, nhưng tôi nhìn lâu là thấy đau thay hắn.
Hắn tùy ý tôi dán băng dán OK lên vết thương bên miệng hắn, biểu cảm mặt than vẫn như cá chết, khó chịu giống như ai nợ tám đời nhà hắn vậy, mà chủ nợ ngay ở trước mắt hắn lại không lấy được tiền.
Thật ngây thơ, anh cho là năm nay anh mấy tuổi chứ?
Dán băng dán OK chỉ cho có mà thôi, năng lực Niệm tốt hơn so với rất nhiều thuốc trị thương. Chỉ cần không phải bị người ta đánh trúng điểm trí mạng, thì đều có thể khép lại hoàn mỹ. Cho nên hắn dù có bị thương, ngồi đọc sách cũng có thể dùng thời gian nhanh nhất lành trở lại.
Tôi không để ý đến hắn, đứng lên, ngẩng đầu nhìn biển lớn dưới bầu trời trong xanh, tiếng thủy triều dẫn đường cho chim biển bay đi. Ngắm nhìn một hồi mới khẽ cười nói: "Hôm nay thời tiết thật đẹp." Ánh mặt trời sáng ngời đến mức khiến mọi góc tối cũng mang cảm giác mát.
"Đúng vậy, vừa lúc có thể tắm nắng bổ sung canxi." Người có được mái tóc vàng chói mắt hơn mặt trời cũng rất tự nhiên tiếp lời.
Vừa mở miệng, hai bên rất ăn ý dùng tiếng Trung. Tiếng thông dụng ở thế giới này dù dùng bao lâu, cũng vĩnh viễn kém tiếng mẹ đẻ. Tôi từng thử tìm kiếm ngôn ngữ mẹ đẻ trong thế giới Hunter này, nhưng ngoài vài chữ phồn thể bằng bút lông mực để trang trí ra, tôi không thu hoạch được gì. Càng đừng nói một ngày nào đó sẽ ở trên đường nghe thấy người khác dùng ngôn ngữ này nói chuyện với nhau, giờ có thể lại được mở miệng nói ra, cảm giác thật tốt.
"An, tớ đến rồi."
Một câu thản nhiên thường ngày, giống như chưa bao giờ rời xa nhau, chỉ là mở cửa ra đi ra ngoài một chuyến mua hai lon bia về, sau đó lại đẩy ra cánh cửa gỗ chỉ treo một chiếc chuông nhỏ, đằng sau cánh cửa là những người bạn đang vây quanh nồi lẩu, cười nói: "Tớ đã về rồi đây."
Tôi cười dịu dàng, nghiêng mặt nhìn mái tóc sáng chói, gương mặt thanh tú dưới mái tóc kia rất nam tính, bên trái một vết xanh một vết tím, giống như vừa về từ trận đánh nhau nào đó vậy. Ngay cả cái kính râm đặt trên mũi cũng bị người khác đánh nát một nữa, một bên không còn kính trông đáng yêu mà buồn cười.
Đêm qua, lúc tôi "ngủ", không lẽ hai cậu thật sự đánh nhau trong gió bão sao, nhưng thoạt nhìn hai bên đều có chút lo ngại, cho nên không thật sự đánh giết nhau.
"Sao thế, khuôn mặt này rất khó coi à? Đâu phải tớ muốn trưởng thành thành cái bộ dạng này, lão thầy bói giả thần giả quỷ kia đâu có nói tớ sẽ thành quỷ bám lên thân người khác." Minh Lạc có chút bối rối sờ sờ mặt mình, tâm tình lại vẫn thoải mái, đừng nói là nữ biến nam, dù là người biến thành gấu chó thì vẫn sống như thế. Lạc quan luôn tốt, cuộc đời vốn rất ngắn ngủi.
Tôi lắc đầu, khuôn mặt này cho dù không đẹp trai đến mức trời sụp đất nứt, nhưng cũng là loại hình mà con gái hiện giờ thích nhất. Nhưng chỉ có xa lạ, tôi lại nhớ đến chính mình, đã từng là bạn bè hiểu nhau làm bạn đi qua hơn nửa cuộc đời, dù cảm giác quen thuộc từ tận linh hồn, chân thật đáng tin thấm tận xương tủy, tôi cũng biết vẻ ngoài của hai bên thật sự đã hoàn toàn thay đổi.
"Nhưng dáng vẻ An cũng thay đổi, hại tớ thiếu chút nữa không nhận ra được, coi như bọn mình huề nhau." đối với chuyện tướng mạo, Minh Lạc nói bỏ qua là bỏ qua, ngay từ đầu, cậu ấy đã không cần cái thân xác thối tha này.
Tôi rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, bước lên vài bước mở hai tay ra, không hề chần chờ kiễng mũi chân ôm lấy người trước mặt đã xuyên qua thời không mà đến. Cái ôm này đông cứng cũng không có một chút quen thuộc, nhưng tôi không chịu buông ra, gần sát đến mức như có thể ôm lấy linh hồn người này. Cho dù chúng tôi tách ra lâu như vậy thì sao chứ, cho dù dáng vẻ chúng tôi từ đầu tới đuôi đều bị khác đi, không còn chút bóng dáng nào của ngày xưa thì sao, tôi chỉ biết rằng người này là Minh Lạc là đủ rồi.
"Minh Lạc, hoan nghênh trở về." Mỗi lần cô ấy đẩy cửa ra, miệng luôn cười, tôi luôn nói những lời này với cô ấy, hoan nghênh trở về, người bạn tốt nhất của tớ.
Minh Lạc lúc đầu ngơ ngác bị tôi ôm chặt, sau đó cúi đầu gác cằm lên vai tôi, lười nhác đổ hết thân mình lên tôi."Lần này tách ra lâu quá, cho dù là hồi Anh Hùng lạc trong rừng mưa nhiệt đới Amazon hơn một năm, cũng không lâu bằng lần này. Tớ nói với Tử Thương rằng nhìn thấy linh hồn của cậu rời đi, cậu ta còn hoài nghi tớ bị điên, cái tên thiên tài hồ đồ kia mới bị điên. An, có thể tìm được cậu thật tốt, cho dù có phải xuống địa ngục ngay bây giờ cũng đáng."
Giọng điệu miễn cưỡng, mỗi câu nói đều là kiểu hứa hẹn đã đi là tuyệt không quay đầu lại.
Hốc mắt chua sót, tôi đột nhiên không nói nên lời, chỉ im lặng gật gật đầu, ôm chặt lấy sự ấm áp mà tôi nghĩ sẽ vĩnh viễn mất đi.
"An." Minh Lạc cúi đầu gọi tôi một tiếng, cả người tôi cứng đờ, nghe ra có sự không bình thường.
Cái ôm vốn rất chặt lại bị đẩy ra dễ dàng, lực đạo nhu hòa chuẩn xác, không làm tôi bị thương, đẩy tôi lui ra sau hai, ba bước.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến máu toàn thân đông lại một giây. Một bàn tay tái nhợt sắc bén lạnh như băng xuyên qua ngực Minh Lạc, cái tàn nhẫn dứt khoát đó khiến tôi như đang nhìn thẳng vào cái chết.
Minh Lạc vẫn còn tươi cười, kiểu cười không liên quan đến châm chọc cười nhạo, chỉ là tươi cười do vui sướng và rất đơn thuần, chưa từng thay đổi.
Ở sau lưng Minh Lạc... Là Feitan. Trong đôi mắt dài nhỏ, con ngươi màu vàng lạnh băng như vùng đất hoang vắng không cho phép bất cứ sinh vật nào sinh sống, lãnh khốc đã biến thành một loại tập tính ích kỷ lộ ra từ tận gien, không thể thay đổi.
Tôi cảm thấy mờ mịt, hô hấp và tim đập đều bị chôn vùi trong cái vắng ngắt này. Cơ hồ là bản năng quay lưng nhìn, phản ứng cầu cứu theo thói quen.
Cái thói quen trong nháy mắt ấy, người tôi tìm là... bang chủ băng Ryodan.
Hắn nhàn tản vẫn ngồi đó, mái tóc màu đen rối tung. Tư thái, vẻ mặt đều thờ ơ không để ý gì hết, chỉ để ý quyển nhật kí trong tay, vì hắn vẫn chưa đọc xong.
Nhìn thấy bên miệng hắn dán băng dán OK đang cười tựa tiếu phi tiếu, đột nhiên cảm thấy hắn cùng với sự lãnh khốc trong đôi mắt Feitan giống nhau như đúc.
Sao có thể dễ dàng quên tính chất biệt lập tuyệt đối của băng Ryodan, tàn nhẫn đến mức đuổi tận giết tuyệt, không cho phép người nào còn sống như vậy chứ.
Bên tai vang lên tiếng xương cốt gãy rõ ràng, tôi nhìn lại, đưa lưng về phía người đàn ông tàn khốc kia, không quay đầu lại. Nếu không có hắn đồng ý, không có khả năng Feitan sẽ ra tay.
Người bị gãy xương cốt là Feitan, hắn luôn kiêu ngạo về tốc độ thế nhưng lại có một giây bị con mồi của chính mình khắc chế.
Tiếng nói có chút đùa cợt của Minh Lạc vang lên "Này tên lùn, cậu nghĩ rằng tim tôi là quả quýt miễn phí nát bét trong thùng rác à, cậu muốn móc là móc ra được sao? Làm gì có vụ làm ăn nào dễ như thế?"
Miệng đầy từ ngữ buôn bán, thói quen chết cũng không sửa miệng.
Feitan vươn bàn tay còn lại định nhằm vào ngựa Minh Lạc, bị Minh Lạc nghiêng người né tránh kẹp vào nách, tôi nhìn thấy cái tay kia giống như xỏ xuyên qua ngực, là vì người công kích và người tránh né quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn ra tàn ảnh.
Sự hung hiểm trong đó không phải kiểu người bình thường như tôi có thể thấy rõ được, tôi chỉ nhìn thấy Minh Lạc linh hoạt lùi ra sau tránh né, kẹp chặt cánh tay Feitan hạn chế phạm vi hành động của kẻ công kích. Sau đó trong tầm mắt vô dụng của tôi, bọn họ biến thất trong không khí một giây.
Một giây sau, Minh Lạc không hề thở dốc không hề hoảng hốt đứng ở trước mặt tôi, bóng dáng ngăn trở tôi vẫn thẳng thắn cường ngạnh như trước.
Feitan xuất hiện ở phía trước chúng tôi, trên gương mặt trắng trẻo nhọn nhọn xuất hiện nụ cười sung sướng gần giống như người bình thường. Hắn giơ lên cánh tay bị bẻ gẫy của mình, giống như không hề có thần kinh cảm giác, vươn tay "Răng rắc" một tiếng lại nối lại xương, trên cánh tay trắng nõn có một vết sưng đỏ rõ ràng rất đáng sợ.
"Vừa rồi anh bảo tôi là gì? Nói lại lần nữa xem." Nụ cười trên mặt Feitan quỷ dị dọa người, chỉ cần là người có chút hiểu biết về hắn hoặc là chung đụng với băng Ryodan đều biết, tên thích tra tấn nhất của băng Ryodan đang hưng phấn.
Bởi vì một chiếc ô màu đỏ chuyên giết người đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Minh Lạc không cẩn thận dẫm phải cấm kỵ, 'tên lùn'!
Tôi cảm thấy boong tàu lúc này yên tĩnh, ngay cả hải âu cũng bay vòng đường khác, ánh mắt có chút mơ hồ đảo qua bốn phía, nhìn thấy bên kia cầu thang sắt có một người phụ nữ trẻ tuổi tóc màu lá cọ đeo kính, nửa ngồi xuống, tay chống súng liếc nhìn sang bên này. Mà Machi thì không biết khi nào đã đứng phía sau cô ấy, cho dù tôi không nhìn tới cũng biết Machi đang dùng sợi tơ trói buộc con mồi đang giơ súng, làm người ta không thể nhúc nhích.
Shalnark ngồi bên cạnh súng, giả mù sa mưa cười nhìn phía bên này, giống như cảm thấy trường hợp này không có gì lạ lùng, ngay cả tươi cười cũng là nhàm chán có lệ.
Sau đó tôi nhìn thấy Gon và Killua, bọn họ đứng gần cầu thang sắt, hình như là đi ngang qua không kịp tránh né. Bởi vì vẻ mặt Killua rất nghiêm trọng ôm lấy miệng Gon, không cho tên ngốc nghếch này ra tiếng quấy nhiễu tình cảnh căng thẳng này.
Ánh mắt tôi và Killua va vào nhau, trong đôi mắt của đứa trẻ có mái tóc màu bạc này đều là sát khí sắc bén, ác độc trừng tôi. Tôi đương nhiên biết vì sao cậu ta lại bất mãn, bởi vì ánh mắt tôi sẽ gây nguy hiểm trí mạng cho bọn họ, dẫn nguy hiểm tới hai người qua đường này.
Bất quá, Killua đối với Gon đúng là tình thâm ý trọng, cảm giác có bạn bè thật tốt.
Quay đầu đi, nghe thấy giọng nói lười nhác của Minh Lạc lại vang lên "Cậu hỏi tôi vừa rồi gọi cậu là gì? À, hình như là 'Này trẻ con, mẹ cháu gọi cháu về nhà ăn cơm', hoặc là cậu muốn ăn cháo?"
Căn bản là hai câu hoàn toàn khác nhau, Minh Lạc lại có tài nói rất giống nhau, giống như không phải người nói có gì sai mà là người nghe là kẻ điếc.
Tôi biết mình thật không nên, trong tình hình sống chết hết sức căng thẳng này, phải nên cố gắng nhịn xuống. Nhưng cuối cùng vẫn cười "xì" một tiếng ra, vươn tay ôm miệng cuống quít cúi đầu. Thần kinh căng thẳng lúc đầu rốt cục được thả lỏng, cũng hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó là nước mắt im hơi lặng tiếng, hai mắt mơ hồ không thấy rõ bóng dáng Minh Lạc và bầu trời xa vời trước mặt.
Nước mắt theo hai má trượt đến mu bàn tay bên miệng, rơi xuống boong tàu lại bị mặt trời mọc hong khô, trở thành một dấu vết tối tăm lạnh lẽo.
Tôi cúi đầu, tóc mái dài che đi hơn nửa mặt, tay dùng sức ôm miệng lại không che được nghẹn ngào yếu ớt. Âm thanh nho nhỏ, đứng ở giữa đám cường giả động một cái là kêu đánh kêu giết, khóc giống như một đứa trẻ tủi thân.
Cái vỏ ngoài bị cởi bỏ, mềm mại khóc, không hề có sức lực. Tôi chỉ cúi đầu rất sâu, không cho người khác nhìn thấy sự yếu ớt quá chật vật của mình.
Bên tai trống rỗng và im lặng dài lâu, tựa hồ từ mười mấy năm trước, lúc vừa đến thế giới này đã bắt đầu, luôn đeo đẳng đến hiện tại.
"An, đừng khóc." Minh Lạc vĩnh viễn là người đầu tiên xoay người lại, quay đầu lại, cho dù kẻ sau lưng là tử thần cũng không quan tâm.
Tôi chết cũng không ngẩng lên, lắc đầu với Minh Lạc, nước mắt này là sao? Tôi thật sự không sao, tôi thậm chí không nên khóc.
"Feitan." Cái tên chết tiệt sau lưng tùy hứng đến mức chết người rốt cục biết mở miệng, vẫn là cái giọng điệu mệnh lệnh chết cũng không thay đổi đó. Tôi mơ hồ nghe thấy hắn thản nhiên thở dài, sau đó là tiếng trang sách liên tục lật trong gió. Hắn không hề nhớ nhung, cứ thế ném thẳng quyển nhật kí trong tay ra khỏi thuyền, một phần lịch sử về quân hạm bị phi xuống biển lớn, từ nay về sau, biến mất khỏi thế giới này.
Feitan trầm mặc vài giây, như cảm thấy tình hình này khiến hắn rất mất hứng, cho nên sắc mặt không tốt, khiêng ô lập tức biến mất, một giây cũng không định ở lại cái boong tàu quỷ quái khiến người ta nghẹn khuất này.
"Miru." Mệnh lệnh xong, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu dỗ dành tôi nhưng lại có thử và nghi hoặc.
Tôi bỗng dưng khóc khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu, mặc kệ hắn muốn nói cái gì, tôi cũng không định quay đầu lại nữa. Ít nhất lúc này, tôi thật sự không còn khí lực để đối mặt với cái gương mặt làm tôi đau lòng kia.
"Không sao đâu, đừng khóc." Minh Lạc cầm tay của tôi, hơi cúi người dịu dàng vỗ vỗ vai tôi, người hiểu biết nước mắt của bạn nhất, luôn biết lúc nào thì không do dự cầm tay bạn.
"Minh Lạc..." Giọng tôi mơ hồ không rõ.
"Không sao đâu, tớ tìm được cậu rồi." Minh Lạc nói, bản thân cũng đột nhiên như sụp đổ, sau chiếc kính vỡ nát buồn cười, nước mắt đổ ào ào ra từ đôi mắt xanh như bầu trời, chảy xuống mặt đất, lớp này sang lớp khác.
Người kiên cường như vậy, giờ ở trước mặt tôi, rốt cuộc không nhịn được nữa.
"An, tớ tìm được cậu rồi." Minh Lạc khóc, không còn khí thế đàn ông, dấu vết tang thương qua gương mặt trẻ tuổi dần hiện lên, ngay cả nước mắt cũng mang theo sự ẩn nhẫn tích tụ từ nhiều năm tháng.
"Tớ biết." Tôi cúi đầu kiên định phụ họa.
"Cậu có biết không, cậu luôn ngủ làm tớ rất lo lắng, tớ nghĩ là cậu không tìm thấy đường về nhà. Mọi người đều nói tớ điên rồi, nhưng làm sao tớ có thể nhận sai cậu được, tớ không ngừng đi tìm cái gọi là phù thủy có mắt âm dương, cuối cùng thì tớ cũng tìm được cậu, An." Minh Lạc cầm tay của tôi rất chặt, nước mắt chảy hơn tôi rất nhiều, giọng nói mỏi mệt và đau xót lộ hết ra dưới ánh mặt trời "Tớ tìm được cậu rồi."
Những lời này, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khó khăn và tuyệt vọng mới làm người ta đau lòng như vậy, khiến tôi đau đến mức giọng nói đều sụp đổ, không thể ra tiếng.
"Tớ... tớ biết."
Cậu tìm được tớ rồi, Minh Lạc.
Có phải thế giới này chỉ còn lại hai tên ngốc chúng tôi hay không, cầm chặt tay nhau khóc. Dù cô tịch đến mức nào, cuộc đời này có thể gặp lại cậu lần nữa đã là sự viên mãn lớn nhất của An Hân rồi.
Tại nơi dễ thấy nhất trên boong tàu của quân hạm, chiếc cờ lớn ấy tự do tự tại theo gió biển xa xôi, theo chim biển vô câu vô thúc dương cánh bay.
Ngô Ái An Hân -- cám ơn cậu, Minh Lạc, tớ cũng vậy.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |