[Ngoại truyện] Truyện cổ tích con mèo dài tai
← Ch.146 | Ch.148 → |
Meteorcity rốt cuộc là nơi như thế nào, trước khi đặt chân đến Esme, Sahil thấy câu hỏi này rất dễ trả lời, khu vực rác rưởi khổng lồ, nơi thu nhận tội phạm, cằn cỗi, tàn nhẫn và không có đạo đức xã hội.
Những câu miêu tả này vốn bị quẳng đi trong thế giới từ ngữ, không có một từ nào là tốt. Có một lần anh nhớ tới nơi này, trong đầu anh chỉ có núi rác không bờ bến, anh biết có con người ở đây, nhưng chỉ là không tưởng tượng được là cuộc sống như thế nào.
Nơi Meteorcity này, bị người ngoài hoàn toàn quên lãng. Mà anh lạc đường ở đây, không biết cũng bị tất cả quên lãng hay không.
Sahil đã không còn tinh lực đếm mặt trời lặn sao lên ở nơi quỷ quái này nữa, bên tai chỉ có tiếng gầm gừ của gió lạnh thổi vù vù quanh vùng đất.
Anh đột nhiên rất muốn về Esme, vườn hoa Tử Tử của anh vừa mới kết nụ hoa, không biết Harris tiền bối có giúp anh thu hoạch hay không.
Trong bóng đêm thâm nùng, anh nhạy bén nghe thấy có gì đó đang cẩn thận tiếp cận anh, đây không phải lần đầu tiên, anh cũng lười đi cảnh giác, hiện giờ anh hai bàn tay trắng đến mức không sợ người nào có ác ý với anh. Anh nghĩ đến thực lực của mình chỉ cần cẩn thận một chút, cho dù nơi này là Meteorcity thì vẫn có thể an toàn vượt qua, đáng tiếc... không nên có lòng thương hại.
Đây là lời khuyên của tiền bối, bạn có thể nghiên cứu người của Meteorcity lại không thể giữ lòng nhân từ hoặc là hữu ái. Bởi vì người nơi này, không hiểu mấy thứ đó.
Vết thương ở ngực bụng, sâu khiến anh cảm thấy mỗi một lần hô hấp chính là một lần vào địa ngục, nằm đó giống như là một cái xác thực sự không hề có sức sống. Xung quanh chỉ có rác rưởi bị vứt bỏ, đứng ở khe hở được tạo ra từ núi rác, anh cũng cảm thấy mình sắp biến thành một túi rác. Bị vứt bỏ từ tàu bay xuống, ngã nhào lên một núi rác. Có lẽ nơi bị ngã còn có thể nhìn thấy một cái tủ lạnh bị hỏng, có lẽ màu trắng duy nhất của Meteorcity ngay ở đồ điện thiếu cửa này.
Nếu anh là rác, thì là rác rưởi gì đây? Bánh mì bị cắn dở, cái chai plastic, đồng tiền bị rách hay là trẻ con?
Sahil khẽ cử động ngón tay của mình, cảm giác như đã chết vậy. Anh biết thứ kia còn đang ở trong một khe hở khác lẳng lặng nhìn anh, như là đang bảo vệ gì đó. Rõ ràng nơi này tối đen như mực, đôi mắt kia lại rất sáng, nhưng cũng như đã chết lặng.
Anh cũng bị ánh mắt này nhìn chết lặng, cứ thế này thì anh sẽ thật sự chết, chết trên mảnh đất hoàn toàn xa lạ này, chỉ cần anh không còn sức lực chịu đựng sự đau đớn của địa ngục nữa, anh sẽ chết.
Trước khi chết hẳn là nên suy nghĩ điều gì đó đáng suy nghĩ, bỗng dưng anh nghĩ đến thần bảo vệ hoàn mỹ nhất của Esme, đội chấp pháp. Người không thực sự bước vào Meteorcity thì không thể hiểu được Meteorcity, cũng có thể nói rằng nếu chưa từng tới Meteorcity, những người được bảo vệ cũng tuyệt đối không thể thực sự hiểu đội chấp pháp, không thể thể hội ý nghĩa của giá chữ thập mà đội chấp pháp đang gánh vác trên lưng.
"Mọi người vất vả rồi." Sahil há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn chưa thể nói câu cám ơn ấy ra tiếng. Anh quá mệt mỏi, mệt đến mức không thể làm gì khác ngoài việc giả bộ làm thi thể.
"Đây là nên làm." mỗi một thành viên đội chấp pháp đều trả lời như vậy, bọn họ hai tay đầy máu mỉm cười nói.
Esme là thiên đường, nơi đó có nhiều loại hoa và xinh đẹp, nơi đó cũng có địa ngục. Một điều, có người biết, có người không biết, địa ngục duy nhất của Esme chính là ở phố Số 13, ở trong quy định của đội chấp pháp.
"Chỉ có cuộc sống cư dân Esme mới là gốc rễ mà chúng ta phải bảo vệ, những thứ phá hỏng sự yên tĩnh của Esme đều là kẻ địch, đối với kẻ địch, chúng ta phải nhẫn tâm gạt bỏ hết thảy."
Meteorcity không chỉ có quái vật, cũng có kẻ yếu, yếu thực sự. Sahil luôn không thể lý giải cách sống của người Meteorcity, bọn họ sống rất không giống người. Khi bạn đi vào nơi chỉ có rác rưởi này, khi bạn nhìn thấy cư dân nơi này điên rồ ở trong đống rác, bạn căn bản không thể hoàn toàn cất đi sự cảm thông và bi thương, sự bi thương như trái tim bị đâm một nhát này còn nặng nề hơn cả sự chấn động khi nhìn thấy Meteorcity.
Buổi tối thứ hai đi vào Meteorcity, anh quỳ gối trên núi rác mà khóc, trong làn gió lạnh tanh hôi, khóc tê tâm liệt phế, anh vì Meteorcity mà khóc, cũng vì đội chấp pháp mà khóc.
Anh khóc vì cái gì thế giới này lại có Meteorcity tồn tại, mà sự tồn tại này lại vì cái gì đội chấp pháp phải gánh vác. Đại bộ phận thành viên đội chấp pháp đều là người dân gốc Esme, những đứa trẻ trưởng thành ở thành phố hoa này luôn biết quý trọng cuộc sống hơn bất cứ ai khác, hết lòng yêu thương thế giới này. Đội chấp pháp như vậy, đã phải mang dũng khí và tàn nhẫn đến thế nào mới có thể xé rách nổi mọi tình cảm mềm mại. Vì bảo vệ Esme, bọn họ đều có thể biến thành quỷ, thậm chí có thể sống so với người Meteorcity... càng giống người Meteorcity hơn.
Đơn giản là vùng đất này không có lòng thương sao? Đơn giản là nơi tên Meteorcity này, chỉ cần muốn thực sự sống như một con người thì chắc chắn sẽ chết sao?
Hô hấp khổ sở, có vẻ như phổi đã hoàn toàn hỏng, chỉ có một mình khí quản giãy dụa đau đớn, nơi này không có một chỗ nào là giống nơi cho người ở, ngay cả không khí cũng không giống là để người hô hấp.
Thứ kia vẫn ở gần đó, không biết là đã nhìn mệt hay là đã cảm thấy chán ngấy, chui vào trong rác bắt đầu nhẹ nhàng lật tìm gì đó.
Anh không bị bao vây đánh chết tại chỗ đã coi như là may mắn, khi đối tượng mà bạn thương xót chạy tới cướp bóc bạn giết chết bạn, cảm giác này còn thê thảm hơn cả bị kẻ cướp thực sự đâm một nhát.
Khi hồi tỉnh, lại phát hiện mình nằm trong hố rác đen tối ngột ngạt này, còn bị người ta coi là thi thể ném vào, trong tình trạng thần chí mơ hồ không rõ ràng.
Giờ đã cách cái chết rất gần, còn không bằng chết sớm có vẻ có lời hơn, nhưng lại cảm thấy mình đang bị đau đớn tra tấn không thể khống chế như vậy, thì đâu thể nói chết là chết được.
Thứ kia lại yên lặng đến gần, trong khe hở của một núi rác khác, mở một đôi mắt to sáng quỷ dị nhìn anh. Sinh vật không rõ ấy luôn ở trong bóng tối nhìn anh chằm chằm, lúc đầu anh còn cảm thấy có phải người kia coi anh trở thành thức ăn hay không, giống chim ưng ngốc chỉ biết chờ anh chết hẳn rồi mới đến gần, ăn thịt anh tước gan anh thuận tiện cắn xương anh.
Hao hết sức lực cuối cùng để quay đầu, anh hơi vươn tay là chạm được thức ăn, đừng hỏi anh vấn đề ngu ngốc như nơi tối thế này làm sao thấy được, cho dù anh không nhìn thấy nhưng chẳng lẽ lại không sờ thấy được? Nhưng thật sự không nhận ra là thức ăn gì, dù sao dạ dày người bình thường không tiêu hóa nổi mới đúng.
Sinh vật đang nhìn anh chằm chằm không phải con chim ưng ngốc, chưa từng nghe qua con chim ưng ngốc nào muốn ăn thịt thối mà còn muốn mang thức ăn cho thịt thối, không lẽ cho anh ăn no để sau này sẽ không ăn toàn xương cốt sao.
Sahil bị suy nghĩ hài hước màu đen của mình làm cho rét lạnh, không phải đến ăn anh thì cứ trông giữ anh làm gì? Anh cũng không phải là người vừa mới vào Meteorcity, dù trốn thế nào ở Meteorcity hơn hai tháng qua, hơn nữa sau này còn có thể ở đây rất lâu, nếu không vượt qua được cửa sinh tử này thì cả đời sẽ phải ở trong đống rác này.
Nói đơn giản một chút chính là Meteorcity không có kẻ ăn không ngồi rồi, nếu bạn cho là người bị thương ngã bên ven đường là sẽ có người giúp bạn gọi đường dây nóng cấp cứu, thì đó là bạn ngã ở quảng trường lớn Esme. Còn ở Meteorcity thì nếu có người nhặt kẻ bị trọng thương như bạn, nếu không lấy để mài dao, thì để đâm bạn mấy nhát để thử vũ khí, không thì là muốn ăn bạn. Đương nhiên không phải mọi người ở Meteorcity đều ăn thịt người, mà là có vài kẻ mạnh cường hãn đặc biệt không cố kỵ gì cũng không quan tâm mình ăn cái gì... Anh hoài nghi đã rất lâu, cái gọi là bộ tộc ăn thịt người ỏ trong thâm sơn rừng già kỳ thật là chi nhánh xa của Meteorcity thì phải?
Sinh vật không rõ không đến gần nữa, do dự cẩn thận giống như con chuột. Nếu không nhờ đôi mắt to sáng lên kia thì anh cũng không biết người kia ở chỗ nào, dù sao nơi này quá tối.
Ngón tay vuốt khối thức ăn kia, Sahil bắt đầu như mộng du nhớ tới cuộc sống hai tháng trước. Tuy rằng không phải cuộc sống xa xỉ lãng phí, nhưng buổi sáng có một ly cà phê, cơm chiều anh tự mình làm rau dưa và cá nướng, sau khi ăn xong còn có rất nhiều trái cây, đều được cất ở trong tủ lạnh, trước khi ngủ, anh thích uống chút nước đá hoặc là rượu nho đỏ.
Hiện giờ cho dù anh có năng lực bới được rượu trong đống rác, nhưng cũng không dám đặt miệng uống. Ai biết trong rượu có vi khuẩn gì đáng sợ hay không, có khi một lọ uống vào lại giống như quảng cáo "Cho bạn thưởng thức hương vị của thiên đường".
Khó trách Meteorcity sản xuất kẻ điên đặc biệt nhiều, ở đây, bạn không phải kẻ điên thì căn bản không sống nổi, người bình thường nơi này bị người ta coi như kẻ thiểu năng, mà tên điên mới là bình thường ở nơi này. Anh ở có hai tháng mà muốn sắp phát điên rồi, đừng nói là cả đời ở nơi quỷ quái này.
Sahil nhớ tới anh còn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng chỉ là quá khứ. Thời gian của anh đều hiến thân cho sự nghiệp, tiền lương chỉ coi như đủ một mình anh sống, những cô gái tốt, anh thật không dám làm người ta bị lỡ thì. Ngay cả vấn đề kết hôn cũng nghĩ tới, có lẽ anh thật sự không chống đỡ được nữa, cảm giác có chút ánh sáng phản chiếu, anh mà chết thì tiền bối chắc sẽ rất tức giận, ai bảo anh một mình vụng trộm vào Meteorcity, nhưng chắc không có ai khóc vì anh, anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
"Này, ngươi là người à?" ánh sáng phản chiếu cũng có chút ưu điểm, anh ít nhất có thể nói ra lời. Cách chào hỏi lưu hành ở Meteorcity chính là câu kinh khủng lạnh nhạt này, có vài kẻ thật đúng không phải là người.
Sinh vật không rõ chết lặng vẫn nhìn anh chằm chằm, Sahil không rảnh quan tâm, người chết và người sắp chết là lớn nhất, cho nên anh có thể xấu tính mặc kệ tất cả, điều kiện tiên quyết là anh còn sức lực để xấu tính.
"Ta nhìn thấy nước khoáng mới mẻ, còn chưa mở nắp, ngươi giúp ta lấy có được không?" Trước khi chết, thế nào cũng phải uống nước sạch sẽ, ít nhất cũng làm anh cảm thấy chết ở cái nơi quỷ quái này cũng không tệ, anh có thể an ủi rằng đây là nơi tụ tập nhiều hàng hóa nhất trên thế giới, tuy rằng đều là không hoàn chỉnh. Nhưng cũng có thể nói đây là nơi tụ tập nhiều loại thức ăn nhất trên thế giới, tuy rằng tất cả đều là quá hạn sử dụng. Nhưng hướng về nơi có nhiều cái thứ nhất như vậy của thế giới, anh cũng có thể sáng mắt.
"Nước này... là từ nơi đó." hai mắt Sahil trở nên cực kỳ mờ mịt, như bị mất đi ý thức vậy, anh nhìn xuyên qua đêm tối tựa hồ nhìn thấy gì đó, nhìn rất xa xôi. Miệng khẽ lẩm bẩm vài ngôn ngữ xưa cổ đến mức khiến người ta không thể phiên dịch, sau đó mở miệng miêu tả thứ anh muốn ở đâu, cái đó ở chi nhánh nào, rõ ràng như thể là chai nước này cứ thế rơi bên chân anh vậy.
Sinh vật không rõ lẳng lặng nhìn anh, không lên tiếng cũng không có cử động gì lớn, trong đôi mắt kia đừng nói là loài người, ngay cả cảm xúc thú vật cũng không biểu đạt được, cảm giác giống như là trang sức chỉ dùng để nhìn.
Ở trong bóng tối, anh bị tước đoạt mọi thứ, bao gồm thời gian, anh không cảm nhận thời gian trôi qua. Anh kỳ thật chỉ nói thế thôi, nước này mới mẻ tức là sẽ có cướp đoạt, cho dù anh "nhìn thấy" cái nơi kia có vẻ không dễ có người nhảy ra, trông cũng rất hẻo lánh... Anh thật sự không nghĩ ra nơi nào của Meteorcity mà không hẻo lánh. Chỉ là thật sự đi tìm kiếm, thực lực không đủ mạnh thì sẽ chỉ bị giết rất nhanh. Nơi này nhiều chuyên gia rác rưởi lắm, nhiều đến mức không thể có chuyện sau khi bạn lấy được nước lại không có ai nhìn thấy.
Loại chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này, anh thật sự không nghĩ tới sinh vật không rõ kia lại làm, nhìn cái thằng nhóc kia sinh hoạt giống như chuột, là biết thực lực chẳng ra sao cả.
Sahil im lặng nhắm mắt lại, anh chịu đựng quá mệt mỏi, mệt đến mức nếu có nước cũng không uống nổi. Trước khi ngất xỉu, miệng anh có chút ẩm ướt lành lạnh, vị nước khoáng sạch sẽ, trong nước có mùi máu tươi nồng đậm, như là trong bình nước trong suốt chỉ có màu đỏ tươi xinh đẹp vậy.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không nghĩ rằng mình sẽ sống sót, bị thương quá nặng, ngay cả năng lực tự lành vốn có của cơ thể cũng báo hỏng theo. Nhìn từng giọt màu đỏ từ miệng vết thương chảy xuống, anh bắt đầu hâm mộ người có năng lực Niệm chữa khỏi, người ta thật may mắn, bị chém một nhát, năng lực khởi động một cái là lành lặn, nhưng nếu anh là người có năng lực Niệm chữa khỏi đơn thuần, có khi vừa vào Meteorcity đã bị người ta chém chết, ngay cả trị liệu cũng không kịp, nghĩ đến đây lại nghĩ đến gương mặt tức giận của tiền bối.
Kỳ tích này, dù là nhờ ông trời thương hại, hay là tổ tiên của anh kỳ thật là con gián cho anh cái gien đánh mãi không chết, mỗi một ngày anh sống được nhờ nước khoáng nuôi là sự thật.
Tất cả số nước này đều là máu, cái thằng nhóc luôn im lặng kia chỉ nhìn anh chằm chằm giống như tên ngốc, không hiểu người đó tốt với anh thì có lợi gì, người đó chỉ đi ra ngoài tìm kiếm gì đó và trở về im lặng coi giữ anh, Sahil có lúc hoài nghi sinh vật không rõ không hề nhúc nhích hai mươi tư giờ này, có lẽ nào là người máy?
Anh từng thử nói chuyện với sinh vật không rõ này, một mình cô đơn đối diện với bóng tối không biết khi nào chấm dứt, rất dễ phát điên. Anh chỉ là muốn trò chuyện, anh nói đến cuộc sống xóm nghèo trước đây, khi đó không cha không mẹ không đủ ăn không đủ uống, chỉ tóm lại một từ 'thảm'. Sau đó như số cứt chó được tổ chức viện trợ quốc tế giúp đỡ, có được cơ hội học hành và mỗi ngày được một bữa cơm trưa no miễn phí, anh lập tức cảm thấy thế giới này tràn ngập ánh mặt trời sáng lạn, đầy tình yêu vô tận.
Cho nên sau đó anh nỗ lực vươn lên, các kì thi nhiều lần đứng thứ nhất, nghĩa vụ lao động, anh làm nhiều nhất, cuối cùng trở thành một người có ích cho xã hội. Anh thề sẽ báo đáp những người đã giúp đỡ anh, cho nên anh liền cố gắng làm việc biến thành tinh anh một thế hệ.
Sahil vẫn tiếp tục nói như vậy, sinh vật không rõ cũng vẫn tiếp tục nghe như vậy.
Có một ngày... có lẽ là có một ngày, dù sao Sahil đã lẫn lộn về quan niệm thời gian, khi anh nói đến quyết định đến Esme, có một bàn tay nặng nề che lại miệng anh, sức lực kia khiến Sahil nghĩ đối phương cuối cùng cũng ghét bỏ anh quá nhiều chuyện, muốn dùng tay đục thủng mặt anh khiến anh chết.
Nhưng ngay sau đó, Sahil nghe thấy có tiếng bước chân đi bên ngoài, ngay trên đỉnh đầu bọn họ. Nếu vừa rồi anh còn lải nhải như một người đàn ông dài lưỡi, phỏng chừng bây giờ sẽ bị giết rất khó coi.
Lần đầu tiên Sahil phát hiện người kia gần mình đến thế, không hề sợ hãi rụt rè ngồi ở khe cũ của cô ấy, mà là chạy đến che miệng anh lại. Bây giờ anh có thể khẳng định sinh vật không rõ là một người, lại là một cô gái, bởi vì quá gần giống đang ôm nhau, cho nên vẻ mềm mại thiên nhiên của cơ thể rất rõ ràng, còn về mùi thơm đặc hữu của các cô gái mà người ta thường nói, sau khi đối phương buông tay ra, Sahil trong rác rưởi thật sự không ngửi ra.
Sau khi nguy hiểm giải trừ, cô bé kia lại yên lặng trở lại khe hở của mình, trong bóng đêm, đôi mắt to kia rất sáng ngời, giống hai chấm nhỏ tròn tròn, đáng tiếc lại không nhìn ra tình cảm con người. Cô ấy chỉ ngốc nghếch chờ Sahil nói tiếp, như là sống lâu như vậy cũng chưa có ai nói nhiều đến thế với cô ấy vậy.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |