Vũ đạo trên tơ nhện
← Ch.139 | Ch.141 → |
Chúng tôi lên tàu bay, hội trường của cuộc thi được chuyển sang nơi khác, trong tàu bay chuyên dụng của hiệp hội Hunter, các thí sinh tự giác tìm chỗ đứng, nhóm chúng tôi thì thuộc kiểu vừa thấy là biết phần tử bất lương nên chắc chắn bị cô lập.
Trong tay Machi còn cầm một mâm cơm nắm, xem ra là không muốn lãng phí thức ăn nên thuận tiện ăn sạch.
Tôi buông tay hắn ra, hắn bản năng muốn bắt lại nhưng lại thả ra rất nhanh, tôi cười khẽ nói: "Đợi em về."
Hắn liếc tôi một cái, gật đầu, không nhìn ra cảm xúc gì.
Xoay người chạy tới nơi nhiều người, các thí sinh đều tốp năm tốp ba thành nhóm nhỏ, tôi không quen gương mặt nào cả, ít nhất là không có gương mặt gợi lên trí nhớ của tôi.
Lúc đến chỗ rẽ, một đứa trẻ tóc màu bạc ôm ván trượt, vẻ mặt tự nhiên đi ngang qua tôi, tôi hơi dừng một chút, nếu không phải ảo giác, thì cái khắc đi ngang qua, đứa trẻ khiến tôi cảm thấy quen thuộc này có trừng tôi một cái, ánh mắt kia như ẩn dấu hắc ám, rất giống ánh mắt ác ý của mèo đen ban đêm khi nhìn kẻ địch.
"Cảm giác bị người khác đối địch không tốt lắm." Tôi thoải mái cười, không quá để ý, tiếp tục đi, ngoài tàu bay dày đặc mây mù, khiến người ta không nhìn thấu đường đi của tàu bay. Nếu là người kế thừa gia tộc Zoldyck, tránh né những người như chúng tôi cũng là điều rất đương nhiên, những kẻ ám sát luôn rất mẫn cảm đối với phần tử nguy hiểm.
Bước chân nhanh hơn, mây mù ngoài cửa sổ tản ra, màu xanh biếc đại diện tích bát ngát mênh mông, tôi nhìn thấy một bóng lưng đứng thẳng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống, chữ "V" màu xanh thẫm trên lưng trang phục Kungfu màu vàng rất tinh thần.
Tôi quy củ đứng thẳng lên, cung kính cúi chào "Hội trưởng Netero, tôi là thí sinh đến từ Esme." Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hội trưởng hiệp hội Hunter, quan hệ giữa hiệp hội Hunter và Esme rất chặt chẽ, đặc biệt đối với người của phố Bối Bối, dưới vấn đề mẫn cảm là Meteorcity, về phương diện nhân viên xử lý của hiệp hội Hunter đều là lấy phố Bối Bối làm cầu nối để tiến vào Meteorcity.
Đã thấy rất nhiều Hunter vĩ đại, đương nhiên cảm thấy hứng thú với hội trưởng hiệp hội Hunter.
"Ồ, là đến từ Esme à, nơi đó đã rất nhiều năm không có thí sinh báo danh, cô có thể đến, hội thẩm tra cũng rất vui mừng." Netero quay đầu lại, vẻ mặt hòa ái nói, hai hàng lông mi dài hình dấu phẩy màu xám khiến gương mặt tươi cười của ông ấy trông rất dễ thân, giống một trưởng bối không làm người ta cảm thấy áp lực.
"Không, tôi cảm thấy thực lực của mình nếu muốn làm Hunter thì chưa được, mục đích chính của tôi đến lần này là vì muốn gặp hội trưởng Netero một lần." Tôi đứng thẳng dậy, vẻ mặt tươi cười nói.
"Thế thì vinh hạnh cho tôi quá, ủa, đó là cái gì?" nụ cười dưới hàm râu rậm rạp của Netero biến mất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn phía sau tôi.
Tôi không nghĩ nhiều liền quay ra sau nhìn, chỉ nhìn thấy khu rừng rậm rạp ngoài cửa sổ trên mạn tàu ở chỗ rẽ, lại chậm rãi quay đầu, quả nhiên không thấy ai cả, tiếng gầm rú của tàu bay có chút cô độc vang lên.
Thở dài một hơi, tôi cười bất đắc dĩ xoay người trở về, Harris, bác nói đúng, hội trưởng hiệp hội Hunter quả thật chính là một ông lão trẻ con, nếu ông ấy không cho bạn cơ hội mở miệng, thì ngay cả thời gian tự giới thiệu, bạn cũng không có.
Tôi chưa kịp bất bình xong, tàu bay đã tới nơi, khi tàu bay chưa hạ xuống đất, tôi nhìn xuống từ cửa sổ, con sông uốn lượn chảy xuyên qua rừng rậm Wisconsin xanh biếc, đường cong lưu động không thấy đầu và cuối đầy sức sống và sinh động.
Thí sinh đi ra tàu bay, địa điểm là trên đỉnh một ngọn núi có hình dạng kỳ lạ, ngọn núi này nhô ra khỏi rừng rậm nên rất dễ thấy, núi nham thạch màu nâu đỏ với đất màu vàng không có thảm thực vật, giống như bánh pút-đing màu ấm bị con sông cắt đôi, dòng nước kích động va chạm trong khe hở ấy.
Menchi đứng gần vách đá sâu nguy hiểm, ánh mặt trời cũng không chiếu rọi được khe núi phía sau cô, lúc này mới có thí sinh định thần lại, hỏi ra tiếng "Phía dưới là cái gì?"
"Không phải lo lắng, phía dưới chỉ là một con sông rất sâu mà thôi, mọi người xem tôi làm mẫu trước." Menchi tháo mạnh nơ con bướm và giày trên chân xuống, lộ ra hai chân trơn bóng, sau đó duỗi thẳng hai tay, không hề cho ai chuẩn bị tâm lý giảm xóc đã nhảy xuống, tư thế nhảy cầu như tự sát tuyệt đẹp không hề sợ hãi.
Hành động này làm một vài người sợ ngây người, hội trưởng Netero vừa chơi trò mất tích đã trở về, hai tay áo rộng phiêu dật đứng ở vách đá, khóe mắt cụp xuống, ánh mắt ôn hòa cười giải thích "Menchi muốn đi hái trứng của con đại bàng nhện, trong rừng rậm Wisconsin này có loài đại bàng nhện hiếm có, để bảo vệ đời sau chưa sinh ra, tránh đi kẻ địch trên đất liền, loài động vật này luôn giăng tơ nhện quanh trứng của mình rồi treo ở khe núi vực sâu."
Tôi đứng ở vách đá, hơi khó khăn vuốt vuốt mái tóc dài rối bay xuống, tuy người khác đã quen nhìn hình ảnh nhảy vực, nhưng tôi vẫn rất bội phục bọn họ có dũng khí coi mạo hiểm là bình thường.
Menchi nhanh chóng lấy ba bước thành một bước thò đầu lên khỏi vực, cầm trong tay một quả trứng nhỏ lấm tấm màu thẫm, cười tủm tỉm nói: "Mọi người chỉ cần lấy được một quả trứng như vậy, mang lên luộc là được."
Tôi hoạt động tay chân để làm nóng thân, có chút nóng lòng muốn thử, hỏi "Nếu tôi nhảy xuống sẽ thế nào?" vô tư nhảy xuống vực giống giám khảo như vậy, sau đó dùng lực bám lấy tơ nhện, rồi lại lấy một quả trứng, tôi nghĩ lạc quan như thế.
"Miru, cô không nên thử thì tốt hơn, lực cánh tay của cô không bám nổi bất cứ tơ nhện nào đâu." Shalnark nhìn xuống, đo lường khoảng cách rồi rất khách quan nói.
"Cô nhảy xuống thì chắc chắn trực tiếp rơi xuống nước." Machi thật sự không cho tôi mặt mũi, nói chuyện vĩnh viễn thẳng thắn như tính cách của cô, cô vươn chân ra khe núi, rồi bỗng biến mất ở vách đá, nhảy còn tiêu sái hởn cả giám khảo.
"Cô sẽ chết, đáp án rất rõ ràng." Feitan cũng không hề nói khéo, hai tay đút trong túi quần khinh bỉ tôi rồi ngả người về phía trước, cứ thế nhào xuống vực.
Tôi cô đơn một mình đứng ở vách đá, có chút chán nản cúi đầu nói với tên bang chủ đã dẫn theo một đống quái thai: "Em chỉ bất quá là muốn góp chút sức vào cuộc thi, không biến được thành siêu nhân đâu phải lỗi của em." Luôn bị người ta đả kích như vậy, dù lạc quan đến mức nào cũng sẽ buồn bực.
"Nói vậy thì Miru liền nhảy xuống thử xem sao đi, anh rất có tin tưởng ở em." Người nào đó vô lương tồi tệ cười cực kỳ giả mù sa mưa, vừa đột nhiên lại tự nhiên vươn tay dịu dàng đẩy tôi một cái "Đúng rồi, anh nhớ rõ trứng của loài động vật đại bàng nhện này có vẻ tập trung ở giữa khe núi, Miru nhớ bám lấy tơ ở giữa nhé."
Khi tôi hai chân hư không toàn thân vô trọng lực, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại được, ánh mặt trời như biến mất, khe vực sâu u ám cắn nuốt mọi ánh sáng, sau đó tôi cứ thế bị người ta đẩy xuống vực.
"Cái tên Chrollo chết tiệt này! Em mà có chứng sợ độ cao thì đều tại anh làm hại!" Tóc tôi bị gió thổi bay tán loạn, trông giống một bà điên vậy, nghiến răng nghiến lợi nói với cái tên đã kéo tôi lên vài giây trước khi tôi rơi xuống nước.
"Em cũng thật hay thay đổi, chẳng phải em nói muốn thử xuống dưới sao?" Hắn luôn có thể đùa dai một cách đàng hoàng, sau đó đổ hết lỗi lên người bạn mà không hề áy náy gì.
Hắn dùng một bàn tay vững vàng ôm eo tôi, một bàn tay thoải mái bám lấy một cái tơ nhện cây giăng ngang, dùng lực một chút, ngay sau đó, chân hắn đã bước lên sợi tơ vừa nhỏ vừa mềm.
Tôi túm áo khoác của hắn, đầu ngón tay trên chiếc áo khoác màu vàng do ngày đó bị mất máu quá nhiều mà luôn tái nhợt, hắn ôm tôi đứng trên sợi tơ lung lay khiến tôi thiếu cảm giác an toàn. Trứng đại bàng nhện được giăng thành một chuỗi trong toàn bộ khe núi, có rất nhiều thí sinh đều từ phía trên nhảy xuống, đang cố gắng xé tơ nhện khỏi những quả trứng lấm tấm màu tối kia.
Tôi nhìn thấy Shalnark đang ở đối diện chúng tôi, hắn treo ngược mình, miệng ngậm chiếc mũ lưỡi trai kẻ sọc caro kia, vươn tay ôm cả chuỗi trứng đại bàng nhện vào trong lòng, người khác lấy một quả thì hắn trực tiếp xách cả chuỗi, thế chẳng phải là muốn loài đại bàng nhện người ta tuyệt chủng sao?
Tôi vẫn cảm thấy đừng quá so đo với bọn họ làm gì, nếu không nhất định sẽ bị đoản mệnh, chỉ biết tức chết thôi.
"Lance, anh đứng vững đi, đừng cố ý lung lay." Tôi không có hứng thú với trò đu dây giữa khe núi, hơn nữa cho dù chúng tôi không bị ngã xuống thì cũng sẽ hại chết các thí sinh khác.
Hắn nhẹ nhàng đứng ổn trên tơ trắng mềm mại, như giẫm trên đất bằng đi đến trước một chuỗi trứng đại bàng nhện. Tôi buông tay đang ôm hắn ra, giơ tay lên muốn hái quả trứng lấm tấm không ngừng đung đưa trên đỉnh đầu, tơ nhện dính vào vỏ trứng rất vững chắc, tôi cố gắng giật cả ngày nhưng không hái xuống được. Machi đúng lúc chạy tới sợi tơ bên cạnh chúng tôi, cô dùng một tay ôm cái mũ len trên đầu, một tay kéo vài chuỗi trứng đại bàng nhện, còn tham hơn cả Shalnark, chạy khắp nơi thấy quả nào thuận mắt là lấy.
Các cậu muốn đại bàng nhện tuyệt chủng thật sao?
Tôi đen mặt không giật nổi quả trứng gần ngay trước kia, Machi chạy lên sợi tơ trên đỉnh đầu chúng tôi, tôi tinh tường nghe thấy cô ấy không nhịn được cười một tiếng, tôi đương nhiên biết cô ấy đang cười tôi, có thể khiến người lạnh như băng như Machi cười ra tiếng, tôi cảm thấy mình vẫn có chút tác dụng giải trí.
"Có phải em rất mất mặt hay không?" Tôi âm u nhìn quả trứng trên tay, kéo rất mạnh mới khiến nó tách khỏi tơ nhện, quả trứng này khiến lòng tin của tôi hết sạch, cuộc thi Hunter quả nhiên không phải là người bình thường có thể đùa.
"Không sao, thể lực của em luôn không tốt, anh chưa bao giờ chờ mong gì ở phương diện này của em." Hắn ôn hòa đả kích người ta đến chết như thế đấy, thói quen treo nụ cười mỉm lên khóe miệng khiến hắn trông rất thành khẩn mà xấu xa.
Tôi tiếp tục cẩn thận giật quả trứng lấm tấm thứ hai, nói cho mình rằng không cần so đo với tên kia.
Feitan điềm nhiên đi qua sợi tơ phía trước tôi, nhìn thấy cả một chuỗi trứng đại bàng nhện liền thuận tay giật phắt vào tay, sau đó tiếp tục đi tới đi lui trên các sợi tơ trong khe núi, hình như còn cảm thấy chuỗi trên tay còn chưa đủ, chuỗi tiếp theo rất được vậy.
Các cậu muốn đại bàng nhện tuyệt chủng thật rồi.
Khi tôi tách được quả thứ hai xuống, vừa tươi cười như trút được gánh nặng, thì một cái bóng đen đột nhiên thét chói tai từ phía trên rơi xuống, tôi không hề chần chờ, cơ hồ là phản xạ buông thành quả trong tay ra, vươn tay định bắt lấy thân thể đang thét chói tai kia.
Bàn tay vươn ra đau đớn, bị người sau lưng ôm cả mình và trứng lại, hai quả trứng đại bàng nhện kia bị hắn xoay xoay trên đầu ngón tay.
Tôi trơ mắt nhìn thí sinh kia ngã xuống, sau đó một bóng người màu xanh lục linh hoạt như chim yến phi xuống, mặc kệ dòng nước chảy xiết dưới vách núi có thể dễ dàng bao phủ một sinh mệnh.
"Nếu đây là đường mà chính chúng đã lựa chọn, vì sao Miru còn muốn chìa tay ra vậy, em chỉ cần nhìn là được, không biết tự lượng sức mình nên phải gánh hậu quả là chuyện riêng của bọn chúng, không phải sao?" Hắn lãnh khốc mà bình tĩnh bàng quan, không quan tâm ai rơi xuống, cũng không để ý ai đi cứu.
"Thói quen." Tôi nhìn đứa trẻ tung cần câu lưu loát quấn quanh người bị rơi xuống, linh hoạt kéo vị thí sinh thoát khỏi tử vong lên, mới than nhẹ nói.
Tôi có chút mỏi mệt ngả vào trong lòng hắn, một khi hắn đã dùng sức ôm tôi thì sẽ không bao giờ muốn buông ra, khiến ngực và bụng tôi đau đau "Lance, anh thật đúng là điềm nhiên như không."
Luôn như vậy, nếu cảm thấy tình hình không cho phép thì sẽ không cho tôi ra tay, đồng dạng là người bảo vệ, nhưng sự khác nhau lớn nhất giữa hắn và Majo chính là Majo sẽ luôn nhìn, sẽ mắt lạnh nhìn mọi động tác của tôi, trừ phi tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không sẽ không can thiệp tôi. Mà hắn thì lại can thiệp, giống như là trong cuộc thi Hunter, hắn cảm thấy tất cả mọi người tự nguyện mạo hiểm cái chết mà đến, cho nên không ai có tư cách cầu cứu người khác, đúng là quy tắc tàn nhẫn.
"Anh vẫn hy vọng em có thể thấy rõ ràng hơn, đối với trò chơi thì không nên cứ bám dính lấy làm gì, Miru." Hắn như tản bộ đi dọc theo chỗ cao của sợi tơ, chậm rãi như bước nhảy nào đó, nụ cười tươi của hắn có một khắc chân thật mà hắc ám.
Tôi nhắm mắt lại, nghe gió thổi từ dưới khe núi lên, dòng nước kích động vang vọng bên tai, có chút bi thương nói: "Anh đúng là một tên điên, Lance."
← Ch. 139 | Ch. 141 → |