Cô là số mấy
← Ch.136 | Ch.138 → |
Về phương diện nào đó mà nói, việc qua đầm lầy không quá khó khăn, bởi vì tôi ngủ cả một đường, vừa mở mắt ra là thấy mình đang ở hội trường của phần thi thứ hai, ngay cả chào tạm biệt giám khảo cũng không kịp.
Tôi nhớ rõ là lúc sương mù dày đặc bắt đầu xuất hiện ở đầm lầy, tôi đã ngủ say. Trước khi ngủ, tôi nghe thấy Machi nhàm chán nói: "Cái tên Hisoka kia rốt cuộc đang phát điên cái gì thế? Ngay cả sát khí cũng không đè ép xuống được."
"Hắn muốn giết người thì cứ để hắn giết no nê, dù sao không ai phải phụ trách về thương vong trong cuộc thi cả, hắn như vậy có lẽ là do cửa thứ nhất rất đơn giản." Shalnark thảnh thơi cười nói.
Tôi có chút buồn ngủ vỗ vỗ mặt, chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy hắn bình tĩnh gọi tôi "Miru, đã đến giờ ngủ rồi."
Trong sương mù dày đặc, tầm mắt của tôi bị tước đoạt gần hết, dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, tôi cũng có thể nghe ra mệnh lệnh trong giọng nói của hắn, mệnh lệnh rất ôn hòa, người không thân quen căn bản không nghe ra sự bá đạo trong giọng nói ấy.
Ở bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tay tôi bất giác nắm thành nắm đấm, lòng bàn tay cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay "Không ngủ được."
Nếu là ở trong đường hầm mọi người chỉ biết yên lặng chạy thục mạng, tôi còn có thể nhắm mắt lại. Nhưng còn ở đầm lầy dày đặc sương mù, bốn phía đều là tiếng kêu thảm của thí sinh khi bị sa vào cạm bẫy, còn có nhiều động vật ăn thịt thình lình xuất hiện, tôi không có cách nào thôi miên rằng tất cả chỉ là khúc hát ru.
"Ít nhất một giờ, bác sĩ đã nói như vậy." Hắn căn bản không quan tâm tôi có ngủ được hay không, cũng không quan tâm tình cảnh xung quanh có ác liệt hay không, vẫn tiếp tục nói "Nếu em phát sốt thì dù có thuốc cũng rất phiền toái, dù sao chỉ có Harris Lund và bác sĩ bệnh viện Petal mới hiểu rõ tình trạng thân thể của em, qua hai mươi mấy giờ là em phải ngủ say để nghỉ ngơi."
Chế độ nghiêm khắc nghỉ ngơi sau mười hai giờ đồng hồ, tôi rất muốn nguyền rủa. Kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, cơ thể của tôi, tôi vẫn hiểu rõ, nó không dễ dàng suy sụp. Nhưng khoảng hai, ba năm hồi đầu, không biết là có phải do di chứng của năng lực Niệm 'mặt trời và mặt trăng' hay không, có một lần thân thể bị suy yếu nghiêm trọng, lúc ấy, dù chỉ là cảm mạo cũng có thể lấy mạng tôi, một lần phát sốt thiếu chút nữa khiến tim tôi ngừng đập. Hơn nữa chỉ cần vận động quá độ thì sẽ bị choáng váng đầu, không thể khống chế nhiệt độ cơ thể, tật bệnh gì cũng có thể xuất hiện.
Đến mức mỗi lần mở mắt ra đều phải cảm thán lần này có thể sống sót thật không dễ dàng, sau thời kì suy yếu ấy, thân thể tôi lại khôi phục dần giống người bình thường, khá khỏe mạnh, có vẻ dễ bị cảm mạo phát sốt, còn tụt huyết áp và chứng say xe thì vẫn không trị hết, ngoại trừ một vài bệnh nhỏ ra thì thân thể đều tính là khỏe mạnh.
Nhưng con người một khi đã lưu lại ấn tượng ban đầu thì sẽ rất khó xóa đi, ví dụ như Phinks bây giờ vẫn còn nghĩ đến một mảnh thủy tinh nhỏ cũng có thể giết chết tôi, mà lúc trước hắn tận mắt thấy tôi bị cảm mạo mà thiếu chút nữa không dậy nổi, trái tim còn đột ngột ngừng đập, sức khỏe của tôi đối với hắn mà nói đã đột phá con số 0, xuống tận số âm.
Cho dù tình trạng hiện tại của tôi bình thường, hắn cũng có thể làm như không thấy, cố chấp lấy lời dặn của bác sĩ để bắt buộc tôi chấp hành, ví dụ như chỉ cần đã đến giờ nghỉ thì tôi nhất định phải nghỉ ngơi. Hắn như vậy là do lúc trước, tôi vừa mệt mỏi quá độ là sẽ phát sốt, tôi phát sốt là sẽ có khả năng bị tử vong.
Ấn tượng khắc sâu như thế rất khó xóa đi, thằng nhóc này rõ ràng rất thiện biến, đầu óc cũng rất tốt, khỏe mạnh hay không, sao hắn có thể không nhận ra, nhưng cố tình hắn lại không sửa được trong chuyện này.
"Ngủ đi." Hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu dịu dàng dễ dàng khiến người ta hiểu lầm hắn đang dỗ dành người khác, kỳ thật hắn chỉ là quen dùng giọng điệu này khiến người ta lơi lỏng thành thật.
Sự thật là hắn trực tiếp đánh ngất tôi, khiến tôi không ngủ được cũng phải ngủ. Bác sĩ cũng từng nói phải căn cứ theo tình trạng thân thể của người bệnh để điều chỉnh phương án chữa bệnh, cứ tỉnh táo mười hai giờ là nhất định phải đi ngủ, nhưng nào có ai đi đánh hôn mê để làm người ta ngủ, lại không phải là một lần hai lần, phương thức này khiến tôi gần như đoản mệnh chết mất.
Tôi đau đầu dụi mắt, bên tai có rất nhiều âm thanh, sự mát mẻ độc hữu của rừng rậm trong không khí khiến tôi dễ chịu lên không ít, một đàn chim đáng yêu bay qua trên đầu chúng tôi, tự do tự tại ngao du trên trời xanh.
Tôi đeo balo, chân bước lên vùng đất rừng rậm, kho hàng phía trước là nhà mái bằng, đồng hồ báo giờ treo bên trên đang chạy chầm chậm. Tôi nghe thấy tiếng đàn chim kinh hãi bay tán loạn sau khi một tiếng súng hơi vang lên mới đột ngột tỉnh lại khỏi ác mộng. Không biết ngủ bao lâu, dù sao tôi toàn mơ thấy mạng nhện và bạch tuộc nướng, ác mộng cứ nối tiếp nhau.
"Lance, lần sau đừng như vậy, ngủ kiểu này thì em mệt chết mất." Tôi ủ rũ oán giận với cái tên bên cạnh mình đang tỏ vẻ không đồng ý, tôi thà không ngủ còn hơn, chứ bị ép ngủ thì càng mệt mỏi.
"Không sao, anh ra tay rất nhẹ, sẽ không làm em bị đau đớn gì, nếu dùng thuốc thì thân thể của em sẽ khó chịu đựng nổi, bởi vì bình thường, thuốc đối với em vô dụng." Hắn cúi đầu liếc tôi một cái, hình như muốn từ sắc mặt tôi nhìn ra tình trạng sức khỏe của tôi.
Tôi từng uống rất nhiều thuốc kháng thể mạnh, cho nên nếu có bị gì, thì rất khó dùng thuốc chữa bệnh. Vấn đề này vốn không phải là về nắm đấm và viên thuốc, tôi chỉ là muốn nói tôi không cần ngủ lâu như vậy, thằng nhóc này sao lại không nghe ra mấu chốt của vấn đề thế, chỉ biết qua loa với tôi cho xong.
So với vấn đề nghỉ ngơi, tôi càng để ý đến chuyện vì sao tôi vừa tỉnh lại, các thí sinh đứng ở hội trường thứ hai tránh xa chúng tôi ba thước, lại đều mang vẻ mặt sợ hãi chỉ trỏ sau lưng chúng tôi.
Lúc chạy ở đường hầm, cho dù Shalnark làm mười mấy thí sinh ngã xuống, cũng không làm bọn họ sợ hãi đến mức này. Những người này được coi như là tinh anh đã trải qua vòng sơ tuyển tiến vào trường thi, không có khả năng dễ dàng trốn tránh cái gì đó một cách rõ ràng như thế mới đúng.
Tôi mơ hồ nghe thấy sau lưng có người vụng trộm thì thào với người bên cạnh "Cách bọn họ xa ra đi, tôi nhìn thấy cái tên số một trăm chín mươi tám kia thiếu chút nữa giết cả giám khảo, còn cả tên quái nhân quấn vải số mười bảy kia nữa, anh chưa nhìn thấy hắn dễ dàng đuổi tận giết tuyệt cả đàn ma thú đáng sợ ở đầm lầy đâu."
Tôi đột nhiên cảm thấy, trong thời gian tôi ngủ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
"Này, cái người số một kia ấy, tôi phát hiện cô ta chỉ chạy hơn mười phút ở tầng hầm, còn lại thì không thấy cô ta làm gì cả, giám khảo bị mù sao? Người như thế mà lại có thể vào trường thi thì thật quá vớ vẩn."
Thật có lỗi, tôi bất đắc dĩ nhìn bầu trời xanh xanh, tôi đúng là đi cửa sau.
Machi hoàn toàn không có cảm giác gì với tiếng nghị luận phía sau, cô vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ kho hàng lớn kia, hỏi "Tiếng gì thế? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi."
Tiếng ục ục liên tục vang lên qua khe cửa, phiêu đãng trong không khí rừng rậm, bao phủ các thí sinh, khiến đại bộ phận không khỏi nắm chặt vũ khí đề phòng.
"Đúng vậy, lúc Ubogin đói bụng cũng kêu như vậy, chẳng lẽ giám khảo đói bụng?" Shalnark lộ ra chiêu tươi cười thân thiết của hắn nói chuyện phiếm với Machi, sau đó tươi cười không thay đổi quay đầu nói với các thí sinh phía sau "Còn nói huyên thuyên nữa thì giết sạch mấy người đấy."
Lời chào hỏi cá tính như vậy lập tức có hiệu quả, chúng tôi hoàn toàn bị cô lập, một trận gió thổi qua, vài miếng lá cây rơi xuống bên chân. Tôi cực kỳ hoài nghi, ở trong đầm lầy, cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mới khiến cho một nửa thí sinh tập thể nhường đường cho chúng tôi như thế?
"Số thí sinh ít đi rất nhiều, cửa thứ nhất đào thải bao nhiêu người?" Tôi nhàn hạ quan sát bốn phía một chút, phát hiện ra chưa đầy hai trăm người, so với khung cảnh chật chội ở đường hầm, bây giờ ở trên mặt đất trống trải, số người rõ ràng thưa thớt.
"Số người qua cửa là 148 người, nói chung, mục đích của hai cửa trước đều là để đào thảo đại bộ phận người không thích hợp, cửa thứ nhất là dễ dàng nhất. Ở đầm lầy, nếu không phải Machi muốn xem đám động vật kia có đáng giá hay không, Shalnark dụ dỗ tất cả số ma thú có giá trị sống ở chỗ sâu trong đó ra, có lẽ số thí sinh qua cửa không chỉ như thế. Nhưng anh đã giết hết bọn nó, bởi vì nhiều ma thú quá sẽ rất ầm ỹ, sẽ làm em tỉnh lại." bang chủ đại nhân đút hai tay trong túi quần, vẻ mặt lười biếng nhìn đồng hồ báo giờ treo trên kho hàng, nó đúng lúc chỉ hướng mười hai giờ. Mà phía dưới đồng hồ báo giờ có một dòng chữ bằng ngôn ngữ thông dụng của thế giới, chỉ rõ cửa thứ hai bắt đầu vào giữa trưa.
Hình như hắn không biết rằng mình dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chuyện khiến người ta quá sợ hãi như vậy là rất kinh khủng. Tôi nên cám ơn sự săn sóc máu me của hắn không?
Đúng mười hai giờ, cửa chậm rãi mở ra, tiếng ùng ục như sấm khiến tôi đột nhiên nhớ tới một hình ảnh trong truyện tranh, một người mập mạp cao to như núi nhỏ và cô gái xinh đẹp buộc tóc hướng lên trời bắt chéo chân.
Sau khi cửa mở ra, quả thật giống hệt trong truyện tranh, tôi và các thí sinh hơi sững sờ nhìn hai giám khảo khác nhau rất lớn sau cửa, tôi ngây người là do đột nhiên nhớ tới đề thi của cửa thứ hai, quả nhiên chỉ cần cảnh tượng trùng khớp thì trí nhớ sẽ tự động kéo đến.
"Buhara, đã đói bụng rồi đúng không." Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo mốt mát mẻ ngồi tự tại ở trên sô pha, hoàn toàn không nhìn ánh mắt quỷ dị của hơn một trăm thí sinh.
"Sắp chết đói rồi, Menchi." Buhara ôm cái bụng tròn vo giống như khí cầu, cau mày khó chịu nói.
Xung quanh trầm mặc, đều âm thầm đoán xem hai giám khảo trông khác nhau một trời một vực này muốn làm gì.
"Hai giám khảo, phân nhau hai phần thi sao?" Hắn lạnh lùng liếc giám khảo, phỏng đoán đề mục của cuộc thi "Thế này chẳng lẽ là muốn chúng ta tìm kiếm thức ăn?"
Hai mắt tôi vô thần, mỗi lần cái tên bang chủ này chơi trò chơi trinh thám, tôi luôn có ảo giác rằng người này mới là xuyên không đến, vừa mới nhớ ra cửa thứ hai là bắt lợn rừng, hắn đã nói ra trước rồi.
"Mọi người cũng nghe thấy rồi chứ, đề mục cửa thứ hai là nấu ăn, chỉ cần có thể thỏa mãn hai Hunter mỹ thực chúng tôi là có thể qua cửa. Thời hạn cuối cùng là đến lúc hai chúng tôi ăn no mới thôi, đầu tiên, mọi người sẽ phải đỗ phần thi của Buhara trước đã, sau đó mới được tham gia phần thi do tôi chỉ định đề thi." Menchi không coi ai ra gì ngồi trên sô pha xốp, mái tóc màu hồng chỉ lên trời khiến biểu cảm tự tin của cô đối mặt với các thí sinh thật đáng yêu.
"Nấu ăn? Đừng có đùa, tôi đến thi Hunter chứ không phải đến nấu cơm." Một thí sinh dáng người cường tráng đi ra từ trong đám người, bất mãn nói, xem ra anh ta không thể chấp nhận đề thi này.
Mà rất nhiều người cũng hoang mang khó hiểu với các đề thi lạ lùng này, Shalnark thậm chí không còn tươi cười nói "Tôi chỉ biết dùng nồi cơm điện để nấu cháo, không biết có được không."
"Tôi không biết nấu ăn." Feitan bỏ cuộc rất rõ ràng.
"Là nấu ăn đấy, nếu anh cảm thấy không hài lòng thì ngay bây giờ có thể về nhà rồi, vĩnh biệt, không tiễn." Machi thay đổi tư thế ngồi thoải mái, khoát tay lên đầu gối, khuynh người về phía trước, khinh thường nhìn thí sinh số 255 kia kháng nghị, vươn tay phất phất giống như đuổi ruồi bọ vậy, vô lễ mà ngạo mạn.
Giám khảo hoàn toàn có quyền quyết định thí sinh đi hay ở, thí sinh kia bởi vì đối phương trực tiếp mang quyền ra hiếp bức cho nên do dự, sau đó có người kéo anh ta lại vào trong đám người.
"Xin lỗi, mời cô tiếp tục nói." Phía trước có người đánh vỡ không khí cứng ngắc, tựa hồ hoàn toàn không nhìn sự căm giận của người khác và mắt lé của giám khảo.
Tôi thích tiếng nói của đứa trẻ vừa mở miệng nói "xin lỗi" kia, có sự kiên định trong trẻo không chứa thứ gì khác. Vụng trộm liếc một cái, đầu con nhím màu đen cùng cần câu gấp trên ba lô khiến tôi muốn cười, cảm giác quen thuộc. Từ đầu vốn không dám chú ý, cho nên đến bây giờ, tôi luôn có ý định bỏ qua các thí sinh, tôi sợ nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không nhịn được liếc về phía "Nhân vật chính".
"Em quen biết đứa trẻ kia."
Tôi chỉ liếc mắt một cái thôi, cái tên giống người xuyên không đến hơn cả tôi đã mở miệng chắc chắn nói, ngay cả dấu chấm hỏi cũng không có.
"Không biết." Đánh chết cũng không thừa nhận, hắn biết rõ ràng các con đường kết bạn của tôi, cho nên hắn biết tôi căn bản không có cơ hội quen biết đứa trẻ kia trước ngày hôm nay.
"Vậy à? Miru đã gặp nó ở đâu?" Hắn vươn tay đáp lên bả vai tôi, trông như ông anh tốt bụng khom người kề bên tôi, nhẹ giọng hỏi bên tai câu hỏi khiến người ta sợ hãi.
Tôi trấn định cúi đầu thưởng thức mũi giày của mình, thật ra chân hơi run, bởi vì hắn rất nặng, cố ý đem hơn nửa sức nặng lên người tôi mà không ngẫm lại một người đàn ông làm như vậy là quá ngây thơ.
"Ở đường hầm, em chỉ là tò mò đứa trẻ này tới tham gia cuộc thi mà sao không có phụ huynh đi cùng, tuổi quá nhỏ khiến người ta lo lắng." một đứa trẻ con khoảng mười tuổi trong đám đông người lớn thô kệch thật sự rất đáng chú ý, tôi khẽ động khóe miệng ha ha hai tiếng, vẻ mặt chân thành nhìn thẳng vào gương mặt quấn vải gần trong gang tấc kia, quả nhiên đeo kính sát tròng màu xanh là đúng, dù hắn trừng tôi thì cũng không có lực uy hiếp giống như còn là màu đen, màu xanh là màu sắc nhu hòa, giảm sức ép cho người khác.
"Khi em nói dối, có thể có chút kỹ thuật không vậy?" Hắn lộ ra một cái mỉm cười còn chân thành hơn cả tôi "Không phải lời nói dối cứ nói ra miệng là sự thật, Miru."
Ngoài cười nhưng trong không cười rất có kỹ thuật, tôi thu lại nụ cười giả của mình, về phương diện này, cả hai kiếp của tôi gộp lại cũng không bằng hắn.
Khi tôi còn đang chịu đựng 'khổ hình' của sức nặng của hắn, giám khảo đã nói ra đề thi. Chỉ cần là lợn thì loại nào cũng không sao, rồi nướng cả con. Thí sinh ầm một tiếng tản hết ra, khiến một đàn chim màu trắng kinh hãi bay tán loạn.
"Cái gì mà loại nào cũng được, trong rừng rậm Wisconsin chẳng phải là chỉ có một loại lợn thôi sao?" Shalnark nói thầm đuổi kịp đại quân bắt lợn, trò chơi này, hắn chơi rất chăm chú.
Tôi lập tức vui vẻ búng móng vuốt bạch tuộc trên người ra, rất vụng vê phất tay kêu Shalnark "Chờ tôi một chút! Tôi cũng đi!" Đương nhiên không phải đi để bị lợn rừng dẫm, nhưng ít nhất tôi có thể hỗ trợ nhặt củi lửa.
Thoát khỏi người mà khó thoát khỏi nhất, tôi đắc ý vui vẻ nhặt nhánh cây cách trường thi gần nhất, ngồi xổm chậm rãi chọn lựa các cành cây khô thích hợp ôm vào trong ngực, còn chuyện lợn thì giao cho ba con nhện kia, bọn họ chắc chắn không bị lợn đuổi chạy được.
Tôi vừa mới nhặt một cây khô bẻ thành hai nửa, có vài người chạy qua tôi, chạy rất nhanh.
"Nếu là lợn rừng thì chúng ta có thể thử tìm ở bờ sông hoặc là sườn dốc phía đông, loại động vật này đều sống thành đàn, cho nên chỉ cần chúng ta tìm được một con là có thể nhìn thấy một đàn, nhưng lợn rừng am hiểu chạy nhanh, hơn nữa tính tình táo bạo, mọi người phải cẩn thận một chút." Trong nhóm người, có một người luôn luôn là người chỉ đạo, bình tĩnh mà bác học tìm được phương hướng đại khái.
"Này, Kurapika, cậu không biết là đề thi này rất kỳ quái sao, chẳng lẽ Hunter sau này còn phải biết nấu cơm?" Một người đàn ông xách cặp, mặt có vết bầm tím oán giận, áo sơmi màu trắng toàn là bùn đất và vết bẩn, chật vật giống như vừa mới đi ra từ một cuộc hỗn chiến.
"Nhất định là giám khảo có thâm ý của mình, chúng ta chỉ cần hoàn thành là được."
Tôi ngồi xổm, tiếng nói của nhóm người phía sau xa dần. Ôm bó củi khô trừng mũi giày rất lâu, mới nhớ tới gì đó, thì thào lẩm bẩm "Mình nhớ rõ đó là tổ bốn người, Gon, Kurapika, Killua, còn có một người muốn làm bác sĩ, không nhớ rõ là tên gì, vừa rồi nhìn thấy ba người..."
Lấy ra một nhánh củi vẽ vẽ xuống đất, muốn tìm biện pháp nào đó để sửa sang lại cái đầu đang rối loạn của mình. Kỹ thuật nói dối của tôi kỳ thật vẫn khá ổn, nhớ tới lúc ở đường hầm hình như đã xem nhẹ điều gì đó, so với Gon, Kurapika còn chạy vào đầu tôi trước. Nếu nhóm bốn nhân vật chính trên thế giới này, hình ảnh người nào khắc sâu vào cuộc sống chân thật của tôi, thì chính là cậu bé tóc vàng mắt xanh này.
Một chút cảm xúc cũng không dám tiết lộ, tôi không đời nào nói cho Chrollo rằng tôi biết đứa con mồ côi của dân tộc mà hắn tiêu diệt, cũng không thể làm hắn nhìn ra tôi chú ý tới Kurapika một cách không bình thường, cứ thế này thì không thể được, hắn hiểu biết tôi hơn tôi hiểu biết hắn nhiều, chỉ cần một giây không chú ý là hắn hoàn toàn không cần tôi mở miệng đáp lại cũng có thể nhìn ra hết thảy trong đầu tôi. Chỉ là đôi mắt của Kurapika chỉ cần tức giận là biến thành màu đỏ lửa, chỉ cần hắn chú ý thấy thì sao có thể không tra ra được.
"Đúng là tên đại ngu ngốc, anh sẽ bị gặp báo ứng." Tôi oán hận chọc chọc đầu của con nhện vừa vẽ ra, cái đầu chết tiệt, xứng đáng bị người ta đánh chết, đều là anh sai anh sai. Dám làm chuyện xấu này, dám đi làm chuyện xấu này!
"Thật xấu nhỉ, sẽ bị báo ứng." Một tiếng nói quỷ dị bay bổng phụ họa ở bên cạnh tôi.
"Anh cũng hiểu đúng không, anh không biết cái tên này khiến người ta tức chết đến mức nào đâu, tôi xuống Địa Ngục đều là lỗi của hắn, không biết chăm sóc bản thân còn chưa tính, thế mà còn..." Im bặt, mọi lời nói còn lại của tôi định tuôn ra nhưng bởi vì tự nhiên quay đầu nhìn thẳng vào gương mặt cười có bên trái là hình vẽ nước mắt màu xanh lục, bên phải là hình sao màu đỏ, mà nghẹn hết trở lại.
"Xin chào, tôi cảm thấy cô rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?" Miệng cười rộng như trăng khuyết khiến hình vẽ ngôi sao và nước mắt bị vặn vẹo thành đường cong kỳ quái, mỗi một câu nói vẫn bay bổng độc đáo không thay đổi.
Tôi cũng hiểu là anh rất quen, chẳng lẽ trông rất quen thì nhất định là đã từng gặp sao? Thế nếu là nhìn thấy anh ở trong truyện tranh, thì chẳng lẽ về sau cứ thấy người đàn ông nào mặc trang phục hề bao nhiêu lần thì phải thoái nhượng bấy nhiêu lần sao?
"Xin chào, ha ha ha, đâu có, anh có gì cần giúp à?" Tôi xấu hổ xong, lập tức tươi cười, cũng giống như trăng khuyết. Da mặt cậu đúng là dày đến mức có thể dùng lời kịch bắt chuyện lỗi thời từ hai mươi năm trước ra, cái 'đức hạnh' quỷ quái nói dối hết chiêu này đến chiêu khác có phải là điều kiện tất yếu để gia nhập băng Ryodan không vậy? Cho dù ngày hôm qua ở trên đường gặp tôi, hôm nay có khi cũng đã sớm quên hết, một người có thực lực vô dụng như tôi mà có thể trông rất quen mới là lạ.
"Ha ha ha, trông cô không giống loại người như chúng tôi, nhưng cũng khó nói lắm." Hisoka ngồi bên cạnh tôi, vươn ngón tay ra, trong nháy mắt, một lá bài Tú Lơ Khơ đột ngột xuất hiện, hắn thong thả mà kiên định cắt hình con nhện mà tôi vẽ thành hai nửa "Cô không biết là thế này có vẻ đẹp hơn sao? Cắt từng mảnh từng mảnh ra, đầu tiên là chân, rồi đến bụng, còn có... đầu."
Hắn cắt xong rồi không ngừng cười hì hì, còn cười cực kỳ sung sướng, cực kỳ phấn chấn trong gió.
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn hình con nhện bị cắt thành mấy khúc trên mặt đất, vô tâm vô phế nghĩ chẳng lẽ bước tiếp theo của người này là diệt khẩu tôi sao, tôi quên khá nhiều tình tiết trong truyện tranh, nhưng vẫn nhớ rõ người đàn ông mặc trang phục hề thích liếm đầu lưỡi này gia nhập băng Ryodan là để phá phách. Trắng trợn cắt con nhện trước mặt tôi như vậy thì không nên, chỉ cần không mù thì cũng nhìn ra được tôi có liên quan đến bang con nhện kia.
"Cô là số mấy vậy, tôi chưa thấy cô bao giờ." Hisoka ôm đầu gối, khuôn mặt kia vẫn tươi cười đáng yêu, hỏi xong còn sợ tôi không hiểu nên bổ sung một câu "Tôi là số 4."
Tôi nhìn thẻ báo danh trước ngực hắn, số 44. Người kia rất có duyên phận với số 4, nhưng con số này cũng không tốt đẹp gì.
"Ha ha ha, tôi là số 1." thẻ báo danh này cũng thật dễ nhớ, tôi cười khờ đáp lại, chỉ biết nói cho hắn dãy số của tôi trong cuộc thi, bởi vì tôi không phải thành viên băng Ryodan, chẳng lẽ tôi phải lộ hình xăm ở xương quai xanh ra cho hắn xem, nói là tôi thật sự không biết cái giá chữ thập trên nó đại biểu là số mấy sao?
"Số 1? Rõ ràng hiểu ý tôi mà còn giả ngu, nhưng hình như bang chủ Chrollo rất thích cô, là vật sưu tập hay là có năng lực đặc thù thế?" Hisoka đứng dậy, miệng cười tươi chậm rãi biến mất, sự lạnh lùng vô tình vẫn luôn xuất hiện từ đầu đến cuối trong đôi mắt dài nhỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng "Trông cô yếu ớt đến mức như là người chết vậy, hm?"
Tôi nhịn xuống ý muốn xoa xoa da gà trên cánh tay, làm vậy là không lễ phép, tôi vẫn không thích ứng nổi với loại giọng nói này, rất kích thích làn da.
"Anh ở đây làm gì?" Nếu giọng nói của Hisoka là phập phồng thoải mái, thì con nhện xuất hiện như quỷ mỵ, sắc mặt cho dù ở dưới ánh nắng mặt trời cũng vẫn trắng bệch lại có giọng nói hoàn toàn bằng phẳng không hề có lên xuống.
"Tôi muốn đi bắt lợn rừng đây~, tạm biệt." Hisoka uốn éo uốn éo tung cái hôn gió như lời chào, sau đó yêu nghiệt uốn éo biến mất ở trong rừng rậm.
Tôi dùng chân xóa xóa hình con nhện dưới chân, mới thở phào một hơi, nếu bị bệnh tim thì đã sớm tái phát, may mà tim phổi của tôi cũng không tệ lắm.
"Feitan, tôi nhặt vài cành củi khô rồi, lát nữa có thể nướng lợn rừng." Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Feitan nghiêm mặt rốt cuộc mắt lạnh nhìn xuống tôi, tôi không sợ hắn mặt lạnh, vì trông còn bình thường hơn cả gương mặt của người vừa rồi.
Feitan trầm mặc nhìn mấy cành củi khô mà tôi đang ôm, sau đó tiếp tục trầm mặc kéo ra một cái cây mà cần ba người để khiêng, cành lá xanh tươi tốt, một chút cũng không giống cây khô có thể làm củi lửa.
"Cây này làm củi được à?" Cho dù châm cũng không ra lửa, mà tùy tiện phá hỏng rừng rậm cũng không tốt lắm.
Feitan khinh bỉ cười lạnh, sau đó xé túi plastic trong tay, chất lỏng trong suốt đổ hết xuống cây, động tác lưu loát không hề dư thừa.
"Đây là cái gì?" Tôi hỏi rồi ảo não lấy tay che mắt, mùi gay như thế này, suy nghĩ một chút là biết.
"Xăng, không thì muốn nướng lợn kiểu gì?" Feitan trả lời rất đương nhiên.
Chưa nói đến cháy rừng, thứ nướng bằng xăng có thể ăn sao? Tóc tôi bạc trắng, thế giới này kiểu gì vậy, hơn nữa, số xăng này cậu lấy ở đâu ra? Đâu thể nào là đồ tùy thân mang theo chứ.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |