Anh quan trọng nhất
← Ch.128 | Ch.130 → |
Những năm gần đây, thân thể xuất hiện không ít bệnh nhẹ và nặng, dù sao cũng đã từng chết một lần, cho nên sau khi các bộ phận của cơ thể được sống lại, bắt đầu hoạt động, thì luôn không thể tốt đẹp như ý.
Nhưng vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lần đầu tiên tôi cảm thấy tay chân không tài nào mạnh mẽ lên được.
Tôi u buồn vừa viết vừa nghĩ cách cải thiện, lúc trước, Shoyo có phân tích rõ tình trạng thân thể của tôi, cho dù có sinh khí của người khác chống đỡ, nhưng dù thế nào thì vẫn không phải của mình, khi dung hợp luôn luôn bài xích nhau, cho nên tôi nghĩ mình không thể khỏe mạnh đến mức có thể làm vận động viên thế vận hội, làm một người bình thường thoạt nhìn khỏe mạnh mà vẫn còn phải gắng gượng.
Ngay cả kì sinh lý bình thường của con gái đối với tôi mà nói cũng là phiền toái lớn, bởi vì bất luận có phải mất máu hay không, thân thể vẫn sẽ tự động kháng cự lại, số máu vốn ít ỏi lại càng ngày càng xói mòn, cho nên mỗi khi đến kì sinh lý, tôi luôn đau kinh khủng.
Cho nên vấn đề này nghiêm trọng hơn tụt huyết áp rất nhiều, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống rất thấp, tôi chỉ có thể ngủ hoặc uống canh đậu đỏ, bảo cái tên kia đi ở khách sạn, hắn lại không đi, tôi cũng đành chịu thua hắn.
Mở một quyển sách khác trên bàn ra, số sách này đã được đánh dấu từ trước, dùng phiếu tên sách để phân riêng ra những tư liệu mình cần.
Những năm gần đây, tôi dùng tất cả thời gian rảnh để làm một việc lớn nhất chính là tra lại lịch sử gia tộc Sylvia và đi ngược dòng lịch sử gia tộc, mọi tư liệu thu thập được, tôi đều viết thành truyện ký trau chuốt, lục tục xuất bản. Tôi luôn hy vọng có thể dốc sức làm điều gì đó cho gia đình này, ví dụ như giúp bọn họ tổng kết phân loại những di tích mà bọn họ phát hiện ra, làm việc này kỳ thật cũng là để kỷ niệm.
Bây giờ tôi đang tiến hành sáng tác truyện ký về cuộc đời tiền bối Nina, nhưng dù có được bao nhiêu tư liệu chính xác, chỉ cần là từ người ngoài viết ra, thì luôn có nhiều phỏng đoán chủ quan. Cho nên truyện ký về bà ấy, tôi quyết định viết cuối cùng, bởi vì ngoài việc thu thập tư liệu, tôi cần nhiều thời gian để suy nghĩ về cuộc đời vĩ đại của vị di tích Hunter này.
"Lance, anh không biết là Hunter có cống hiến rất lớn với thế giới này sao?" Tôi nói với người đang giúp tôi phân loại tư liệu ở bên kia bàn, chưa nói đến chuyện Hunter có thể có được bao nhiêu đãi ngộ cực kỳ lớn, nhưng bọn họ luôn có tác dụng mấu chốt đối với sự phát triển của xã hội, và giữ sự cân bằng quan hệ giữa các quốc gia.
Dù sao cái gọi là Hunter, đều là tinh anh chân chính cả, có được tư chất thiên tài mà người bình thường không có. Chỉ cần những người này có mục đích chính xác rõ ràng và giấc mộng tốt đẹp, không chừng sẽ có ảnh hưởng tốt đến xung quanh.
"Thể lệ sát hạch của hiệp hội Hunter rất nhàm chán, dù Hunter có địa vị quan trọng đến thế nào, giám khảo Hunter khi sát hạch luôn mắc sai sót chồng chất. Đối với kẻ có rắp tâm mà nói, thắng được giấy phép Hunter là có thể giảm hoặc miễn tội của mình, hơn nữa những người tham gia cuộc thi Hunter, có mấy ai chỉ muốn tạo phúc cho xã hội?" bên dưới dải vải màu trắng, đôi mắt bình tĩnh của hắn liếc tôi một cái, lại nhanh chóng phân loại xong một quyển sách, mỉm cười vô tư theo thói quen.
Nghe thấy hắn nói 'tạo phúc cho xã hội', không hiểu sao tôi lại rất muốn nhíu mày.
"Cũng phải, chưa nói đến chế độ sát hạch quá tàn nhẫn, cuộc thi không bao giờ phòng được những kẻ có rắp tâm." Tôi khẽ liếc hắn một cái, phòng đọc của thư viện trên tầng hai rất im lặng, mùi hương nhè nhẹ của sách tràn ngập trong không khí.
Gần đây, sách trong thư viện hay bị mất trộm một cách lạ lùng, tôi không có cách nào khác, so với việc nhìn thấy một đống sách của thư viện đột ngột xuất hiện trên sàn nhà tôi, thà tôi túm thằng nhóc này đến thư viện còn hơn, muốn đọc quyển gì thì đọc xong rồi về.
"Tàn nhẫn sao? Anh cảm thấy quá mức nhân từ và đơn giản, hơn nữa, đa số giám khảo đều có ý thức chủ quan quá mạnh, chỉ cần thăm dò sở thích của giám khảo, thì thậm chí em có thể thao túng giám khảo thiên vị cho em." Hắn đặt tay lên bàn, rất tùy ý thảo luận với tôi về Âm Mưu học.
Tôi gật gật đầu, lại bắt đầu viết văn, vừa viết vừa không cho là đúng, nói: "Khi anh thi được giấy phép Hunter, không lẽ vị giám khảo cuộc thi Hunter kia còn cầm tay anh, nói anh nhất định có thể trở thành một Hunter vĩ đại hả? Sau đó lúc ấy anh lại cười cực kỳ giả mù sa mưa gật đầu, nói là anh sẽ tạo phúc cho xã hội?"
Hình ảnh ấy, so với mưa mùa đông Esme còn khiến tôi rét lạnh hơn. Tôi nhớ rõ sau khi Shalnark biết được về Hunter, hình như hắn cũng sắp xếp thời gian chạy đi thi. Thì ra cái giấy phép Hunter tích đầy tro bụi trong ngăn kéo kia có được là nhờ tra ra sở thích của giám khảo để đổi lấy sao?
"Đúng vậy, đây là nét bút hỏng thực sự của cuộc thi Hunter, hiệp hội Hunter không có quyền tuyệt đối trói buộc Hunter, ai cũng có thể bằng thực lực mà lấy được tấm thẻ đó, cũng có nghĩa là Hunter với quyền đặc xá nhất định sẽ có kẻ bại hoại tuyệt đối." Hắn tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà thư viện, dùng tư thế rất lười nói ra kết luận của mình.
Anh đang nói chính anh phải không, bại hoại tuyệt đối.
Tôi vừa viết nhanh vừa nhe răng trợn mắt nghĩ, bại hoại không thuốc nào cứu được.
"Biểu cảm của Miru nói cho anh biết, em rất bất mãn với Chrollo, em đang nghĩ anh là bại hoại không thuốc nào cứu được đúng không." Hắn đột nhiên cười tủm tỉm vươn đầu đến gần, gương mặt trẻ tuổi thanh tú đáng yêu biểu hiện rõ rằng những năm gần đây, hắn đã tu luyện chiêu 'cười như không cười' đến mức không hề tỳ vết.
Tôi cúi đầu, bàn tay cầm bút dùng sức đẩy khuôn mặt kia ra "Vô nghĩa, anh hiếm lạ làm người tốt sao? Em chỉ muốn anh chú ý một chút, đừng làm quá đáng, nhưng anh không hề nghe."
Những năm gần đây, anh nghĩ rằng hai chúng ta sống rất gió êm sóng lặng sao? Một lần kịch liệt nhất thiếu chút nữa quyết liệt với hắn, chính là khi tộc Kuruta bị toàn diệt. Trong chuyện đó, tôi không có gì do dự, cho dù băng Ryodan không chỉ có tội với chuyện diệt tộc Kuruta, nhưng trong trí nhớ về truyện tranh, tôi chỉ biết tộc Kuruta. Cho nên trước đó tôi đã nói cho tên chết tiệt này, không nên đụng tới bộ tộc ít người kia, người ta ít người lại nhiệt tình yêu thương hòa bình, không được vì sự tùy hứng của mình mà muốn xằng bậy là xằng bậy.
Ba tháng sau, hắn về nhà, đưa cho tôi một cái chai hình bầu dục, bên trong là một đôi mắt màu lửa đỏ - một trong bảy màu sắc đẹp nhất của thế giới.
"Miru, anh muốn thu thập bảy màu sắc đẹp nhất, loại này là một trong số đó, em có thích không?"
Tôi vẫn không thể quên được lúc ấy, hắn tươi cười rất đương nhiên, gần như hồn nhiên, tôi căn bản không rõ tộc Kuruta bị diệt lúc nào, cho nên thời khắc hắn vào cửa, tôi không hề có chuẩn bị tâm lý gì.
Hơn nữa, trước đó, hắn chưa bao giờ mang những thứ hắn cướp được đến trước mặt tôi, bởi vì hắn hiểu tính cách của tôi hơn ai hết, tôi không thích việc làm này của hắn.
Anh muốn bức em phát điên sao? Chrollo.
Quan hệ của chúng tôi lúc đó hoàn toàn bị chuyện tộc Kuruta xé rách, tôi rất giận hắn, lập tức quay lưng đi. Cái tên chết tiệt này, em không để ý đến anh nữa!
Hắn vẫn tươi cười với tôi, dù là lúc chúng tôi chiến tranh lạnh, cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Năm ấy, tôi đi tới đâu, hắn đi theo tới ấy, tôi cười với ai cũng không cười với hắn, hắn cười với tôi cũng không cười với bất cứ người nào. Tôi nghĩ đó khẳng định là một phong cảnh rất đặc thù, chúng tôi như hai tên ngốc luôn đi một trước một sau trên con đường của mình, đã hơn một năm trôi qua.
Hắn vĩnh viễn âm ngoan hơn tôi, nhẫn nại hơn tôi.
Khi tôi và Harris vận chuyển thuốc và thiết bị tới Meteorcity, khi tôi kéo một đứa trẻ đang hấp hối từ núi rác rưởi đang cháy ra. Tôi nhìn bầu trời Meteorcity, nhìn khoảng màu xanh không khác gì với mọi bầu trời trên thế giới ấy, mất đi mọi tự chủ, ngồi xổm xuống khóc lên. Tôi khóc vì mình bất lực, nếu Meteorcity vẫn là Meteorcity, vậy thì cái xã hội pháp chế đã bức Meteorcity thành một nơi không có đạo đức quan niệm, ngay cả điều kiện cuộc sống cơ bản nhất cũng không thể cam đoan, biến thành một thế giới riêng hoàn toàn bị vứt bỏ, thì là cái gì?
Thứ chúng ta có thể thay đổi rốt cuộc là cái gì, không ai biết Meteorcity chân chính, người ngoài, càng không ai biết. Khờ dại, hoàn toàn không biết gì cả, đúng là tàn khốc vô cùng.
"Miru, em đã nói anh quan trọng nhất, vậy nếu anh giết sạch những kẻ em thích thì sao? Anh hủy diệt hết thảy những thứ em không muốn hủy diệt thì sao? Ví dụ như đám dân tộc mắt màu lửa đỏ chỉ biết tham sống sợ chết kia, anh có còn là quan trọng nhất không?" Hắn đứng ở sau lưng tôi, mỉm cười thiên chân nhưng vô cảm, trong quốc gia tràn đầy rác rưởi này, lại trông thật châm chọc.
Hắn tàn nhẫn hơn tôi, hắn có thể cười như không cười với tôi đã hơn một năm mà không thấy mệt.
Hắn vẫn không tin, không chịu tin tưởng lời hứa của tôi.
Tôi nắm chặt nắm đấm, chặt đến mức chảy máu, sau đó đứng dậy đi đến gần hắn, chậm rãi ôm lấy hắn, dịu dàng dỗ dành hắn: "Đúng vậy, anh quan trọng nhất, anh vẫn là người quan trọng nhất trong lòng em." Vừa nói vừa tiếp tục khóc.
Lời hứa ấy, tê tâm liệt phế đến mức tôi đau đến nghẹt thở. Chrollo, em đặt anh ở nơi quan trọng nhất trong lòng em. Dù anh điên cuồng vô lý dồn ép em đến mức phải tự sát, em vẫn sẽ không buông anh ra. Chỉ cần đã hứa hẹn, thì dù em có chết cũng sẽ đi đến cùng. Tên chết tiệt này, sớm hay muộn em cũng sẽ bị anh làm cho tức chết.
"Mắt màu lửa đỏ đâu? Toàn bộ, cho em." Tôi muốn mai táng lên vùng đất của bọn họ.
"Bán rồi, anh không thích mấy cái mắt đó." Hắn biểu hiện sự bất mãn bằng gương mặt vô cảm.
"Kiếm lại, tên chết tiệt này." Tôi tức giận xách cổ áo hắn, rống lên, cái tên gấu mèo tàn nhẫn này!
"Anh quan trọng hay là mấy thứ khó coi đó quan trọng." Hắn vẫn vô cảm, sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, hắn không còn hứng thú cười như không cười nữa.
Tôi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, rốt cuộc thì anh muốn tùy hứng đến mức nào? Nếu cảm thấy khó coi, anh còn diệt toàn tộc người ta làm gì?
"Đưa em, Lance." Tôi lạnh như băng tiếp tục nói, có thể kiếm lại là được rồi, không cần sử dụng thái độ dịu dàng như lúc dỗ dành trẻ con nữa.
Hắn cũng lạnh như băng hơi liếc tôi, sau đó mới không tình nguyện nói: "À, chỉ còn bảy cặp, còn lại bán rồi. Anh có ngọc lưu ly xanh - đứng đầu bảy màu sắc đẹp nhất, cho em góp đủ số."
Góp cái gì đủ, mấy cái đồ đó có thể góp như thế được sao? Không chừng cái ngọc lưu ly xanh gì gì kia cũng là đồ anh cướp về.
Đầu bút máy do trí nhớ khó chịu kia nên bị nứt gãy, ngón tay tôi run run, đột nhiên rất muốn nổi điên. Đặc biệt là lúc cái gương mặt cười tủm tỉm khiến người ta chán ghét kia đang mặt dày mày dạn muốn thò tới gần.
"Nhưng cho dù anh là đồ chết tiệt, thì ở trong lòng Miru, anh vẫn là quan trọng nhất, không phải sao?"
"Đúng vậy, anh quan trọng nhất." Tôi cũng cười tủm tỉm nói, hai gương mặt cười tủm tỉm xứng thành một đôi vậy, dù sao tương lai, hai chúng tôi sẽ cùng Majo xuống Địa Ngục tắm trong nồi chảo, tôi không kỳ vọng sau khi chết, mình có thể lên Thiên Đường.
"Lance, anh không cao lắm, chúng ta uống sữa đi." Bây giờ, tôi không hề quan tâm xem hắn có bóp nát cái cốc hay không, tên bại hoại mà lại sống thoải mái như vậy, tôi quá bất bình.
"Anh sẽ giết chết mọi kẻ đưa sữa." Hắn rút lấy một quyển sách, bắt đầu tìm tư liệu và đánh dấu cho tôi.
Ngòi bút lại gãy, tôi nhìn bình hoa đáng yêu trên bàn thư viện, yên lặng nghĩ, tên chết tiệt, anh sẽ bị sét đánh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy đoạn đau lòng thì cho bay qua đi thôi, tôi không muốn đau lòng. Cho nên viết thành đoạn trí nhớ.
Xin đừng gán cho tôi là kẻ bù nhìn, tôi khiến bộ tộc của Kura-chan xong đời. Dù sao... Đó là... Chỉ là... Như vậy đi.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |