Miru, một chút cũng không đau
← Ch.111 | Ch.113 → |
Mùi hương hoa Hoàng Quỳ khiến tôi tỉnh lại, mùi hương đặc thù ngòn ngọt nhè nhẹ quấn quanh trong không khí, là mùi hương hoa Hoàng Quỳ độc hữu của Esme.
Tôi bị kéo ra khỏi ngủ nhẹ mỏi mệt, chúng ta trở lại Esme rồi sao?
"Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi anh là Lance Gordon phải không? Đây là chìa khóa dự phòng của anh, người của khách sạn sẽ dẫn đường cho các anh, nếu có cần gì, mời liên lạc với chúng tôi qua điện thoại bàn liên lạc trong phòng, rất vui được phục vụ các anh, chúc các anh vui vẻ." giọng nói nhân viên lễ tân thật ngọt, như là mùi hoa Hoàng Quỳ vậy.
Tôi trợn mắt, trong mắt xuất hiện một mảng màu đen lấm tấm, trong vài giây, tầm mắt không thể tập trung. Sau đó tôi nhìn thấy trần nhà trang trí hoa văn của đại sảnh khách sạn, tranh vẽ Picasso mang sắc thái nồng đậm, hoa lệ mà đơn giản.
Quay đầu nhìn đại sảnh rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, ngoài các nhân viên khách sạntrong đồng phục màu nhạt ra, đều là những hành khách cầm hành lý đi lại, đồng hồ treo trên tường sảnh chỉ bảy giờ rưỡi.
Tôi nhìn chằm chằm hai chậu cây cao ở hai bên cửa lớn, kỳ lạ, hoa Hoàng Quỳđâu?
Đang suy nghĩ mùi hoa Hoàng Quỳ phát ra từ đâu, lòng bàn tay chợt lạnh, giơ tay lên, một đóa hoa Hoàng Quỳ nhỏ màu vàng nhạt xuất hiện ở trong tay tôi.
"Cô đang tìm thứ này sao?" Người đang ôm tôi cúi đầu nhẹ giọng hỏi, quầng thâm dưới mắt hắn lại bắt đầu rõ ràng lên, trên gương mặt mặc dù có đường cong nhu hòa đặc hữu của thiếu niên, nhưng ngoài nhu hòa ra thì lại không có cảm giác thả lỏng, thảnh thơi.
Tôi nhìn cành hoa trong tay, đóa hoa thanh nhã ở dưới ngọn đèn ánh lên sáng bóng, đúng là hoa của Esme. Lại nâng tầm mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ở trước quầy lễ tân, có một bình hoa cắm hoa Hoàng Quỳ, tôi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói: "Lance, thả tôi xuống dưới."
Còn ngủ nữa làtôi sẽ biến thành tàn phế mất, cả một đường đi, tôi gần như chỉ ngủ.
"Xem ra thuốc vẫn hữu dụng, cô hạ sốt rồi." Hắn vươn bàn tay ấm áp sờ sờ cái trán tôi, mỉm cười đáng yêu.
Tôi nhìn quầng đen dưới đôi mắt hắn, sau đó nhẹ nâng tay lên chạm vào mặt hắn, sắc mặt hắn rất tái nhợt, hắn có chút tò mò, tùy ý động tác của tôi, cũng không phản cảm.
"Lúc trước có phải cậu bị thương hay không, trên mặt có vết sẹo nhàn nhạt kìa, trên cánh tay cũng có." buổi sáng lúc tỉnh lại ở bệnh viện Esme, khi hắn ôm chặt lấy tôi ngủ say, tôi đã nhìn thấy nhiều vệt sẹo nhạt như thế này rồi, những vết thương này giống như là bị vũ khí bén nhọn nào đó cố ý rạch vào, lại được may vá lại rất nhanh. Bây giờđã không tìm thấy mấy dấu vết đó, tôi có nên cảm thấy năng lực hồi phục của cậu rấtđáng sợ không?
"Cũng không có gì, không phải là vết thương trí mạng, rất dễ dàng khôi phục." Vẻ mặt hắn trầm tĩnh lại, ăn ngay nói thật, sau đó cúi lưng thảhai chân tôi xuống đất.
Tôi bắt lấy cánh tay hắn, dừng một hồi mới gắng gượng làm hai chân đứng vững "Cứ thế này thì không thểđược, cậu mệt đến mức ngay cả quầng thâm dưới mắt không thể biến mất hoàn toàn, ngoài lúc ngủở Esme ra, trong khoảng thời gian này cậu hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt, thật cậy mạnh quá, thân thểđang phát triển mà cứ như vậy thì cẩn thận không cao lớn được đâu." Hơn nữa, tính tình vốn đã không tốt, lại thức đêm nữa thìtính tình sẽ tệ hơn, tuy rằng nhìn nhưđầu óc minh mẫn, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy lúc nào hắn cũng rất muốn nổi điên.
Thằng nhóc này, lý trí và ngây thơ vĩnh viễn đều chạy về hai hướng cực đoan, có khi càng không nghỉ ngơi tốt, thì hắn càng dễ dàng trở nên rất ngây thơ tùy hứng.
"Về vấn đề thân cao, tôi cảm thấy Miru mới là người nên lo lắng, Miru luôn khiến tôi cảm thấy cô vĩnh viễn không lớn lên. Tôi nghĩ là vì năm mười hai tuổi đã chết một lần sau, sinh khí trong cơ thểđều đến từ người khácnên mới như thế. Bởi vì muốn hấp thu sinh khí của người khác phải cần thời gian, cho nên thân thể sẽ tựđộng chậm chạp trưởng thành, tôi tính ra đại khái tốc độ trưởng thành của cô, đến khi cô khoảng ba mươi tuổi, thì trạng thái thân thể có khi vẫn còn đình trệở bề ngoài mười bảy, mười tám tuổi."
Hắn cười vươn tay vuốt tóc mái dài ra sau, lộ ra giá chữ thập xinh đẹp trên trán, đặc điểmđặc thù như vậy nhưnghắn không bao giờ để ý chuyện sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nói như vậy, chẳng phải tôi trở thành nữ PeterPan sao, không cao lớn thì sẽ rất đau đầu, cảm giác bị một tên có không được cao lắm nhìn xuống mình thật sự rất không dễ chịu.
"Thôi vậy, không cao thì không cao, thân thể khỏe mạnh là được." Tôi nắm tay hắn đi, chưa được hai bước, cảm giác cân bằng đột nhiên hỏng mất, thị lực cũng bị mất, tôi lảo đảo, may mắn là trước lúc ngã xuống đã được người vươn tay ôm lấy.
Trong cảm giác mê man ghê tởm, tôi nghe thấy giọng nói có chút buồn rầu của hắn "Đúng rồi, Miru, tôi quên nói cho cô biết thân thể của cô rất có khả năng hoàn toàn khỏe mạnh, lúc sử dụng năng lực "Mặt trời và mặt trăng", bởi vì không đủ thời gian, nên tôi không nghiên cứu kĩ càng, cho nên khiến cho kết quả hơi lệch lạc với hiệu quả mong muốn, bệnh tụt huyết áp của cô còn nghiêm trọng hơn lúc trước."
Tôi dụi dụi mắt, chờđợi cơn choáng váng này đi qua, tụt huyết áp? Thảo nào lúcở trênxe, tôi còn tưởnglà thân thể suy yếu do say xe. Bệnh tật ở trên thân thểnày quá nhiều, mà bệnh nào cũng nặng như nhau, tôi vô lực nói: "Cũng được, chỉ cần tay chân bình thường là được, dưỡng sinh thân thể luôn khiến thân thể khỏe mạnh trở lại."
Có thể sống đã rất tốt rồi, còn lại thì phải tự mình cố gắng thôi.
Thật vất vảđi đến trước quầy, bên kia quầy, nhân viên lễ tân là một cô bé tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái, cô ấy thân thiết hỏi: "Xin hỏi ngài có gì cần chúng tôi phục vụ cho ngài không?"
Tôi đưa hoa Hoàng Quỳ trong tay ra, có chút suy yếu nhìn bình hoa màu nhẹ kia cười nói "Hoa Hoàng Quỳ của các cô bị rơi, xin hãy cắm trở lại." Tôi thật sự không có thói quen nhận món quà bỗng dưng xuất hiện kiểu này, tuy rằng thằng nhóc kia đã quen với việc lấy đồ của người ta mà không hé răng.
"Cám ơn, tặng cho ngài đấy, đây là hoa Hoàng Quỳ của Esme, có thể mang đến cho người ta vận may." Cô ấy cười ha ha nói.
Chỉ cần là hoa của Esme là có thể mang đến vận may cho người ta, tôi nhẹ nhàng đưa hoa đến bên môi hôn một chút, tâm tình sung sướng lên "Cám ơn." Dù nơi này không phải Esme, nhưng hoa tươi mà Esme xuất khẩu lại có thể xuất hiện hầu hết các nơi trên thế giới.
Tôi xoay người cười nói dịu dàng với thằng nhóc vẻ mặt bình tĩnh "Lance, hoa tặng cho cậu."
Hắn đem tầm mắt đặt vàođóa hoa trên tay tôi, trầm mặc một hồi mới vươn tay nhận lấy, sau đó ngón tay nhẹ nhàng sờđóa hoa màu nhạt này.
Cô bé bên kia quầy mang theo tươi cười ngọt ngào nói "Ha ha, hai vị khách, chỗ chúng tôi có các món ăn phục vụ các đôi tình nhân, hiện tại đang cóưu đãi 80%, món ăn tình yêu còn có thể hưởng thụ bữa tối thắp nến bên bờ biển miễn phí."
Tôi tươi cười có chút cứng đờ, mặt đen nhìn phía cô bé đáng yêu nhiệt tình kia, con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi giống người yêu? (Tojikachan: cả 2 mắt đấy Miru))))))
"Cậu ta là... anh trai tôi" Tôi cực kỳ trấn định mở miệng giải thích "Tuy rằng bề ngoài chúng tôi không giống, nhưng đây là kết quả đột biến gien sai lầm, cậu tađúng là anh trai tôi." Tuyệt đối là gien bị lỗi, nếu không thì đám quái thai kia chạy ra từđâu chứ, người bình thường ngoài lúc tự sát ra thì đâu có ai dám tùy tiện nhảy từ tầng mười xuống.
"Vậy sao, chúng tôi có món ăn anh em, hiện tại đang cóưu đãi 80%." Không hổ là nhân viên phục vụ của khách sạn cao cấp, cách ứng đối th linh hoạt không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Tôi túm "anh trai" lập tức chạy lấy người, thằng nhóc bị tôi túm nhẹ nở nụ cười, giống như cảnh này khiến hắn cảm thấy rất thú vị vậy.
Mặt tôi không chút thay đổi, làm như không thấy, cười đi cười đi, tiểu quỷ vị thành niên, dù tiêu chuẩn kén chồng của tôi có hạđến đáy cốc thì cũng không có khả năng đem cậu trở thành mục tiêu, cho dù cậu tên là Chrollo, thì cậu vẫn chỉ là vị thành niên thôi.
Chúng tôi đặt một phòng hai gian, phòng bên ngoài nhìnra biển, đáng tiếc không thấy được xuân về hoa nở. Tôi tắm rửa xong, đầu óc choáng váng đi lên giường, kéo đem vùi đầu ngủ, vài ngày không ngủ giường, thật nhớ mùi hương của nó.
Có người đếngần, hơi thở rất quen thuộc, tôi tiếp tục ngủ, ngủ một hồi chậm rãi mở mắt ra, cả người có chút giống như là mộng du vậy, tôi nháy mắt mấy cái.
Hắn vừa mới tắm rửa xong, mái tóc màu đen ướt sũng, tùy ý để tóc dán vào bên mặt. Trong đôi mắt vẫn mang sự vô tội.
"Cậulàm gì vậy?" Tôi khó hiểu nháy mắt mấy cái, tình cảnh này hình nhưđã chệch đường ray đến mức có thểđộng trời bằng chuyện xuyên qua đến thế giới này.
"Cởi quần áo." Hắn trả lời chi tiết, một chút che dấu cũng không có, đôi mắt đặc biệt bình tĩnh.
......
Tôi nhìn bàn tay bị tôi bắt lấy kia, mặt không chút thay đổi, trầm mặc, có phải tôi hiểu lầm hay không vậy, ví dụ như ngôn ngữđịa phương khác nhau, câu 'cởi quần áo' có ý là chào hỏi?
Hắn chuyên chú nhìn tôi, hình như không hề cảm thấy hắn làm như vậy có không đúng gì.
"Cởi quần áo làm gì?" Vì không hiểu sai, tôi phải nghiêm túc hỏi kĩ.
"Bởi vì quần áo sẽ vướng." Hắn hiếm khi trả lời câu hỏi của tôi như vậy, hơn nữa một chút cũng không che giấu, lại rất thành thật, rất có dàng của thiếu niên với tương lai đầy hứa hẹn.
Tôi im lặng một hồi, bên tai truyền đến tiếng sóng biển ngoài cửa vỗ bờ cát, đây không phải là mơ, nhưng sao mấy chuyện quái đản lại kéo đến lũ lượt vậy.
Quần áo sẽ vướng chuyện gì chứ? Cái cảnh này tức là còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.
"Khoan khoan, Lance, không lẽ cậu bị cái gì kích thích, đầu óc cậu bị cửa xe kẹp phải sao? Không cho phép cậu cởi cúc áo tôi ra! Ngu ngốc!" Tay của tôi bị hắn nhẹ nhàng bắt vào trong tay, sau đó hắn lại tiếp tụcđộng tác lúc trước, dùng đầu ngón tay cởi ra cúc áo ngủ của tôi.
"Miru, cô đừng cử động mạnh, tôi không dám cam đoan có thể khống chếđược độ mạnh yếu để không làm cô bị gãy xương." Hắn cực kỳ bình tĩnh, câu nói cực kỳ có trật tự, nếu không phải đặt trong cảnh này, thì bạn thật sự sẽ nghĩlà hắn chỉ là đơn thuần hạ một mệnh lệnh râu ria.
"Khoan khoan, Chrollo, cậu không biết là chúng ta vẫn còn nhỏ sao? Vị thành niên không thích hợp với loại chuyện này, nếu không thân thểvà tâm linh và cuộc sốngvà tương lai của cậu đều sẽ tạo ra thảm kịch hối tiếc không kịp, đầu óc cậu bị nước vào hay sao, không cho phép cậu cởi cúc áo của tôi! Cậu sờ loạn cái gì! Rất ngứa!" Tôi dùng sức tránh tay hắn ra, nắm chặt chăn phủ lên đầu, chỉ lộ ra hai đôi mắt quỷ dị như kiểu thế giới hỏng mất nhìn hắn.
Hình như hắn hơi khó hiểu, trong đôi mắt màu đen vẫn thuần khiết sạch sẽkinh khủng, vươn tay hơi ôm miệng, hình như đang ngẫm nghĩ tìm ra cách giải quyết trường hợp này, sau đó hắn mở miệng hỏi "Loại chuyện này quan hệ gì tới tuổi còn nhỏ?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói "Thì là có quan hệ."
Hắn híp mắt lại, bên trong chỉ có bóng tối không ánh sáng, sau đó lộ ra tươi cười hàm xúc cực kỳ tà ác "Không sao, cô cứnghĩ là tâm trí tôi thành thục chẳng phải là được rồi sao."
Tâm trí của cậu thành thục á, đầu óc thông minh thì tức là tâm trí thành thục sao? Tâm trí thành thục thì sẽ làm loại chuyện khiến người ta hoàn toàn nghẹn họng thế này sao?
Tôi đột nhiên cảm thấy chắc chắn chuyện này có chỗ nhầm lẫn nào đó, có phải chúng tôi đang 'ông nói gà bà nói vịt" hay không. có chút do dự vươn tay vỗ vỗ cánh tay hắn đang ôm tôi "Thả lỏng tay ra một chút."
Hắn không kháng nghị, ngồi dậy, cho tôi không gian. Tôi ra khỏi chăn, nắm chặt cổ áo trước ngực, sau đó dùng tốc độ rất bình thường đi về phía cửa phòng. Có vẻ như không có ai ngăn lại, tôi tiếp tục bình tĩnh không quay đầu lại nhìn cánh cửa đáng yêu kia, phía sau, hắn đột nhiên mở miệng gọi tôi một tiếng "Miru."
Nghe thấy tiếng hắn, tôi xù lông, lập tức vọt tới trước cửa mở cửa, hôm nay chính là ngày Cá tháng Tưthì phải, không nên đùa như vậy chứ.
Cửa mở, tôi đứng ở cửa, nơi này là gian chính của phòng, sô pha, bàn, TV, thảm, đầy đủ mọi thứ, có lẽ còn có kem đầy bên trong tủ lạnh nhỏ.
Im lặng cực kỳ, cực kỳâm trầm. Trên sô pha, Shalnark cười loan mắt đang ăn kem trong hộp, bên cạnh, Feitan đang cầm trò chơi cầm tay, mặt không chút thay đổi chơi trò chơi.
Pakun đứng ở phía trước cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tôi, Machi dựa lên tường bên cạnh cửa, vừa hơi liếc mắt nhìn tôi vừa dùng ngón tay linh hoạt nghịch dây leo hoa, Phinks bám trên trần nhà đi tớiđi lui, không biết là tại con nhện thích bám trần nhà đi lại hay là đang luyện tập lực cánh tay nữa, hắn cứ thế cúi đầu nhìn tôi.
Còn có Nobunaga, vẫn mái tóc dài lộn xộn nửa buôngở sau lưng, hắn tùy tiện ngồi dưới đất, ngay mặt với tôi, một đôi mắt tam giác ở dưới ngọn đèn đặc biệt âm ngoan. Hắn đang dùng khăn trắng noãn lau đao võ sĩ bóng lưỡng của hắn, thành đao sắc nét, đường cong rõ ràng khiến cho người ta có thể nhìn thấy sự thần thánh khí phái.
Tôi cảm thấy cứ trầm mặc như thếthì không phải chuyện hay, cho nên mặt không chút thay đổi mở miệng chào hỏi "Xin chào." Mấy người, rõ thật là.
Nobunaga nhìn đao như là nghĩđến cái gì đó biến thái, tươi cười dưới bóng đèn trắng trông hơi dữ tợn, sau đó dùng một loại giọng điệu chậm rãi nói "Này phụ nữ, bang chủ bọn tôi rất kén chọn, cô không biết là cô rất vinh hạnh sao?"
Xin hỏi một chút, từ 'vinh hạnh' trong miệng cậu có giống như tôi hiểu không?
Tôi lúc này rốt cục hoàn toàn hiểu cái gì gọi là cá mè một lứa, cái gì gọi là vật dĩ loại tụ*, cái gì là thượng bất chính hạ tắc loạn**, cái gì là gần mực thì đen...... Cái gì gọi là có bang chủ thế nào thì sẽ có bang viên thế ấy.
* (Vật dĩ loại tụ: chỉ vật cùng loại tụ tập lại với nhau, thường dùng để ví người xấu câu kết với nhau)
** (Thượng bất chính hạ tắc loạn: Bậc trên (hay cấp trên) ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương và dạy bảo được ai. Vì vậy, việc bậc dưới (hay cấp dưới) hưđốn, bất trị là lẽđương nhiên. )
Yên lặng nhẹ nhàng khép cửa lại, quay đầu nhìn phía hắn đang tươi cười ôn hòa ngồi ở trên giường, sau đó vươn một bàn tay cho tôi nhìn thứ trong tay hắn, dùng giọng điệu "Tôi chỉ là dỗ dành cô" nói: "Không sao, Miru, một chút cũng không đau."
Tôi đau đầu ôm mắt, thần ơi, tôi thật sự không ngại trong một giây ngài ném thằng nhóc này vào lỗ đen Newman đâu, hãy để cho ánh mặt trời phỉ nhổ tên chết tiệt này cả đời đi.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |