Lance, chúc ngủ ngon
← Ch.109 | Ch.111 → |
Thực sự ngủ yên rốt cuộc là gì? Tức là linh hồn lìa khỏi xác, hay cũng chỉ là do tôi quá mức tưởng niệm nên mơ thấy mà thôi.
Giống như vô số buổi sáng sớm, đồng hồ sinh học trong cơ thể tôi đánh thức tôi dậy, đầu óc nặng nề, nhìn trần nhà màu trắng, sửng sốt hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới nên rời giường làm điểm tâm.
Cơn đau này, không phải là tưởng tượng, cảm giác giống như lại trở lại căn phòng đầy máu kia lần nữa, sự thống khổ như bị phân thây nói cho tôi biết thân thể mình đang hỏng mất, không cách nào có thể vãn hồi.
Hơi cố sức nâng tay lên, mở ra năm ngón tay trắng nõn che đi trần nhà trong tầm mắt, không có tơ máu hằn rõ, cũng không có ánh mặt trời xuyên thấu bàn tay.
Tôi...... còn sống.
Khẽ quay đầu lại, có người ngồi dựa lên đầu giường bệnh, hắn gác một chân lên giường, cúi đầu tùy ý mái tóc màu đen dài che khuất hơn nửa bên mặt, vẻ mặt an tường trầm tĩnh.
Tôi có chút mờ mịt nhìn tay mình bị hắn nắm chặt, quay đầu nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh của bệnh viện Petal, khó hiểu nhìn ống thở oxi bị ném lên máy điện não đồ, bây giờ tôi được cứu, hay là đang nằm chờ chết?
Cảm giác được lực đạo ở tay bị cầm hơi thả lỏng một chút, tôi chuyển tầm mắt thấy hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nửa mở là một vùng màu đen đặc vô thức, quầng đen thâm đến mức không biết là kết quả của bao nhiêu đêm không ngủ.
Sau đó hắn bản năng làm một hành động khiến tôi hơi nghẹn họng, hắn đưa tay tôi tới cạnh má rồi dụi dụi, làn da trắng mịn của thiếu niên khiến tôi không nhịn được nhíu mi, dáng vẻ thiên chân như động vật nhỏ tìm kiếm ấm áp đáng yêu đến mức khiến người ta cảm thấy quái dị.
Dụi xong, hắn khẽ lẩm bẩm một câu "Ấm."
Tôi nháy mắt mấy cái, tay bị cậu nắm lâu như vậy, không ấm thì giờ cũng ấm rồi.
Sau đó, như là hắn phản ứng lại, chưa đến nửa giây, sự mờ mịt trong mắt liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, một cảm giác lý trí yên tĩnh lại chạy về cặp con ngươi màu đen kia lần nữa.
Tôi cười với hắn "Buổi sáng tốt lành, Lance." Tỉnh thật nhanh, giống như biến ma thuật vậy.
"Ừ, Miru." Hắn khẽ mân miệng, giọng khàn mang theo chút lười nhác, gương mặt tái nhợt không khỏe mạnh khiến sự lười nhác càng thêm rõ ràng.
Sao lại tự làm mình mệt như vậy? Mùi hương độc hữu trong không khí bệnh viện khiến tôi có chút không thoải mái, cảm giác nặng nề ở đầu vẫn chưa hết. Tôi cầm lại bàn tay ấm áp của hắn, mí mắt nửa mở mệt mỏi hỏi nhỏ "Đã bao lâu cậu không ngủ?" Dáng vẻ mệt mỏi, tinh thần sắp hỏng mất thế này thật hiếm thấy.
Chỉ có lúc mệt đòi mạng, thằng nhóc này mới có thể lộ ra thần thái không hề phòng bị nhưng kỳ thực lại giống như dã thú thế này.
Hắn không trả lời, trực tiếp nâng chân còn lại lên giường bệnh, không cởi áo khoác màu đen, cứ thế chen vào nằm xuống giường bệnh nhỏ hẹp, duỗi hai móng vuốt ra siết tôi vào trong lòng, thiếu chút nữa tôi bị hắn siết đau sốc hông.
Hắn tựa đầu lên vai tôi, hô hấp ấm áp bằng phẳng, tôi muốn cử động cũng không được, tuy rằng trước kia, khi ngủ hắn đều như thế, nhưng có lẽ là hôm nay giường rất nhỏ, nên hắn dùng lực khá nặng.
"Lance?" Tôi đột nhiên có chút khó hiểu, trong bệnh viện hẳn là không thích hợp ngủ như vậy đi.
"Có người đến." Hắn nhắm mắt lại vô tình nói, chúng tôi cách nhau quá gần, không chỉ có tóc giao triền, ngay cả hô hấp và tiếng tim đập của nhau, tôi cũng có thể yên lặng cảm nhận được.
Đợi một hồi, có người mở cửa phòng bệnh ra, là Shoyo mặc áo dài trắng đi giày cao gót. Cô nhìn thấy chúng tôi nằm thân mật, biểu cảm vẻ mặt hoàn toàn không thay đổi, dựa lên cạnh cửa giơ tay ý bảo "OK", vừa mở miệng, giọng điệu liền đầy vẻ châm chọc "Miru, đôi khi, chị chỉ muốn chế cái tên ngu ngốc như em thành tiêu bản cho xong, còn nữa, ngài cường đạo kia, lần sau cướp tàu bay thì đừng cướp quang minh chính đại như thế, bộ tuyên truyền hình tượng thành phố Esme chúng tôi sẽ rất đau đầu, khách du lịch vốn là một trong những trụ cột đại sản nghiệp của chúng tôi, cẩn thận sở cảnh sát mời cậu đi uống trà đấy. Hừ, thôi vậy, hai người thích thế nào thì thế ấy, tôi không rảnh đi quản, ngủ dậy nhớ trả phí ngủ rồi hãng đi."
Nói xong, Shoyo xoay người đẩy cửa bước đi, vội vàng luôn là phong cách của cô ấy.
Tôi trầm mặc, luôn cảm thấy vừa tỉnh lại đã xảy ra một vài chuyện khiến người ta thêm phiền toái mà mình lại không biết nên nói gì "Lance...... nếu cậu không buông tay, tôi thật sự không hít thở nổi."
Hắn mạnh tay khiến tôi bị thiếu dưỡng nghiêm trọng, tôi vỗ vỗ móng vuốt hắn, hy vọng hắn có thể thả lỏng.
Bên vai có chút ngứa, hắn không chút để ý lẩm bẩm gì đó, tôi nghe xong, mãi mới phản ứng lại là hắn vừa lầm bầm lầu bầu nói gì.
"...... Tôi không dùng lực."
Tôi có chút nghẹn họng, đã lâu như vậy rồi mà sao vẫn không học nổi khái niệm ôm vậy. Khó khăn hơi nhìn xuống, cẩn thận nhìn quầng đen rõ ràng dưới hai mắt nhắm của hắn, còn có màu da trắng cơ hồ trong suốt. Vẻ mặt tôi nhu hòa, vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn.
Vài tia sáng chiếu xuyên qua bức màn màu xanh nhạt chiếu vào, tôi rốt cục không chống đỡ được mỏi mệt, chậm rãi nhắm mắt lại theo hắn, trước lúc giấc ngủ kéo đến, tôi nhẹ giọng hỏi "Chrollo, phụ nữ của bang chủ là ý gì?"
Nghe thế nào cũng không thấy giống phương thức chào hỏi ở chỗ ác cậu, đợi một hồi, hô hấp bên tai bình thản dung nhập vào trong không khí, cái ôm ấp gần như hít thở không thông thật ấm áp, phòng bệnh im lặng rất lâu.
Tôi nhẹ nhàng cười, có chút yêu chiều lấy tay vỗ nhẹ lưng hắn. Chúc ngủ ngon, Lance.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |