[Ngoại truyện] Một Phần Ba
← Ch.106 | Ch.108 → |
Phải mau chóng chấm dứt trận hỗn loạn này, hơn nữa phải hạn định trong một phạm vi nhỏ, hắn tránh đi một kích trí mạng của kẻ đuổi theo hắn, không thể giết chết tên Majo này, bởi vì hắn không muốn làm Harris phải tự mình ra tay, cho nên chỉ có thể đánh Majo nửa thân tàn.
Thoát thân phóng qua suối phun, tiếng gió thổi mạnh bên tai, trên vai bị gió quẹt mạnh tạo nên vết thương nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến tốc độ của hắn.
"Chrollo Lucifer, anh lợi dụng Miru đầy đủ thật đấy." Majo ôm lỗ thủng đầy máu trước ngực, dưới mái tóc màu xanh quăn, cặp con ngươi màu xám âm lãnh hung ác như sói, anh cắn răng lạnh lùng cười nói.
Bí kíp Đạo Tặc biến mất khỏi bàn tay, hắn vẫy vẫy vết máu trên tay mới cảm thấy nên giải thích chuyện này, dù sao người hắn muốn đã ở trong tay, nhàn nhã nói chuyện với Majo cũng không sao "Majo, nếu không có nhược điểm thì anh rất mạnh đấy, ít nhất anh sẽ không chật vật như bây giờ, nhưng chỉ cần Miru ở trên tay tôi thì anh chắc chắn sẽ thua, Miru là nhược điểm của bọn anh, sự thắng bại của trận đấu này ngay từ đầu đã không thay đổi."
Cho nên mới nói, cảm tình trên vai chắc chắn sẽ thành nhược điểm, đúng là rất dễ lợi dụng. Chỉ cần hắn không buông tay, thì ngay cả gió tự do cũng phải thể không vì nhược điểm này mà nhường đường.
Majo nhìn cái tên đã gây rối loạn kia nhưng sắc mặt lại vẫn bình tĩnh mà tự tin, cứ thế mà bỏ xuống cục diện rối rắm mà hắn tạo thành, gọn gàng chạy lấy người, anh tức giận đến mức thiếu chút nữa không hộc ra máu. Anh nhìn đại quảng trường trống rỗng, đội chấp pháp sau khi mang dân chúng trên quảng trường đi liền biến mất, một người giúp anh cũng không có, xem ra Touya đang uống hồng trà rất thoải mái, căn bản là buông tay mặc kệ.
"Harris, đầu óc của ông rốt cuộc suy nghĩ cái gì?" Majo bạo lực rút di động trong túi quần ra "Thân thể của Miru, ông thật sự muốn bỏ cuộc sao? Cho nên ông già chết tiệt như ông mới để Miru thỏa mãn mọi nguyện vọng vớ vẩn của cô ấy? Miru tự nhảy vào hố lửa, ông cũng để cho cô ấy nhảy sao! Ông không cứu thì ông đây cứu!"
Kết nối được một dãy số điện thoại, khó khăn thở phì phò nói "Ida, tôi là Majo, rốt cuộc thì Hơi Thở Của Thiên Sứ đâu rồi?!? Bên các cậu đã xảy ra chuyện gì thế hả?! Lâu như thế rồi vì sao vẫn chưa thể lấy được một tấm thẻ hả!? Hệ thống bị bug? Có một đống kẻ xâm nhập?"
Majo ngồi ở bên cạnh suối phun, trong nước suối trong suốt có ảnh ngược nhuốm đỏ, anh nhìn bầu trời xanh của Esme, cười châm chọc, rất tàn nhẫn nói với người quản lý trò chơi "Đáng ra lúc trước tôi nên tự mình vào đảo Tham Lam mới phải, mấy người thật đúng là lề mề, nếu Ging có ở đó thì đã trực tiếp bạo lực đập phá mọi thứ để lấy ra rồi. Mà nếu là tôi thì tôi sẽ trực tiếp giết sạch mọi người chơi nào trên đảo có được tấm thẻ, muốn có được tấm thẻ căn bản không hề khó, quy tắc trò chơi đi gặp quỷ đi!"
Bóp nát điện thoại di động ở trong tay, ảo não vò tóc, anh như là mất đi cảm giác đau vậy, tùy ý máu trên miệng vết thương chảy ra ào ào, mùi máu tươi nồng đậm khiến cho người đàn ông từng là người đến từ Meteorcity này có một chút cảm giác quen thuộc lạnh như băng tràn ngập, trống rỗng, vỡ tan trên đại quảng trường, khiến cho người ta có ảo giác thảm thiết như núi xác biển máu vậy.
"Nhóc quỷ, em thật đoản mệnh." Dù bây giờ có Hơi Thở Của Thiên Sứ cũng vô dụng, ngay từ đầu anh đã biết cái tên tiểu quỷ như em có tướng đoản mệnh rồi. Miru, cái tên ngu ngốc này.
Thoải mái nhảy qua liệt cốc, thuận tay cởi áo khoác dính đầy máu ra, hắn có chút vô tình cầm quần áo nói: "Lại rách." Trên quần áo có một lỗ thủng to từ chỗ bị thương trên vai kéo dài đến lưng, có nên cầm về để Miru vá lại hay không?
Hiếm khi chân bước thoải mái như thế này, hắn tùy tiện bỏ áo khoác xuống đất, chỉ mặc áo sơmi nhuốm máu cài sai cúc áo, hôm nay phải nhanh chóng rút lui khỏi Esme để sang kế hoạch kế tiếp, cho nên hẳn là không có thời gian khâu quần áo.
Khi nhìn thấy tòa nhà đống rách tung toé lại mang vẻ hiện đại kia, bước chân thoải mái của hắn dừng một chút, đồng tử mắt bình tĩnh như là bị một hòn đá nhỏ ném vào, chậm rãi tùy ý để sự dao động gợn sóng này khuếch tán trong một mảnh màu đen.
Ủa? Hắn vươn ngón tay còn dính máu lên ôm nhẹ miệng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó lạ lùng. Sau đó ngẩng đầu, gương mặt dưới mái tóc màu đen vốn bởi vì khó hiểu mà trông đáng yêu giờ đã trở nên âm u lạnh lùng đầy sát khí, vì sao trong gió lại có...... mùi máu Miru?
Trong nháy mắt, lập tức làm ngắn lại khoảng cách đến căn nhà, mặt hắn không chút thay đổi bước vào lầu một đã bị mất cánh cửa, ánh mặt trời ở phía sau hắn, tro bụi kịch liệt bay ngược như là đang nói cho người khác rằng tốc độ của thiếu niên này dữ dằn nhanh chóng đến mức nào.
Cả căn phòng tràn ngập mùi máu tươi, mùi này đối với băng Ryodan mà nói bình thường tự nhiên giống như hô hấp vậy, mới mẻ, đỏ tươi, chảy ra từ vết thương trí mạng, mùi độ ấm của những thi thể lạnh như băng.
Hắn chưa bao giờ biết mùi này lại làm người ta không thoải mái đến mức này, bước chân vọt đến phía sau người đang ngã xuống, vừa kịp vươn tay đỡ, cảm xúc trên bàn tay là trát đau lạnh như băng, cảm giác ấm áp quen thuộc, không chút bài xích đã biến mất.
"Miru?" Hắn vẫn còn có chút thất thần, kỳ quái gọi cô ấy một tiếng, nhưng cũng theo bản năng ôm lấy, nhịp đập trái tim của thân thể trong lòng -- đã không còn.
Phản ứng đầu tiên không giống mọi khi, không phải là nghĩ xem vì sao chuyện lại xảy ra, mà là không chút do dự tìm phương pháp vãn hồi.
Sự bình tĩnh dần dần biến mất, vô tình giống như điên cuồng, ngay cả một tia dao động cuối cùng trong ánh mắt hắn cũng theo tiếng tim đập vừa ngừng của cô mà chìm vào trong bóng tối sâu thẳm, không có một chút cảm xúc gợn sóng.
Nhiệt độ cơ thể của người trong tay biến mất nhanh hơn bất cứ thi thể mới chết nào, không rảnh chú ý xung quanh, thậm chí ngay cả bản năng tự vệ bình thường nhất cũng không có.
Hết thảy động tác giống như là thói quen, lưu loát linh hoạt, hắn giơ tay phải lên, ánh mặt trời chiếu rõ lên năng lượng Niệm trong tay hắn.
Quyển sách trong tay liên tục lật trang, ngón tay cái cách quyển sách ra, năng lực Niệm này rất vớ vẩn, hắn từng không chút luyến tiếc ném nó vào những trang đầu, chỉ ước gì nguyên chủ nhân nhanh chóng chết đi, để sách không còn phải đựng năng lực vô dụng này nữa.
"Dời đi, Một Phần Ba." Ngữ điệu rất bằng phẳng bình tĩnh, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay trái đang chạm lên thân thể cô chân thật đến mức khiến hắn gần như phát điên, im lặng đến mức tàn nhẫn, hắn đột nhiên không khống chế được ham muốn giết người.
Năng lực Niệm hoạt động, vết thương dữ tợn bỗng xuất hiện một cách lạ lùng, rạn nứt bắt từ trên mu bàn tay phải đang cầm bí kíp Đạo Tặc của hắn, máu tươi chảy ra ào ào. Sau đó là các vết thương xuất hiện ở trước ngực, bụng, máu loãng bắt đầu chảy thấm áo sơmi màu trắng ướt sũng rồi rơi xuống đất, cuối cùng là nhiều vết thương tận xương rách thịt xuất hiện trên toàn thân hắn, quần áo đã không che được số vết thương đó, máu như là nước trắng không đáng giá tiền vậy, dọc theo đuôi vạt áo liều mạng chảy xuống chân.
Hắn vươn tay lau đi máu tươi đang chảy từ vệt vết thương đột nhiên xuất hiện trên mặt, biểu cảm không hề dao động chút nào, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói: "Miru, thì ra vết thương ba năm trước đây đến bây giờ vẫn chưa lành sao?"
"Một Phần Ba" là năng lực Niệm chuyển dời vết thương, người phát động Niệm có thể ở trong một giây, gánh vác một phần ba của toàn bộ vết thương thay người đang bị thương khác.
Hoàn toàn không thể lý giải vì sao lại có người có loại năng lực Niệm rác rưởi này, hắn còn tưởng rằng vĩnh viễn hắn sẽ không sử dụng.
Kéo một tay áo sơmi xuống, trên cánh tay chằng chịt vết thương, đây mới chỉ là một phần ba vết thương, có thể tưởng tượng lúc trước thân thể người kia cơ hồ bị ngược đãi như phân thây, mới có thể bị vết thương lớn như vậy.
Các động tác liên tiếp này đều rất yên tĩnh lạnh lùng, càng yên tĩnh lạnh lùng thì ánh mắt hắn càng vô hồn, không để ý đến thân thể mình không chỗ nào không chảy máu đầm đìa, một tay cẩn thận ôm lấy cô ấy, sau đó dùng tay áo che lại mu bàn tay đã ngừng đổ máu của cô ấy.
Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa về, rất lạnh, lạnh giống như người chết. Nghe thấy tiếng tim đập của cô gái mềm nhũn trong tay bắt đầu khôi phục thong thả nhảy lên, hắn khẽ mân miệng như là thở phào một hơi, độ cong nhỏ kia càng như là mỉm cười đáng yêu. Có lẽ, năng lực Niệm này vẫn có một chút tác dụng.
Rất trấn tĩnh, dùng một tay lau máu tươi không ngừng chảy từ trên mặt xuống, trên gương mặt thanh tú dính một mảnh màu đỏ. Hắn lạnh lùng nhìn thành viên băng Ryodan phía đối diện, tia sáng trong đôi mắt màu đen thuần túy đang liều mạng giãy dụa mà thành ánh sáng lớn, trơn nhẵn không có một chút cảm tình, chỉ đơn thuần chiếu rọi hết thảy trên thế giới này.
"Vị trí căn cứ bại lộ, mọi người lập tức dời đi." Hắn đứng ở cửa, cái bóng kéo dài và biến mất vào bóng tối, giống như mọi lần hạ mệnh lệnh với nhóm con nhện, nói "Trong ngày hôm nay rời khỏi Esme, hết thảy đều dựa theo nguyên kế hoạch tiến hành."
Hết thảy đều dựa theo nguyên kế hoạch tiến hành, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi.
Hắn ôm chặt người trong lòng hơn một chút, tim đập vẫn còn, theo thói quen hạ mệnh lệnh xong mới xoay người đột ngột biến mất tại chỗ, di chuyển nhanh đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng không bắt giữ được bóng dáng kia. Dưới ánh mặt trời, ở cửa lớn chỉ có vũng máu, không phân rõ rốt cuộc là của người nào trong hai người.
Feitan và Machi là hai người định thần lại trước cả nhóm, bọn họ lập tức lao ra cửa, theo sát bang chủ cả người là máu. Dựa theo nguyên kế hoạch, hai bọn họ sẽ đi theo bang chủ hành động.
Căn cứ trầm mặc rất lâu, sau đó Ubogin giơ hai tay vò tóc, cực kỳ khó hiểu hỏi "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, sao đột nhiên bang chủ lại bị thương nặng như thế?"
Thấy bang chủ chỉ trong vài giây đột nhiên lại biến thành người đầy máu, lại ôm một người khác cũng đầy máu, nói biến mất liền biến mất, khiến cho mấy người đầu óc đơn giản trong băng Ryodan không hiểu gì.
"Có lẽ là năng lực Niệm của bang chủ, tỷ như chuyển dời đi vết thương chẳng hạn, thì ra Con Chuột Nhỏ bị thương nặng như vậy, một chút cũng không nhìn ra, tôi còn nghĩ là cô ta chỉ là bị mấy bệnh mà không đủ tiểu cầu ấy." Shalnark cầm điện thoại di động gác lên gối, lấy tay chống cằm thấy quái dị nói "Xem ra, nếu Con Chuột Nhỏ không chết thì về sau chúng ta sẽ phải gặp cô ta một đoạn thời gian rất dài đấy."
Nobunaga không nặng không nhẹ hừ lạnh một tiếng với vũng máu còn đang chảy ở cửa lớn, hắn dựng thẳng đao võ sĩ lên, nâng cặp mắt tam giác lười nhác nói: "Lúc trước tôi nói thế nào nhỉ, tôi đã nói là bang chủ nghiêm túc mà."
Bang chủ nghiêm túc.
Đám con nhện lại im lặng một trận, Franklin mở miệng "Hiện tại không phải lúc nói đến chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng dời đi, theo nguyên kế hoạch, chúng ta chia các nhóm nhỏ tách ra hành động rời khỏi Esme, về phần chuyện bang chủ thì để bang chủ tự đi giải quyết, dù sao đấy cũng là việc tư của anh ta."
"Đúng vậy, đi nhanh đi, đám sát thủ Meteorcity đi theo chúng ta còn chưa bị giết sạch đâu. Hy vọng Con Chuột Nhỏ đừng có chết, tôi không muốn lại bị bang chủ dùng ánh mắt khủng bố kia nhìn mình đâu, ánh mắt đó căn bản là rất muốn giết người mà." Shalnark vừa nói to vừa nhảy qua lan can, sau đó cười tủm tỉm mở chân ra trượt theo cầu thang xuống lầu một.
Quả thực, ánh mắt vừa rồi là điển hình của người Meteorcity, không hề che dấu sát khí.
"Tôi vẫn là cảm thấy cái nữ kia quá yếu." Pakun khẽ cúi mí mắt, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Cô ta có yếu hay không cũng kệ, phụ nữ của bang chủ thì chúng ta quản làm cái gì, tôi cũng không muốn anh ta nghĩ tôi hại chết cái nữ kia, kẻ đắc tội Chrollo không thể có một cái kết cục tốt." Phinks khoanh tay "hừ" một tiếng.
"Phinks, gọi là bang chủ." Franklin gằn từng tiếng.
"Rồi rồi rồi, bang chủ." Phinks hơi xoay người, cũng biến mất.
Chỉ trong vài giây, căn phòng lại khôi phục trống vắng lạnh lùng vốn có, giống như chưa từng có một đám khách không mời mà đến dừng chân vậy.
Ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, chậm rãi len lỏi vào mỗi một khe hở hẹp, tro bụi nhẹ múa. Vũng máu loãng mới mẻ lạnh như băng ở cửa lớn dần dần đông lại, giống như đang nở ra từng đóa từng đóa hoa hồng Đại La đậm sắc, cực kỳ diễm lệ.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |