Vay nóng Tinvay

Truyện:Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường - Chương 091

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Trọn bộ 172 chương
Chương 091
Bề ngoài của tôi rất đáng sợ sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Shopee


Bầu trời màu đỏ hồng, mang cảm giác mềm mại nhẹ nhàng, an tĩnh.

Tôi buồn ngủ ngồi trên đỉnh đống rác, mùi hư thối không chỗ nào không bốc hơi lên, đàn chim màu đen - những kẻ tham lam thịt thối - đang điên cuồng đập cánh bay, màu đen hiện rõ dưới hoàng hôn chói mắt. Tôi thẫn thờ nhìn đường chân trời mơ hồ phương xa.

Nơi này vẫn là một thế giới bị cách ly, bị quên lãng, vương quốc rác xa lạ. Đây là...... Meteorcity.

Có người ở phía sau tôi, quay lưng về phía tôi, không hiểu sao, dù không quay đầu lại nhưng tôi vẫn có thể biết rõ đó là một thiếu niên có mái tóc đen tán loạn, dưới tóc mái, đôi mắt mang màu đen sâu thẳm mà tôi quen thuộc nhất.

Tôi nghe thấy giọng nói non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn vang lên, mang theo sự bình tĩnh và chân thật đáng tin "Tôi là đầu, mọi người là tay chân, trên nguyên tắc, tay chân phải phục tùng chỉ lệnh của đầu. Nhưng đó là nguyên tắc của một cơ thể, không liên quan đến sinh tử. Nếu đầu chết, thì sẽ có người kế thừa vị trí, đôi khi tay chân còn quan trọng hơn đầu."

Cảnh tượng này thật quen thuộc, tôi có chút khó hiểu nghiêng đầu, lời tuôn ra từ miệng tôi cũng trùng hợp với lời nói của hắn "Mệnh lệnh của tôi là ưu tiên nhất, nhưng không cần đem sinh mệnh của tôi đặt lên thứ nhất." Câu nói quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã thấy cảnh tượng này ở nơi nào.

Tò mò nghe người phía sau định ra cái gọi là bang quy, tôi thẫn thờ nghĩ, đứa trẻ này đang chơi trò chơi gì sao? Mình làm ma vương dẫn theo một đám trẻ chơi trò chơi.

Một đống trang giấy bị gió thổi đến, tôi vươn tay đón lấy vài tờ, à, là bộ truyện tranh kia, chúng tôi không cự tuyệt thứ gì, cho nên đừng mong cướp đi thứ gì từ tay chúng tôi. Kỳ thật, tôi đại khái đã quên gần hết, bao gồm rất nhiều nhân vật.

Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh tôi, gần đến mức có thể chạm vai vào nhau, khi nào thì chúng tôi quen biết thân đến mức có thể ngồi gần nhau như vậy?

Thiếu niên ngắm nhìn đường chân trời và nói với tôi: "Bầu trời thật đẹp."

"Đúng thế." Tôi cười phụ họa, phản xạ mở miệng hỏi "Tôi là Miru, còn cậu?"

Hắn hơi quay mặt sang nhìn tôi, tươi cười thư thái mà tự nhiên "Tôi là......"

Tôi ngây người nhìn cái trán dưới tóc mái dài của hắn, không nghe rõ giọng nói hắn ôn hòa tự giới thiệu, có chút do dự vươn tay muốn vén ra mái tóc màu đen kia để nhìn hình xăm tinh xảo trên đó.

Vừa vươn tay ra, bỗng phát hiện trước mặt là một mảnh không khí, tôi phát hiện mình đang nằm, trong một căn phòng đổ nát, bầu trời màu xanh cực kỳ thuần túy mà xinh đẹp, mà bàn tay đang vươn về phía bầu trời lại nhuốm màu đỏ. Đám mây màu trắng lạnh lùng đang trôi qua, tôi gắng gượng ngồi dậy, bụi và thủy tinh vỡ rớt ra khỏi người, rơi xuống căn phòng đầy máu tanh và mảnh vụn.

Tôi hoang mang, đây là đâu? Lảo đảo đi ra khỏi phòng, lửa nở rộ thiêu đốt ở dưới chân tôi, tôi bước ra căn phòng lửa này. Tiếp tục đi về phía trước, thờ thẫn đi. Một cái hành lang rất dài xuất hiện, có bóng người quen thuộc đi qua chỗ rẽ cuối hành lang, tôi giống như đang mộng du bỗng lập tức bừng tỉnh, hô to một tiếng liền chạy đuổi theo, liều mạng chạy. Cuối hành lang có một cánh cửa, tôi biết sau cánh cửa màu trắng là ai, vươn tay vừa định đẩy cửa ra thì lại bị thứ gì đó màu đỏ quấn quanh cổ tay ngăn lại, tôi nâng tay đến trước mặt, đó là một sợi dây màu đỏ tinh xảo và bị buộc lại rất chặt.

Lấy tay ôm mặt, không còn muốn đi đẩy cửa. Bên trong, tiếng cười của những tên bạn già khiến tôi cười khổ "Chỉ là một cái mộng mà thôi." Lại nằm mơ, tớ như thế này, liệu các cậu có cười to không vậy, nhưng tớ rất nhớ các cậu, tớ rất rất nhớ các cậu. Hãy cho tớ yếu đuối một lần đi, ngồi bệt xuống đất bên ngoài cửa đọc lên từng tên của các cậu, để cảm thấy chúng ta chưa từng cách xa.

Khi tỉnh lại, đôi mắt mơ hồ không nhìn thấy rõ thứ gì. Trên mặt có cảm giác lành lạnh dinh dính, không biết là do nửa đêm bật khóc hay là mồ hôi khi hạ sốt.

Tôi vươn tay dụi dụi mắt, khi đôi mắt nhìn thấy rõ, lọt vào tầm mắt là một sợi dây màu đỏ trên cổ tay, thứ này ở đâu ra? Lễ hội hoa đã sớm qua.

Đầu óc ngơ ngẩn một hồi, mới phát hiện có người đứng ở bên giường đang lạnh lùng trừng tôi, nơi này hẳn là giường bệnh của bệnh viện Petal, mấy năm nay làm tình nguyện viên cho nên thường xuyên đến đây.

Tôi suy yếu nói với bác sĩ mặc áo dài trắng, đeo vòng tai to màu đỏ: "Shoyo, ha ha, xin chào."

Shoyo cười lạnh, không chút khách khí nói: "Em tính chết như thế nào? Nói rõ ràng đi, lần sau chị sẽ định ra một phương án y học giúp em lên trời, đúng rồi, sau khi chết có muốn hiến các bộ phận cơ thể cho y học không? Nhưng, chế thân thể em thành tiêu bản quyên góp cho sinh viên học viện Y nghiên cứu cũng không tệ đâu. Rốt cuộc em có biết là sau khi từ Meteorcity trở về, thân thể em thiếu chút nữa đã bị tàn phế rồi không, không hề mặc trang phục phòng hộ, không uống thuốc kháng bệnh độc và phóng xạ, thế mà em còn dám đứng ở Meteorcity? Em đưa hết thuốc cho cái con gián Majo kia thì có ích lợi gì? Thân thể cậu ta dù có gần tàn tạ đi nữa thì cũng sẽ không chết được, em đưa thuốc của mình cho cậu ta làm cái gì?"

"Em cảm thấy số thuốc lúc đầu em uống có thể có tác dụng trong một thời gian dài, cho nên nếu em tiếp tục uống số thuốc còn lại thì thật lãng phí." Xấu hổ ngây ngô cười, kỳ thật không nghiêm trọng đến thế, tôi có thể tỉnh lại thì có nghĩa là tôi đúng, thuốc của Harris luôn cực kỳ hiệu quả và tuyệt vời.

"Hừ, đôi khi thật sự muốn tự tay bóp chết em, để em khỏi phải lãng phí tinh lực đi tự hành hạ mình, tỉnh rồi thì ra ngay khỏi bệnh viện đi, chị muốn thu gấp đôi tiền thuốc men của em, nhóc có tướng đoản mệnh kia." Shoyo cầm lấy bút máy, vẻ mặt khó chịu viết lên quyển vở theo dõi ca bệnh.

Bác sĩ vô tình thật, nào có ai đuổi bệnh nhân như vậy. Tôi giờ mới nhớ tới, hỏi: "Mọi người đều không sao phải không?" Trên đường đi, tôi hầu như chỉ có ngủ, cho nên không biết mọi người có sao không.

"Có thể có chuyện gì chứ, ngoài cái con gián sống dai Majo còn đang bị chị khóa vào phòng bệnh kia, những người còn lại đều vui vẻ, an toàn cả. Ha ha ha, không nghĩ tới Majo cũng có lúc bị hành hạ thảm như thế, đúng là chết cười, chị thấy bất ngờ khi biết cậu ta bị người ta ám toán trúng độc đấy, có phải cậu ta ăn mì tôm ăn đến mức não tàn, chỉ số thông minh bị lùi dần về số không?" Shoyo vui sướng khi người gặp họa, cười rộ lên, cười cực kỳ âm hiểm.

Tôi không nói gì, mới sợ sệt, nhấc tay nói nhỏ "Đó là bởi vì em là vật cản trở." Cứ nhìn tôi bây giờ hầu như không bị thương là hiểu toàn bộ vết thương trên người Majo đều là tại chắn cho tôi, tôi cực kỳ tin rằng nếu chỉ có một mình cậu ấy, cậu ấy tuyệt sẽ không chật vật như vậy, bởi vì nếu là một người, không đánh lại được thì có thể chạy, nhưng nếu thêm cả tôi thì chỉ có thể đỡ lấy toàn bộ.

"Vô nghĩa, không có em thì con gián đen kia sao có thể quang minh chính đại đi đánh nhau với người ta chứ, cậu ta thích nhất là trốn trong bóng tối đâm vào lưng người ta. Có thêm một bóng đèn là em cho nên cậu ta mới bị báo ứng, ai bảo cậu ta thích ám toán người ta." Shoyo loan mắt một cách tà ác, áo dài trắng thần thánh lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Tôi đột nhiên cảm thấy Majo đang nằm ở trên giường bệnh lúc này thật đáng thương, chùm kín cái chăn màu trắng lên người, tôi nhắm mắt lại không ngừng thôi miên mình "Bác sĩ đều là người tốt, đều là thiên sứ, thiên sứ, tôi không quen người đang đứng ngoài kia."

"Này, Miru, đừng giả chết, em đứng lên cho chị, đã hạ sốt rồi còn ngủ cái gì? Cẩn thận kẻo bị vướng chăn mà ngã ra khỏi giường bây giờ!" Shoyo túm chặt chăn của tôi, rống lên.

Cô nương, hãy thương xót tôi vừa tỉnh lại toàn thân vô lực đi. Nghe thấy mấy tiếng rống to ngoài hành lang, tôi ở trong chăn lý bắt buộc mình phải thừa nhận, mấy bác sĩ kia, không phải thiên sứ.

"Đúng rồi, em muốn đi thăm Majo không?" Shoyo ở bên ngoài chăn, hỏi.

Tôi nghĩ một hồi, mới ló đầu ra nói với Shoyo: "Cứ để cho cậu ấy dưỡng thương đi, trước lúc cậu ta chưa khỏi hẳn, không thể thả cậu ta xuất viện, nếu có thể mời được đội chấp pháp đến để trông cậu ta thì tốt, em nghĩ cậu ta không muốn em nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình." Đêm ở Meteorcity, lúc khổ sở nhất, cậu ta luôn im lặng dấu diếm đi sự chật vật của mình, tôi biết chỉ cần tôi ở cạnh thì cậu ta sẽ không thể thả lỏng được. Majo rất quật cường và kiêu ngạo, cậu ta không muốn cho tôi xem, thì tôi sẽ không xem.

"Cũng tốt, bây giờ không thể để cậu ta đứng lên được, chị sẽ trông chừng cậu ta thẳng đến khi hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng trong khoảng thời gian này, biên giới Esme sẽ không được an bình, phố Bối Bối đứng mũi chịu sào, không có Majo ở, em phải cẩn thận, đặc biệt là không cho phép nhặt thứ gì về, em mà còn dám nhặt mấy tên chết tiệt lạ lùng nào đến bệnh viện là chị sẽ lột da của em đấy, có biết không?" Shoyo cúi đầu cười cực kỳ âm trầm với tôi, hai mắt chớp chớp trông rất tà ác, hai chiếc vòng tai đỏ hơi hơi lay động lóe lên.

Tôi ôm chặt lấy chăn, không dám gật đầu, gần đây mọi người ai cũng hay tức tối, là do mùa hè sắp đến à?

"Ngoài cửa sổ có thằn lằn, một con rất lớn." Shoyo đột nhiên ngẩng đầu nói, hứng thú nhìn cửa sổ thủy tinh bên trái giường bệnh.

Tôi quay đầu nhìn lại, cửa sổ bệnh viện Petal đều có kiểu dáng giống nhau, đều làm bằng thủy tinh trong suốt, tôi không thấy thằn lằn đâu, chỉ thấy một người trẻ tuổi tóc húi cua đang bám lên bệ cửa sổ, lộ ra một đôi mắt hình trăng rằm trông rất đáng yêu bên kia thủy tinh đang ngây người nhìn tôi. (Toji: Haha, là Hyuga đó =)))))))

Trông cậu ta có chút quen quen, trước kia tôi từng gặp sao? Tôi vẫy tay với cậu ta "Xin chào, có gì cần giúp sao?" Bám lên bệ cửa sổ như vậy không tốt lắm đâu.

......

Không khí không biết vì sao bỗng tẻ ngắt, đôi mắt loan hình ánh trăng kia không hề thay đổi, vẫn tiếp tục ngây người nhìn tôi.

Tôi hạ giọng hỏi Shoyo bên cạnh "Đấy...... là vật phẩm trang sức mới của bệnh viện?" không thấy cử động, giống như thời gian dừng lại vậy.

Shoyo vừa sửa sang lại quyển sách trên tay vừa tức giận trả lời "Trang sức trông thật như vậy, bệnh viện không trả tiền nổi."

Cũng phải, tuy rằng không thấy cử động nhưng thấy thế nào cũng là người, muốn đặt tượng sáp ở ngoài cửa sổ cố định thành tư thế này là rất khó.

"Mir Mir Mir Mir Mir Mir......" đôi mắt loan hình trăng rằm hơi thẳng một chút, 'thằn lằn' rốt cục mở miệng.

Tôi ngơ ngác nằm ở trên giường bệnh nghe cậu ta liên tục lặp lại từ "Mir", một hồi lâu mới phản ứng lại, hình như đứa trẻ này đang lắp bắp.

"Đúng rồi, tôi là Miru, có chuyện gì sao?" Có vẻ như là tới tìm tôi, đại khái... hẳn là... có thể...... đi.

"Tôi tôi tôi tôi tôi......" Cậu ta lại lắp bắp từ "Tôi" không ngừng.

Tôi không khỏi mang theo ba phần thương tiếc nhìn cậu ấy, xem ra tật lắp bắp này rất nghiêm trọng, có lẽ nên bảo người nhà của cậu ấy dẫn cậu ấy đi học lớp luyện nói, giúp cậu ấy nói lưu loát hơn.

"Không sao, nói chậm một chút." Tôi ngồi dậy, cổ vũ nhìn cậu ta, đừng gấp gáp, khi sốt ruột, người ta còn lắp bắp nghiêm trọng hơn.

Cậu ta bỗng ngừng lắp bắp, đột nhiên cúi người xuống, thấp đến mức chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn ngủn cùng bàn tay đang bám trên bệ cửa.

Cảnh tượng thật quỷ dị, Shoyo vẫn tiếp tục cúi đầu viết, không hề bị không khí tẻ ngắt này ảnh hưởng.

Rất lâu sau mới thấy bàn tay đang bám bệ cửa kia đẩy ra một cánh cửa sổ không khóa, sau đó có thứ gì đó bị ném nhẹ xuống giường của tôi, là một đóa Cúc Phượng đỏ rất đáng yêu, trên cánh hoa còn có giọt nước đọng lại do vừa được hái xuống, trông hoang dại, xinh đẹp mà sáng lạn.

Tôi nhìn đóa hoa này, nhịn không được cười rộ lên, là tới thăm bệnh sao? Sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Vươn cánh tay trái không bị gãy xương cầm hoa lên, sau đó xuống giường, đẩy rộng hai cánh cửa sổ ra. Tôi vịn tay lên bệ cửa cúi đầu nhìn người thăm bệnh xa lạ này, ánh mắt cậu ta loan ra, khóe miệng cũng loan lên trên, một bên má còn dán băng dán OK có hình dán đóa hoa mà Esme giữ độc quyền, khuôn mặt tươi cười trông rất có tinh thần và phấn chấn

Tôi có chút ngượng ngùng nói: "Xin chào, cám......" chữ 'ơn' còn chưa ra khỏi miệng, không phải tôi không muốn nói hết, mà là cậu thanh niên này đột nhiên kinh ngạc, hoảng sợ như là...... gặp quỷ?!

Bởi vì chúng tôi cách nhau rất gần, cửa sổ được mở rộng, tôi lại cúi đầu, cho nên tôi thấy rất rõ các loại biểu cảm rối rắm trên khuôn mặt tươi cười kia, kinh ngạc? Không dám tin? Còn có...... biểu cảm nào đó không biết là do cảm xúc gì tạo thành.

Không khí càng quỷ dị.

Cậu ta vươn tay ra, tựa hồ muốn chạm vào mặt tôi, miệng lưu loát nói "Miru, cô không sao chứ?"

Tôi đột nhiên cũng rất muốn hỏi: "Cậu không sao chứ?" Cậu ta buông tay khỏi bệ cửa liệu có vấn đề gì không? Tựa hồ 'thằn lằn' này chỉ dựa vào một bàn tay bám lên bệ cửa sổ là có thể chống đỡ được sức nặng toàn thân, thì ra con người có thể coi rẻ sức hút của Trái Đất đến mức này? Sao lại không bị ngã xuống chứ?

Tay cậu ấy không đụng tới tôi, bởi vì cậu ấy trực tiếp rớt xuống, sự đình trệ đáng yêu vừa rồi cứ như là mình đã nhìn nhầm vậy.

Tôi nghe thấy cậu ấy thì thào lẩm bẩm "Miru là thật."

Chẳng lẽ Miru còn có giả? Nhưng, cậu là ai mới được cơ chứ?

"Ngã xuống rồi?" Shoyo đột nhiên xuất hiện ở phía sau tôi, không mặn không nhạt nói.

"Đây là tầng mấy?" Tôi hơi vươn người nhìn, cao khoảng bảy, tám tầng, ngã như vậy sẽ không bị tai nạn chết người đấy chứ.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng mơ hồ "Ay u" truyền đến, Shoyo bình tĩnh nói: "Không hề phòng bị, trực tiếp ngã xuống như vậy, ít nhất chân trái bị gãy xương, tuy rằng chị vẫn hoài nghi là đầu óc cậu ta cũng ngã hỏng rồi."

"Cậu ấy là......" Tôi có chút đen mặt nhìn xuống đất, đúng là rất giỏi, đúng lúc gần như chạm mặt đất, cậu ta trực tiếp dùng một bàn tay chống mặt đất để xoay người bật dậy, thế giới này, siêu nhân giống hệt như rau cải trắng vậy, vơ bừa cũng được một đống.

"Một trong những tên lạ lùng chết tiệt." Shoyo nghiêm túc trả lời.

Tôi nhìn chính mình đóa Cúc Phượng đỏ trong tay, tâm tình tốt, lộ ra một cái mỉm cười "Cảm giác khi được người tặng hoa thật không tệ."

Nhưng tật lắp bắp vẫn phải sửa chữa mới được.

"Có người đến." Shoyo dừng viết lại, bút máy không cẩn thận quyệt ra một đường, cô ấy nghiêm mặt cắn răng nói: "Tên lạ lùng chết tiệt phiền toái, đi đường không phát ra tiếng thì rất giỏi sao."

Tôi nghe thấy tiếng có người đang gõ cửa bên ngoài phòng bệnh, giọng nói quen thuộc rất lễ phép, nhưng tôi lại nghe ra sự vô tình trong đó "Xin hỏi, tôi có thể vào không?"

Hỏi xong, mở cửa, hoàn toàn không quan tâm câu trả lời.

Hắn mặc trang phục thoải mái, quần dài áo sơ mi, khuôn mặt tươi cười che đi không ít khí chất hơi âm trầm của hắn, trông thật giống thiếu niên đáng yêu mười sáu tuổi.

Tôi đứng ở cửa sổ cười nói: "Lance, đến đây à." bầu trời ngoài cửa sổ thật trong xanh, quả nhiên bầu trời Esme vĩnh viễn đều sạch sẽ mà trầm tĩnh như vậy.

Hắn đi tới, Shoyo nhăn mi, lui lại vài bước.

"Đã hạ sốt chưa? Cô ngủ hai ngày." Hắn đi đến bên cửa sổ cũng nhìn bầu trời, dưới mi mắt có màu đen nhàn nhạt, có thể nhìn ra được hắn không nghỉ ngơi tốt.

"Có thể xuất viện rồi, chúng ta về nhà đi." Tôi nhìn trang phục bệnh nhân trên người mình, có chút buồn rầu gãi gãi má, không biết quần áo mình chạy đi đâu.

"Được, nhưng trong tủ lạnh không có gì cả." Hắn vén mái tóc đang phủ xuống mắt ra, màu đen trong đôi mắt có chút dao động.

"Đương nhiên sẽ không có, lữ trình mười ngày thì tôi phải xử lý hết đồ trong tủ lạnh mới dám đi chứ, nếu không thực vật sẽ bị hỏng. Đừng có nói với tôi là mấy ngày tôi ngủ, cậu không hề ăn gì đấy." Tôi thuận miệng hỏi, sau đó đen mặt khi thấy hắn trầm mặc, được rồi, tôi biết đáp án rồi, sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày cậu sẽ tự làm mình chết đói.

"Đi thôi." Hắn không quan tâm có ai trong phòng hay không, trực tiếp vươn tay ôm ngang tôi lên, sau đó bước lên bệ cửa sổ, tôi nhất thời ngây người, không hiểu này động tác có nghĩa gì. Sau đó gió mạnh chợt thổi tung tóc tôi, trên đầu là tiếng la của Shoyo "Nhớ thay thuốc cho tay phải đấy, đúng là cái tên chết tiệt mà!"

Nhảy lầu, nhảy lầu thật sự rất kích thích, hai mắt tôi đăm đăm. Hắn nhẹ nhàng bước trên mặt cỏ bệnh viện, tay phải tôi bị quấn đầy băng vải màu trắng, tay trái cầm hoa Cúc Phượng, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, trái tim đập coi như vững vàng, quả nhiên trải qua nhiều đã khiến thân thể cũng bắt đầu thích ứng với mấy vụ trời đánh này.

Hắn đi được hai bước thì bỗng dừng lại, có người chặn đường ở đằng trước, người kia bình tĩnh nói: "Anh không được ở lại ở Esme, còn nữa, buông Mi...... Miru ra."

"Ồ?" Hắn hứng thú nhấc khóe miệng, tươi cười phối hợp với bóng đen dưới mi mắt khiến người ta cảm thấy âm hiểm, tôi có thể nhìn ra tâm tình hắn cực kỳ không tốt, có lẽ do bị đói bụng lâu.

Trấn tĩnh cầm bó hoa che ở trước mặt hắn, tức giận đến thế thì đừng nói chuyện, tôi quay đầu đi, là người trẻ tuổi vừa tặng hoa cho tôi, đôi mắt loan hình ánh trăng giờ đã thẳng lại, mang cảm giác nghiêm túc, lạnh như băng, tôi cười nói với cậu ấy: "Cám ơn cậu đã tặng hoa, đúng rồi, tên cậu là gì, chúng ta có quen không?"

Tẻ ngắt ba giây, cậu ấy đột nhiên "A" một tiếng, giống như là kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, sau đó lập tức lùi ra sau, cả khuôn mặt đỏ rần, đôi mắt cậu ấy cong lên, mở miệng lắp bắp "Không...... Không khách...... Không......" Còn chưa nói xong đã bị ngã lộn nhào một cái vào bụi hoa bên cửa bệnh viện, người trẻ tuổi đáng yêu rất nhanh nhô ra khỏi bụi hoa, sau đó cậu ấy khập khiễng chạy vội mất, giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.

Tiếp tục tẻ ngắt, tôi rốt cục không nén nổi hoài nghi "Lance, hiện tại tôi có phải là vừa khỏi bệnh cho nên bộ dạng rất đáng sợ hay không?" Đáng sợ tới mức thái quá đến thế sao, tôi đột nhiên rất muốn tìm một cái gương soi.

"Bề ngoài của cô ở trong phạm vi bình thường." Hắn đẩy đóa hoa trước mặt ra, tùy tay ném xuống.

Tôi không dự đoán được hắn lại hành động như vậy, nhìn bàn tay trống trơn, sửng sốt một hồi rồi nói: "Chúng ta trực tiếp đến siêu thị đi, đúng rồi, tôi nhớ mùa này có nhiều đồ ăn với giá đặc biệt, chúng ta mua một trăm cân về nhà đi." Tôi cho cậu ăn chán thì thôi, để xem ăn no rồi cậu có còn có khí lực để làm tôi đau đầu nữa hay không.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-172)