Vay nóng Tima

Truyện:Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường - Chương 069

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Trọn bộ 172 chương
Chương 069
Quên đi cũng tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Shopee


Đẩy ra hai cánh cửa gỗ màu xanh nhạt nhà ngài Mizuno, nhìn thấy một chậu Bạch Hiệp đang nở những đóa hoa màu xanh dưới mái hiên, lá cây màu trắng đang vươn ra đón lấy ánh mặt trời trên hành lang, tản mát ra một loại mùi hương kì dị thoang thoảng.

Bồn hoa này được trồng đã lâu, trí nhớ của con người đôi khi rất kì quái, tôi không biết vì sao mình vẫn cứ ôm lấy đoạn trí nhớ vốn bị thời gian lau mờ kia, mùi hương mát lạnh của bồn hoa đột nhiên gợi lên cảnh tượng lần đầu tiên tôi mở mắt nhìn thế giới này, ngoài khoảng bầu trời màu xanh không chút ô nhiễm trên đỉnh đầu, còn có cả mùi hương nhàn nhạt của hoa giữa một mảnh huyết tinh bừa bãi, rất giống mùi hoa nhà ngài Mizuno.

Nếu nhớ không lầm, loại hoa tên Bạch Vân này là một trong những loài mà hiệp hội Green đưa vào cấp A quý hiếm. Không phải do loài hoa này khó chăm sóc mà là do mùi hương độc nhất vô nhị của nó, trên thế giới tuyệt không có cây Bạch Vân nào có mùi hương giống nhau, chỉ có những cây hoa được chăm sóc khéo léo bởi cùng một người mới có thể có mùi giống nhau, mùi hoa nhà ngài Mizuno và mùi hoa khi đó giống nhau như đúc, là vì chúng vốn được trồng và chăm sóc cùng một chỗ bởi một người sao?

Cho nên, ngài Mizuno, trước khi tôi đi vào thế giới này, anh cũng đã quen biết Miru Sylvia chân chính phải không, chứ không phải là quan hệ hàng xóm đơn giản bình thường như anh biểu hiện trong lần đầu tiên gặp mặt ba năm trước đây, còn cả Harris, Bella, Majo, rất nhiều hàng xóm ở phố Bối Bối, còn cả chú Hunter có đôi mắt màu rám nắng ấm áp kia nữa, căn nhà mới cũng không phải tìm, từ lúc tôi mở mắt ra ở bệnh viện, họ đã tính để tôi vào ở phố Bối Bối, mấy tên kia ban đầu còn cứ gạt tôi, rõ ràng quan hệ với nhau đều rất không đơn giản mà còn cứ ở trước mặt tôi biểu hiện một bộ 'tôi và cậu cậu và tôi kỳ thật chỉ là hàng xóm bình thường, phố Bối Bối chúng ta chỉ là một con phố cực kỳ bình thường'.

Lần đầu tiên tôi kinh dị là lúc nhìn thấy thợ sửa chữa nhanh nhẹn nhảy qua lại giữa các nóc nhà, Harris ông lại còn dỗ tôi, nói rằng mọi người đều là như vậy, không tin thì cứ bảo Majo nhảy từ nhà cao tầng xuống, cậu ta cũng làm được.

Kém chút là tôi đã tin, bởi vì tôi cũng định nhảy xuống, kết quả là tôi không hề làm được, nếu người bình thường đều giống mấy người thì chẳng phải tôi là tên tàn phế sao? Mấy người thực sự coi tôi chỉ là một cô bé mười hai tuổi dễ lừa? Giống nhau cái quỷ, sau khi bị tôi vạch trần, người nào cũng mặt dày làm bộ như không sao, tôi ngầm dò hỏi thì kết quả là đề tài mẫn cảm có thể qua loa tắc trách liền qua loa tắc trách, không qua loa tắc trách được liền nói sang chuyện khác hoặc xoay người bỏ chạy.

Nếu mấy người chịu nói thật với tôi lúc tôi vừa vào ở phố Bối Bối ba năm trước đây, không lợi dụng chuyện tôi mất trí nhớ để làm bộ không quen biết tôi, mà nói cho tôi biết kỳ thật phố Bối Bối không phải là một cái phố cư dân bình thường, bởi vì cách đó không xa có cái Meteorcity, cho nên chúng ta đều là những người thủ hộ và che chắn cho Esme, tôi nhất định sẽ không nói hai lời lập tức chuyển nhà, không chỉ vì bị Meteorcity dọa chạy, mà còn vì tôi không có thực lực để lưu lại cản trở. Hiện tại muốn chạy cũng không chạy được, tôi luyến tiếc, luyến tiếc phố Bối Bối, luyến tiếc hoa đầy vườn của tôi, luyến tiếc cái đám mấy người chỉ biết dùng những câu nói dối vụng về để dỗ tên ngu ngốc là tôi, tôi là người mà khi đã nhận định một nơi là có thể ở đó cả đời, hiện tại muốn đi, nhưng tôi sao có thể đành lòng đi đây?

Hơn ba năm, rốt cục từ thân quen cùng một ít chuyện do họ không cẩn thận lộ ra, tôi mới nghĩ thông suốt được, ban đầu che chở tôi như vậy là nhờ công lao của Miru, đáng tiếc người mất trí nhớ là tôi này không nhớ ra trước mười hai tuổi cô bé ấy quen biết mọi người như thế nào, tôi nghĩ, có thể quen biết mọi người thì cô bé nhất định rất tuyệt vời, hơn nữa cuộc sống nhất định là cực kỳ sung sướng khoái hạt đi.

Chỉ là, cảnh tượng lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy ngoài khoảng bầu trời xanh kia, thì cảnh tượng khi di chuyển tầm mắt xuống cũng đúng là cả đời khó quên.

Tôi từng thăm dò trí nhớ, từng muốn biết suy nghĩ của Miru, nhưng rất nhanh, cảm xúc gần như hỏng mất, có một khắc tôi đã không thể tha thứ mình vì đã có suy nghĩ cực kỳ không tôn trọng người khác như thế, khoảng thời gian trước mười hai tuổi của cô bé, cuộc sống của cô bất luận kẻ nào cũng có thể đi vào, chỉ có tôi là không thể, bởi vì sinh mệnh của tôi bắt đầu từ sự kết thúc cuộc đời của cô, nếu ngay cả trí nhớ của cô bé mà tôi cũng muốn xâm chiếm, còn muốn lợi dụng, vậy thì Miru Sylvia chân chính sẽ hoàn toàn điên mất. Thứ duy nhất tôi có thể làm cho cô bé cũng chỉ là bảo tồn đoạn năm tháng chỉ thuộc về cô bé ấy, tôi không có quyền kế thừa cuộc sống của cô bé, tôi chỉ có thể sống những ngày của riêng mình.

Khi nhìn thấy ngài Mizuno, anh ta không đội mũ lưỡi trai cũng không thuận tay cầm gậy chống, mà mặc một bộ quần áo thoải mái, gương mặt cười yếu ớt, điều duy nhất không bình thường là hai mắt của anh ta đã thâm quầng lại.

Majo vừa nhìn vào đôi mắt màu tím của anh ta liền đi thẳng vào vấn đề: "Mizuno, muốn tôi động thủ hay cậu tự mình áp chế đây, nếu cậu dám làm hai mắt của mình biến thành tím đậm nữa thì tôi nhất định sẽ tự mình đâm cậu một nhát cho cậu nằm úp sấp xuống, đừng có ở trong này nổi điên nữa, tôi nói nghiêm túc đấy."

"À, nơi này không có địch nhân, anh vẫn nên đi. Miru, còn lại giao cho em, anh đi nghỉ ngơi đây." Mizuno mỉm cười nói với tôi, sau đó xoay người vững vàng đi về phía phòng ngủ.

"Nhưng......" Tôi vừa mở miệng, bỗng cảm giác thấy hơi quái dị, thấy Mizuno đột nhiên ngã xuống.

Majo nhanh nhẹn đỡ được anh ta.

Tôi nháy mắt mấy cái, tuy rằng không nhìn ra cái gì nhưng hẳn là Majo đã hạ thủ.

"Nếu anh không đánh hôn mê cậu ta, hẳn là nó không nghỉ ngơi nổi, cứ nhìn trạng thái vừa rồi của cậu ta là biết, muốn tự áp chế thì cũng chỉ tự mình hại mình, còn không bằng anh đánh ngất." Majo khiêng Mizuno lên vai "Anh mang cậu ta lên lầu, em cứ ở đây."

Tôi ôm mặt, nhìn một bức tranh chụp treo trên tường trong phòng Mizuno mà cười rộ lên, tôi nói này, mấy người ai cũng vậy, dừng vài giây nghe tôi nói xong một câu là rất khó hay sao?

Tôi muốn nói là, hiện tại tôi không hề muốn hỗ trợ phiên dịch cái bản văn tự cổ đại đã khiến ngài Mizuno phải nằm úp sấp xuống ấy. Tôi không có cái ham học hỏi những chuyện mà thực lực của tôi không cho quyền được biết, tôi chỉ là muốn biết một phần mà tôi nên biết, ví dụ như mọi người dù sao cũng phải có một người chính miệng nói cho tôi biết nguyên nhân phố Bối Bối tồn tại, cứ để cho tôi đoán già đoán non cũng không phải chuyện hay.

"Cho nên mới nói...... bác mở miệng một chút được không? Thời gian rất quý giá." Tôi cầm lên cốc trà ngon vừa pha thổi thổi, ánh mặt trời tham lam chiếu lên hành lang ngắn, chậu hoa Bách Hợp ngoài hành lang đang nở rất có sức sống.

"Miru biết đến Meteorcity khi nào?" Harris ngồi song song với tôi, mái tóc màu bạc vẫn luôn xoã tung bừa bãi, ông cũng thổi thổi nước trà rồi uống một ngụm.

"Ba năm trước đây, lúc cháu vừa tới phố Bối Bối được vài tháng đã xảy ra một trận bạo loạn lớn, khi ấy cháu đã hiểu rồi, chỉ là cháu không biết thế lực kia tên là Meteorcity." Nếu sớm biết thì hiện tại tôi đã không sống ở đây "Ban đầu, mọi người cũng không quen thân, cháu cũng không thể không biết xấu hổ đi hỏi, cho nên liền để sang một bên, chỉ là không nghĩ tới mọi người ai cũng đều hiểu rất rõ ràng chặt chẽ mà vẫn còn ở trước mặt cháu gắng tỏ ra rằng chúng ta cũng chỉ là hàng xóm đơn thuần, rằng phố Bối Bối chỉ là một con phố rất bình thường. Ông có biết đoạn ngày mà cháu vừa mới tới, mỗi ngày thấy mọi người ai cũng tỏ ra rằng chúng ta chỉ mới quen nhau, cháu đã muốn xông lên đánh mọi người đến mức nào không? Không thể đóng kịch thì cũng đừng đóng, rõ ràng không ai bình thường cả."

Nhớ đến hồi đó mà lòng chua xót đến mức có không nói được gì để chống đỡ, ban đầu, chuyện tra tấn tôi chưa bao giờ là việc bọn họ không bình thường, mà là bọn họ rõ ràng không bình thường mà còn liều mạng giả bộ bình thường cho tôi xem, mà tôi lại do mới tới nên không biết nên nói như thế nào. Nếu tuổi của tôi nhỏ hơn một tí, đầu óc suy nghĩ ngây ngô một tí thì có lẽ sẽ vì vừa tới thế giới xa lạ này mà bị bọn họ lừa, nhưng lúc tôi dạo một vòng ở đại quảng trường, hỏi thăm chú bán quả táo chú có thể nhảy từ độ cao mười mét mà không mang theo đồ bảo hộ được không? Dù ông ấy miệng nói không thể nhưng vẻ mặt lại rõ ràng viết 'tôi đang nói dối', lúc đó tôi liền hiểu được thể lực của người bình thường ở nơi này cực kỳ tốt. Nói dối dở như vậy thì chẳng thà nói thẳng cho nhẹ người.

"Nên nói như thế nào đây, khi đó Miru vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện chỉ sợ dọa cháu. Hơn nữa cháu vừa mới xuất viện sức khỏe chưa ổn định, phố Bối Bối không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chỉ có thể cố gắng tỏ ra hòa ái nhất với cháu khi cháu đến. Khi đó còn có người đề nghị mọi người đều phải bình thản một chút, đừng khiến cho cháu nhìn ra được phố Bối Bối khác những nơi khác, kẻo cháu không thích ứng được, khụ, cho nên lâu dần cũng không biết mở miệng thẳng thắn như thế nào." Harris giả vờ ho hai tiếng, lại uống một ngụm nước trà.

Khóe miệng tôi run rẩy, thì ra là vì mọi người không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, lý do này đúng là khiến tôi muốn cười mà không cười được. Còn nữa, đã giả vờ thì giả vờ dài dài một chút, nào có ai quen thân một cái liền lập tức dán tường nhảy tầng còn nói là 'tôi rất bình thường', mấy người thay đổi quá đột ngột khiến cho tôi phải tiều tụy một trận.

"Trước lúc cháu vào ở phố Bối Bối, mọi người đều quen biết cháu, cho nên sau khi biết cháu gặp chuyện không may liền đến đón cháu phải không." Lắc lắc ly trà, tôi ngẩng đầu nhìn mảng trời trong xanh kia, tâm tình bỗng bình tĩnh hẳn.

"Quen biết, năm cháu bảy tuổi còn từng tới phố Bối Bối tham gia lễ hội hoa, đại bộ phận thành viên của phố Bối Bối đều gặp qua cháu." Trong đôi mắt của Harris tràn ngập hoài niệm, có cảm giác như tiếc hận mà không đành lòng.

"Cô bé ấy rất đáng yêu đi." Tôi cúi đầu nhìn một mảnh màu xanh của mặt nước trà trong chén.

"Ha ha, rất đáng yêu, bé bỏng, thích nhất chơi trốn tìm, té ngã cũng không khóc, còn từng một mình chạy vào trang trại hoa, chạy như điên trong vườn hoa Tiểu Nguyệt quý hiếm của trang trại hoa, kết quả dẫm hỏng một đống hoa thiếu chút nữa khiến thợ trồng hoa phụ trách mảnh vườn kia tức chết, khi đó Miru hoạt bát khiến cho đám già cả bọn bác rất đau đầu, nhưng......" Harris chậm rãi nhắm mắt lại, cầm ly trà trong tay rất thoải mái, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất cứng ngắc.

Tôi nhợt nhạt cười, nhưng hiện tại Miru sẽ không còn trẻ con thích chơi trốn tìm, cũng sẽ không chạy đi dẫm hỏng hoa, lại càng không khiến mọi người đau đầu sao? Đột nhiên có thể nhìn thấy Miru trước kia, tôi không thể động vào đoạn trí nhớ vốn chỉ thuộc về cô bé trong thân thể này, nhưng qua miệng người khác nói đến cô bé, tôi cũng có thể tưởng tượng rõ ràng đứa trẻ nho nhỏ nghịch ngợm dám không coi thợ trồng hoa vào đâu dẫm nát hoa của trang trại ấy đúng là một đứa trẻ đáng yêu.

"Miru đều đã quên." Harris than nhẹ một hơi.

"Đúng vậy, đã quên, hết thảy đều đã quên." Tôi nghiêng chén, chậm rãi uống hết nước trà và cả mảng bầu trời trong chén, ngực có chút ấm áp, có lẽ là dư hương của trà.

"Đã quên...... cũng tốt." Harris nhẹ giọng nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-172)