[ngoại truyện nhỏ của Chrollo] tôi đang vội
← Ch.049 | Ch.051 → |
Chiến tranh lạnh?
Không biết tặng hoa còn có tác dụng không? Hắn nhìn bông hoa hồng màu tím trong tay, nhưng đóa hoa này không có gì đặc biệt, ngoài nhan sắc thâm chút ra thì không khác gì các loại hoa giá rẻ ven đường cả. Vừa rồi loại Thanh Cúc kia cũng không tệ lắm, chỉ là còn chưa nở. Nếu nhớ không lầm, thì sau khi vào cửa, hắn có ngửi được mùi hoa hồng Dã Tang, mùi rất giống với sách miêu tả, ừm, loại hoa này cùng hoa Bota đều là loại hoa trân quý cùng đẳng cấp, có lẽ có thể bứt một đống xuống làm bó hoa, còn lại... rất muốn thiêu hủy.
Nhưng nếu thiêu hủy...
"Rất nhiều thứ chúng ta không cần phải lấy tới tay mới là sở hữu được?" Quăng nhẹ hoa hồng vào lẵng, một chút hoang mang nổi lên gương mặt, nếu không phải đã nắm tới tay, thì sao có thể là của mình? Vì sao cô ấy có thể luôn dùng ánh mắt nghiêm túc để nhìn nhận mọi thứ như vậy? Rõ ràng những động tác mà cô ấy làm xảy ra rất tự nhiên, nhưng lại hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn.
Hơn nữa, lại đáng yêu kỳ lạ.
Hắn nhẽ nhấc lên khóe miệng, tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, thôi vậy, càng nghĩ càng không rõ ràng. Dù thế nào thì cô ấy đúng là yếu đến mức khiến cho người ta không dựng nổi phòng bị. Tuy rằng chuyện cực khó lừa cô ấy khiến đầu óc hắn ngẫu nhiên bị thương chút, hắn xác định hành động của mình không có vấn đề, nhưng cô ấy lại có thể vạch trần không khó khăn chút nào. Lúc chậm chạp thì lại chậm chạp đến mức không thể tin nổi, lúc sâu sắc thì lại sâu sắc đến mức khiến người ta giật mình, đúng là một người kỳ quái.
Tay chậm rãi che lại hai mắt, sự ôn hòa vừa rồi dần dần đông lại, sát ý lạnh như băng một chút một chút tràn ra trong đôi mắt màu đen.
"Lấy bước chân của Miru để tính, đi đến chỗ quầy lấy cái lẵng đựng cơm dã ngoại rồi lại đi trở về, mất sáu phút ba mươi bảy giây, chậm hoặc nhanh hơn cũng không vượt quá hai giây, hơn nữa cô ấy ngẫu nhiên ngẩn người, hay dừng lại ngắm hoa, khả năng sẽ đi giúp người khác một vài chuyện, thời gian dư dả." Hắn lầm bầm lầu bầu, cười lạnh một cái, cho nên mới nói, những con sâu lén lút thực khiến cho người ta không chút thoải mái.
Một con sâu ở trong bụi hoa cách trăm mét, còn có một con ở... dưới chân!
Động tác ở trong nháy mắt xảy ra, hắn dễ dàng nhảy lên giữa không trung, vừa rồi đất còn bằng phẳng đột nhiên vươn ra hai cánh tay, nhưng lại không bắt được cho dù là một chút bùn ở bàn chân hắn.
Tóc bị gió thổi bay tán loạn, tay còn đặt ở trong túi quần, trong ánh mắt có đầy châm chọc, bọn chúng chờ lâu như vậy, thật vất vả đợi hắn lộ ra sơ hở, thế nhưng phản ứng còn chậm như vậy, khiến cho hắn một chút hứng thú cũng không có.
Hoa hồng màu tím và rễ cây màu rám nắng nhạt bị dẫm đạp, vùi lấp trong bùn đất. Nam tử trẻ tuổi đầu đầy bím tóc màu đen ngay cả đất đầy người cũng không thèm phủi liền giơ tay lên, sợi tơ trong suốt kia dưới ánh mặt trời lóe ôn nhuận sáng bóng.
"Sống tù." Giọng nói của nam tử khàn khàn mà chắc chắn.
Ở giữa không trung, ánh mắt hắn nháy mắt trở nên chuyên chú, màu đen ẩn ẩn bao trùm lên sắc lam nhạt của bầu trời ánh lên trong đồng tử mắt, sợi tơ dùng một loại khúc chiết cuộn sóng hướng thẳng về phía hắn đánh úp lại, thân mình hắn khéo léo tránh đi, sợi tơ nhanh chư chớp xẹt qua, một vệt nhỏ màu đỏ vừa vặn xuất hiện trên gương mặt cười của hắn.
Lấy lực đạo này để tính toán, trong đầu đã theo phản xạ xuất hiện một công thức rất dài kèm theo đáp án, tốc độ, độ chịu đựng sức nặng, độ khống chế phù hợp, cả khả năng có thể thoát khi bị bắt.
Biết tự động truy tung sao? Là hệ thao túng hay là hệ cụ hiện hóa?
Dùng 'ngưng' màu xanh nhạt khiến cho đồng tử mắt màu đen trở nên quỷ dị mà thần bí, không tìm được 'tuyệt' ẩn dấu trong sợi tơ công kích, như vậy thì hẳn là năng lực thao túng có điều kiện phát động.
Điều kiện, là trước lúc đánh trúng được mục tiêu thì cơ thể không thể cử động?
Ngay từ đầu đã chú ý tới chân của đối phương vẫn dẫm lên mấy bông hoa hồng, phạm vi hai chân di động không vượt qua mười cm, có nghĩa là chỉ lệnh tung sợi tơ là -- tự động truy tung địch nhân, điều kiện là trói buộc mọi lực hành động của người sử dụng.
Không thể tự do hành động, vậy thì địch quá yếu, không có giá trị tồn tại.
Vì năng lực của đối phương bị dính phải điều kiện phát động cho nên hắn không còn hứng thú chơi nữa, gạt bỏ đi.
Tay vẫn luôn đúc trong túi quần, khi hạ xuống mặt đất, nhanh chóng hơi gập đầu gối xuống để tránh đòn công kích đang tới tấp, thân thể thoải mái tránh đi sợi tơ trong suốt rất nhanh. Không hề lãng phí một chút lực đạo, gót chân vừa chuyển, vọt tới phía trước đối phương, mặt đối mặt, biểu cảm lại trở nên có chút tản mạn vô tình, lạnh lùng, không chút hứng thú giống như đang nhìn cục đá ven đường.
Không cùng đẳng cấp so đấu với nhau, sẽ làm điểm trí mạng của kẻ yếu bị phơi bày ra một cách trắng trợn.
Chỉ cần trước lúc sợi tơ đuổi tới nơi, phế đi cái tay đang thao tác kia là có thể.
Vươn tay trái trong túi quần ra, đúng lúc đối phương đang thở dốc kinh ngạc, lưu loát mà chuẩn xác bắt lấy cánh tay địch đang giơ lên, tiếng cổ tay, khuỷu tay, vai, xương cốt bị tách rời khỏi nhau vang lên bên tai. Hành động không hề ngừng một giây nào, thân mình lấy tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể thấy được tàn ảnh vọt đến sau lưng đối phương, thuận thế xoay ngược cái cánh tay kia lại, hoàn toàn triệt để báo cho chủ nhân của nó rằng nó đã hỏng.
Người đàn ông kia thét lớn một tiếng quỳ gục xuống, sau đó nghe được âm thanh bình tĩnh mà chắc chắc phát ra từ phía sau hắn: "Ồ, anh là tên thứ hai."
Ánh mắt bỗng trợn to, làm sao hắn biết?
Gập xuống đầu gối, chuẩn xác làm gãy xương sống ở lưng của địch, chỉ cần tìm được chính xác chỗ trí mạng, dùng độ mạnh yếu hợp lý nhất là có thể nghiền nát cốt sống khối thân thể kia, còn cả xương cốt dưới sự bảo vệ của nội tạng non nớt.
Hết thảy động tác này xảy ra chỉ trong mấy giây, biến cố chợt xảy ra, một bóng đen đột ngột hiện thân, vừa vặn dừng ở sau lưng hắn, chủy thủ lạnh như băng nhanh chóng đâm hướng cổ hắn.
Sát ý chợt lóe lên trong mắt, hắn nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi, ngay cả đuôi tóc cũng không bị con dao nhỏ kia chạm phải. Tay phải vẫn đúc trong túi quần lần đầu tiên rút ra, xoay tay lấy tốc độ kinh người chộp lấy cổ tay đang cầm chủy thủ của kẻ địch, nhưng không bắt được, rõ ràng xác định được mình đã cầm được cổ tay đối phương chỗ mà bộ xương cốt nối với nhau, nhưng lại biến mất khỏi giam cầm của hắn, phải nói là kẻ địch đột ngột hiện ra lại đột ngột biến mất.
Cho dù là tay phải đang đối phó một tên khác, nhưng lực ở đầu gối vẫn không thay đổi, nghe được rất rõ tiếng xương cốt lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát, ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa cho địch cơ hội.
Ban đầu vốn tính dùng tuyến tơ của hệ thao tác để kiềm chế động tác của địch, sau đó là một kích trí mạng vào cái tên trong bụi hoa cách trăm mét kia.
Hm, năng lực bình thường, kế hoạch bình thường, theo dõi tuy rằng là lão thủ, nhưng một đống bình thường không hợp cách cộng lại sẽ thành sai lầm chồng chất. Không biết tên còn lại kia có năng lực Niệm khiến hắn cảm thấy hứng thú hay không? Địch có năm lần thay đổi vị trí rất nhanh, hẳn là loại năng lực không gian, là hệ Đặc Biệt sao?
Vứt bỏ thi thể, vẫy vẫy tay phải, vừa rồi đánh giá sai tốc độ biến mất của đối phương, nên khi bắt hụt, cổ tay bị trật khớp, mặt không chút thay đổi chỉnh lại xương cổ tay vào vị trí cũ. Ngẩng đầu nhìn phía bên trái, trong mắt có loại tùy ý bất giác, hắc ám lạnh như băng hiện lên trên gương mặt trẻ con dưới mặt trời lại có vẻ như mang một cảm giác vô tội "Này, anh muốn chờ tới khi nào đấy, có cần tôi cho anh sơ hở không? Sâu, tôi đang vội."
Ngữ khí vững vàng lại thân thiện, rất rõ ràng nói cho đối phương, tôi thật sự đang vội, không hề rảnh đi tiêu khiển chờ đợi anh.
Gió trong trang trại hoa luôn mềm nhẹ mà có quy luật, hắn vuốt mái tóc ngắn màu đen bị gió thổi, ngón tay lướt qua chính giữa trán, giá chữ thập tinh xảo quỷ mị hiện lên.
"Tuy rằng đã quên tên anh là gì, nhưng anh vẫn nhanh đi tìm chết đi, mỗi lần sử dụng năng lực Niệm cũng đều mất đi thể lực, năng lực tên 'Biểu hiện giả dối' này thật đúng là yếu, vừa tốn trang sách vừa vô dụng, ban đầu không tiết chế nên thực phiền toái." Hắn có chút buồn rầu thấp giọng lẩm bẩm, lúc trước, khi khai phá ra năng lực Niệmhệ Đặc Biệt của mình, hắn có một đoạn thời gian nhìn thấy năng lực gì cũng đều muốn cướp để thử xem, làm cho hiện tại quyển sách đầy một đống năng lực vô dụng, cho nên hiện tại luôn phải tìm hiểu một chút năng lực của đối phương có thể phát huy thành cái dạng gì mới ra tay cướp.
Thôi vậy, không chơi.
Vươn tay phải ra, nháy mắt cụ hiện hóa ra một quyển sách màu đỏ đậm khổ 32, ngoài chữ phồn thể "cực" trên mặt bìa ra còn in cả một hình ảnh bàn tay máu màu đỏ. Nhìn chỗ đối phương ẩn thân "Năng lực là khống chế khoảng cách nháy mắt dời đi, căn cứ vị trí di động chín lần nhờ sử dụng năng lực để tính toán, khoảng cách di chuyển xa nhất là khoảng một trăm hai mươi ba thước, di chuyển lần gần nhất là khoảng ba, bốn thước. Nói cách khác, trong phạm vi một trăm hai mươi ba thước tới ba, bốn thước này, anh có thể tự do kéo dài hoặc ngắn lại khoảng cách di chuyển thân thể, ngoài thân thể, có thể di chuyển vật phẩm khác sao?" Khi vừa hỏi ra miệng vấn đề này, ý cười thâm hiểm hiện lên trong con ngươi đen "Anh cuối cùng cũng đi ra, tôi còn đang nghĩ nếu anh không động thì tôi sẽ phải hao tổn tâm trí, dù sao tôi cũng không muốn làm bẩn quần áo chui vào trong bụi cỏ bắt con sâu chỉ biết run rẩy, hm, hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của tôi đi."
Hắn lại đút tay vào túi quần, sau đó xoay người lại, cụ hiện hóa ra tuyệt tơ để bắt mục tiêu, giữa không trung, trên mặt đất, hơn mười căn tơ màu đỏ đan vào nhau tạo thành một cái cầu to. Hắn đứng ở giữa đống tơ, tay phải lật đến trang sách có hình của một phụ nữ trung niên và với dòng chữ "Mạng tơ màu đỏ", có thể bắt được hết thảy những vật còn sống vào cầu không gian, rất thích hợp để bắt giữ con mồi chỉ biết chạy trốn, hắn rất thích năng lực này.
Bị tơ trói chặt chẽ giữa không trung là một người đàn ông đầu trọc khoảng ba mươi tuổi, sợi tơ màu đỏ bao hắn thành một cái kén, ngay cả mặt cũng bị bao lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt hoảng sợ đang cố bắt buộc mình trấn tĩnh lại.
"Thật có lỗi, quên mất là anh không thể mở miệng."
Người nào đó nói xin lỗi nhưng một chút thành ý cũng không có, vươn tay kéo lấy bàn tay của đối phương ra, sau đó ấn nó lên hình bàn tay màu đỏ máu trên mặt bìa sách, động tác rất lưu loát.
Sau khi cướp năng lực, hắn lạnh nhạt nhìn bóng dáng đối phương chật vật chạy trốn "Hy vọng anh có thể sống tốt, ít nhất ở trước lúc tôi cảm thấy năng lực này của anh vô dụng, chúc anh may mắn." giọng điệu thản nhiên đều đều thường ngày nhưng lúc này lại cảm giác thật ác liệt.
Sách còn cầm ở trong tay, cảm nhận được ngàn vạn đóa hoa hơi lay động mềm mại trong gió, tâm bỗng bình tĩnh lạ kỳ, mang theo một cỗ sát ý thâm trầm.
Còn có ba phút, còn phải tính cả thời gian cô ấy xen vào việc của người khác trong lúc trở về.
"Khụ, không cần phòng bị như vậy, tôi không có ác ý." Gậy chống có quy luật đập lên bùn đất, một người đàn ông từ sau bụi hoa Mân Côi tím chậm rãi đi ra, một thân áo sơmi màu trắng nhàn nhã mà hợp thời, chỉ là mũ lưỡi trai của hiệp hội Green trên đỉnh đầu khiến cho trang phục có chút không hợp.
"Bắt đầu từ phương hướng sáu giờ của cửa trang trại hoa, anh đã đi theo chúng tôi, có chuyện gì sao?" Ở quảng trường lớn Esme đã bị hai con sâu bám đuôi, hắn vẫn chưa nhận ra, chỉ khi đi đến cửa trang trại, tên cầm gậy chống này thế nhưng gia nhập đội ngũ theo dõi hắn, thật không thoải mái chút nào.
Nếu nhớ không lầm, người đàn ông này ở căn nhà thứ năm bên trái của phố Bối Bối, tên Mizuno đi.
Cô ấy thích gọi hắn là ngài Mizuno.
Chúng tôi? Mizuno cười chân thành mà thanh nhã, quả nhiên là kẻ từ cái nơi kia đi ra, ham muốn chiếm hữu không phải là mạnh bình thường.
"Tôi chỉ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ hoa tươi muốn đến xem Miru mà thôi, nếu có ác ý gì thì tôi đã không phải chờ anh đi ra phố Bối Bối mới ra tay, dù sao phố Bối Bối chúng tôi..." quen quần ẩu, một câu sau lại không nói ra, tuy rằng tiền bối Harris nói đây là truyền thống tốt đẹp của phố Bối Bối bọn họ, nhưng mỗi lần nói ra miệng vẫn luôn ngượng ngùng. (Toji: đánh hội đồng là truyền thống))))))))))
"Vậy anh xem xong rồi chứ?" Có nên giết không đây? Nhưng tính tính thời gian, không đủ. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mizuno, trong đầu đang vận chuyển cao tốc, không có nhược điểm rõ ràng, sơ hở cũng mơ hồ, muốn trong thời gian ngắn để gạt bỏ thì có chút khó khăn.
"Xem ra Miru thu thập hoa tươi không có khó khăn gì, tôi đi trước, không cần nói cho cô ấy là tôi có tới." Mizuno hơi hạ mí mắt, màu tím nhạt trong đôi mắt kia dần dần đậm hơn, thằng nhóc này thật đúng là kiêu ngạo, sát khí hiện ra trắng trợn như vậy, hắn xác định có thể giết được mình sao?
"Phố Bối Bối xảy ra vấn đề gì sao? Vừa rồi hai người kia là vừa từ Meteorcity đi ra đi, thực lực yếu như vậy cũng có thể đột phá vòng phòng vệ của mấy người để xuất hiện ở Esme, có muốn hỗ trợ hay không?" Còn chưa đến mức trở mặt với chúng, bình tĩnh cân nhắc một chút sau, sách lại biến mất khỏi tay.
Mizuno xoay người đi, gậy chống chống lên mặt đất vang lên từng tiếng lộp cộp, nhanh nhẹn linh hoạt đi qua bụi hoa dày đặc, khẩu khí ôn hòa trả lời "Không cần, vừa rồi hai người kia là tự nguyện đăng ký dùng con đường chính quy để ra Meteorcity, người nhập cư trái phép phi pháp mà lại dám thoải mái ở lại Esme giống anh là số ít." Bị phố Bối Bối đánh gần chết nhưng lại không chịu đi, cũng chỉ có anh đi.
Nhìn Mizuno biến mất, hắn yên lặng đứng một hồi, nếu không phỏng đoán sai, sáng nay bộ đội viện trợ phố Bối Bối đã tiến vào Esme, dù sao Meteorcity đã làm rõ thái độ trở mặt, nói cách khác hiệp nghị hòa bình đã chính thức bị xé bỏ, hỗn loạn hết sức căng thẳng.
Trong cuộc đấu tranh này, hắn có thể đoạt được bao nhiêu lợi?
Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bầu trời luôn xanh trong của Esme, dù thế nào, lợi ích của băng Ryodan vĩnh viễn xếp thứ nhất, trong cuộc hỗn chiến này, tồn sức chiến đấu của băng Ryodan mới là ưu tiên nhất.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, hắn khó được trầm mặc không lý do, kỳ thật có thể nói cho dễ hiểu, chính là đang phát ngốc.
Đại khái trong phạm vi hơn mười thước, mấy trăm cây Mân Côi tím chịu khổ bị dập nát, đại diện tích bùn đất bị đạp xới lung tung lên, một mảnh bừa bãi. Cho dù hắn đã cố làm ngắn lại phạm vi đánh nhau, nhưng bởi vì còn phải mất thời gian tính toán và phòng bị Mizuno, vẫn khiến làm nơi này lộn xộn.
May mắn diện tích máu tươi bao phủ chiếm không lớn, còn có thể che lấp, hắn nhìn thi thể bên chân, thản nhiên nói: "Còn khoảng một phút."
Ngồi xổm trên mặt đất, tay sờ sờ cấu tạo và tính chất của đất đai, sau đó dồn Niệm lực vào hai tay, khiến ngón tay trở nên cứng rắn hơn cả thiết nhưng vẫn dễ cử động, rồi dùng tốc độ cực nhanh để đào, lập tức đất bị đào tung lên, không đến mười giây, một cái hố to có thể chôn người đã xuất hiện.
Vươn một tay ném thi thể vào hố, rồi lại nhanh chóng lấp đất lại, đứng dậy còn dùng chân đạp vài cái, ừm, xác định bằng phẳng.
Giải quyết xong thi thể, nhìn một đống lớn tàn hoa lá héo úa lại không nói gì vài giây, cho dù hiện tại đem Mân Côi bị dẫm nát miễn cưỡng trồng lại cũng không đủ thời gian, à, thiếu chút nữa đã quên.
Hắn lại cụ hiện hóa ra quyển sách có in bàn tay đỏ, lật đến trang sách mình cần, dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào mặt trang sách, nghịch chữ thập giữa trán lập tức biến mất vô ảnh.
Khép lại sách biến mất, hắn thói quen lấy tay nhẹ che miệng, dưới chân vẫn còn dẫm lên mộ của người ta, trong đầu lại suy nghĩ, làm sao bây giờ, hoa đều bị dẫm đạp hết, trong sách hình như không có năng lực gì có thể làm ra một đống hoa trong vài giây, ừm, không muốn ăn súp lơ.
Sờ sờ, bỗng cảm thấy không đúng, vươn tay ra thì thấy trên móng dính đầy bùn đất, bên miệng cũng dính. Lấy tay lau một chút, lau xong mới phát hiện mu bàn tay cũng dính đầy bùn đất.
Có một giây, hắn nhìn bàn tay dính bùn ngẩn người.
Hương vị quen thuộc chậm rãi đến gần, đáy mắt lạnh như băng tan rã chút, cô ấy đã trở lại.
Đem hai tay bẩn cọ lên quần sẫm màu, chân đeo giầy còn phản xạ dẫm vài cái lên đất, sợ đất không rắn chắc.
"Ủa, Lance" Phía sau, bước chân chậm rãi đi đến gần, tiếng nói thanh nhuyễn của cô như có một loại vận luật rất thoải mái, cho dù là lúc rất tức giận, âm thanh thanh nhu vẫn không hề thay đổi.
Quay đầu, thấy cô ấy cầm theo cái giỏ màu rám nắng đựng thức ăn, hơi há miệng ngạc nhiên, đôi mắt màu xanh trong vắt giống như thiên in rõ bóng dáng của hắn, làm sao bây giờ, thực đáng yêu.
"Tôi chỉ mới đi có một hồi, sao cậu lại... lại có thể nghịch đất, làm nơi này lung tung lên, còn có, trời ạ, cậu biến chính mình giống hệt một con mèo bẩn vậy."
Mỗi lần khi ánh mắt của cô ấy chuyên chú nhìn hắn, hắn liền có một loại cảm giác rất tốt, tại sao?
"Ngu ngốc, không được lấy tay chạm vào miệng nữa."
Cô chạy tới cầm lấy tay hắn, hắn rất tự nhiên thả lỏng thân thể vươn tay để cô cầm, là vì cô ấy không có một chút lực công kích cho nên hắn mới hoàn toàn không có cảm giác bài xích sao?
"Miru."
"Không được gọi tôi, tôi đang tức giận."
"Tôi đói bụng."
"Đương nhiên là đói bụng rồi, trưa đến nơi rồi, khoan khoan, không cho cậu mở miệng nói chuyện, chúng ta đang chiến tranh lạnh."
Hắn nhịn không được cười hai tiếng, chiến tranh lạnh sao, lúc này dù có tặng hoa cũng vô dụng đi.
"Cười cái gì mà cười, tôi đang chiến tranh lạnh với cậu."
Chúng tôi, rốt cuộc là ai với ai chiến tranh lạnh đây.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |