Một người em gái tên là Senritsu
← Ch.019 | Ch.021 → |
Cầm một tờ giấy nhỏ làm dấu hiệu cho hoa hồng Đại La cùng hoa Nguyệt trong vườn hoa để chuẩn bị cho lễ hội hoa bốn hôm sau. Được cùng bạn hàng xóm đón ngày hội náo nhiệt này là có ý nghĩa nhất.
Suy nghĩ một chút về tác phẩm tham gia cuộc thi, có chút khó về chuyện lấy thứ này hay bỏ thứ kia. Dù sao cũng có rất nhiều hoa có thể dùng.
Đánh dấu xong những loài hoa phải hái, đứng giữa vườn hoa lười nhác vươn vai một cái, nhìn thời tiết sáng sủa lớn tiếng nói: "A, chuẩn bị đại tiệc."
Vào nhà lấy túi xách thẳng hướng siêu thị, khó có được cơ hội chuẩn bị được tác phẩm tâm đắc, không nên buông tha cho việc ăn mừng, nhiệt huyết của tôi lại bắt đầu sôi trào lên.
Từ khuôn mặt tươi cười đáng sợ của tiểu thư siêu thị, tôi biết tôi sôi trào hơi quá, xách hai túi nguyên liệu nấu ăn nhiều đến mức cho dù liều mạng ăn cũng cần cả tuần mới có thể hết, khi gian nan lấy tốc độ của rùa đi đến quảng trường đã bị áp nặng đến ngồi bệt mạnh xuống, ngồi ở bên cạnh suối phun ngẩng đầu thở hổn hển, trên bầu trời mây trắng bay nhẹ, thời tiết dịu nhẹ thật là tốt.
Hôm nay, lại là một ngày đẹp trời.
Nghệ nhân đàn violon, Masaaki cũng ngồi ở bên cạnh tôi "Cô Miru, hôm nay tâm tình cô có vẻ rất tốt."
Tôi gật đầu "Thời tiết đẹp như vậy, vì sao tâm tình lại không tốt chứ? Hoa nở thật xinh đẹp, tôi rất thích." Trên quảng trường có rất nhiều bồn hoa, đóa hoa nho nhỏ nở đầy cành.
"Đúng vậy, Esme thật sự là một thành phố xinh đẹp, tôi rất may mắn khi đã đi vào nơi này. Đây cũng là thành phố mà tôi dừng chân lâu nhất, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là muốn mang theo chiếc đàn của mình đi khắp các thành phố trên thế giới, hiện tại đã đi qua mười ba nơi rồi. Thật sự rất hạnh phúc khi có thể khiến giấc mộng của mình trở thành sự thật." Masaaki chạm nhẹ vào đàn violon bên cạnh mình, tươi cười trong trẻo.
"Đúng vậy, quả thật là rất tuyệt, người vì giấc mộng của mình mà không quản khó khăn thật sự rất đáng kính trọng. Anh sắp phải rời khỏi đây sao?" Nếu không thì đã không trông mong mà chạy tới nói chuyện với tôi, đúng là một cậu bé hay ngại ngùng.
Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mái tóc màu vàng nhạt, "A, cô biết rồi sao, tôi muốn đến thành phố kế tiếp, trước khi đi có thể gặp cô một lần quả thật là một món quà tốt nhất."
Tôi cũng không phải không biết xấu hổ, anh ta quả thật là một người quá nhiệt tình. Nghĩ đến về sau không thể nghe khúc đàn violon quen thuộc nữa, tôi bỗng thấy thật đáng tiếc.
"Cô Miru, tôi muốn đàn một khúc nhạc cho cô, cảm ơn mỗi lần cô tặng thức ăn, coi như tôi đáp lại cô." Anh ta cầm lấy đàn violon, ngại ngùng đứng bên cạnh suối phun.
"Đây là điều cô nên được, cũng không phải là tặng, cám ơn."
Ngày thường là một cậu nhóc không am hiểu giao tiếp, cho nên mới hay cúi đầu, muốn gọi lại tôi hẳn là cũng phải lấy dũng khí rất lớn, rất chờ mong về sau một ngày nào đó sẽ có người nói với anh: "Kỳ thật, khi Masaaki đàn violon là lúc có tự tin nhất, cho nên không cần phải cúi đầu né tránh đâu."
Nhẹ nhàng đàn một khúc nhạc, khiến bầu trời Esme càng thêm trong suốt, Harris, ông không gạt cháu, khi ngẩng đầu thật sự nhìn thấy một đoàn chim Bạch Nha trên đỉnh đầu bay qua, nếu không phải bị âm nhạc hoàn mỹ thu hút mà bay thấp xuống, thì nhất định là khúc nhạc này có thứ ma lực nào đó làm cho tinh thần của tôi sáng lạn, lực chú ý đạt tới độ cao nhất mới nhìn được.
Sau khi nghe xong, tôi lấy từ túi thức ăn ra một cái bánh mì lớn "Cho anh, đặc sản của Esme - bánh mì Lúa vàng, ăn rất ngon, ở siêu thị gần quảng trường có thể bán ra mấy ngàn cái trong một ngày."
Anh ta nhận lấy, "À...... sao cô lại biết tôi đói bụng?"
"Đàn của anh nói cho tôi biết." Tôi chỉ chỉ lỗ tai, aiz, nhìn màu da trên mặt anh ta trắng bệch do cuộc sống màn trời chiếu đất mang đến, hẳn là chưa ăn chưa uống tử tế đã rất lâu. So với tên mà tôi nhặt về, anh ta còn tái xanh hơn, ít nhất tên trong nhà kia chỉ là không ăn đồ có dinh dưỡng mà thôi, còn anh ta thì vừa nhìn là biết do không ăn không uống ngủ không ngon, cực kỳ thê thảm. Quả nhiên giấc mộng cũng không phải dễ theo đuổi như vậy.
"Thì ra tiếng đàn cũng có thể phản ứng trạng thái sinh lý, tôi thật sự quá thất lễ, nếu tiếng đàn của tôi hay hát 'tôi đói bụng, tôi đói bụng' thì thật sự là chết đi cho rồi."Anh ta cầm lấy bánh mì, dáng vẻ như thế giới sụp đổ, trước mặt không chút ánh sáng, suy sút cực độ.
"Lừa gạt anh thôi, anh không hiểu à." Tôi không nói được gì, ngay cả lời nói vui đùa cũng tin, từ trước đến giờ, cậu sống trong xã hội kiểu gì vậy?
Anh ta thấp giọng cười, "Khi cô Miru nói đùa, một chút cũng không giống."
Thì ra không phải hắn nghe không hiểu lời nói vui đùa, mà là tôi sẽ không nói, hổ thẹn rồi."Kế tiếp, anh muốn đến thành phố nào vậy?"
"Tôi muốn về nhà một chuyến, bạn cũ của tôi tên là Senon, cũng là người theo đuổi âm nhạc, chúng tôi đều là Hunter một sao, đều lựa chọn nghề Hunter âm nhạc, quan hệ rất tốt. Cậu ấy có đứa em gái tên là Senritsu, cũng có thiên phú kiệt xuất về âm nhạc, Senon hy vọng tôi có thể dạy con bé đàn violon, tôi muốn về nhà một đoạn thời gian, ngẫu nhiên cũng nên nghỉ ngơi một chút để có thể đi đến nơi xa hơn."
Vẻ mặt anh ta hướng tới cùng hy vọng, về quê hương quen thuộc đối với lữ khách mà nói là một chuyện rất đáng mừng.
"Masaaki, thì ra anh là Hunter, thật giỏi, nhưng......" hiệp hội Hunter rất nghèo à? Sao thân là Hunter lại đường cùng đến mức ăn ngủ đầu đường thiếu ăn thiếu uống, chỉ kém phải đi ăn xin?
"Nhưng không biết giấy phép Hunter bị mất ở chỗ nào, hiệp hội lại không cho cấp lại, ngày thứ ba sau khi thi xong cuộc thi Hunter lấy được giấy phép, sau khi qua đường cái giúp đỡ một bà lão đã không thấy tăm hơi, cho nên chỉ có thể tính là nửa Hunter."
Vẻ mặt tôi đáng thương nhìn anh ta, vậy chẳng phải là bị lừa đi rồi sao, giấy phép Hunter của anh có thể bán được một triệu Geny, còn có thể cầm đi làm một đống lớn chuyện xấu nữa.
"Tôi đi trước đây, chúc anh may mắn." Tôi ôm một túi nguyên liệu nấu ăn lớn vào trong ngực, một túi khác thì cầm tay, kỳ thật có thể gọi xe, nhưng tôi lại say xe, say còn nghiêm trọng hơn kiếp trước mấy lần, tư vị kia, tôi tình nguyện bị cán chết cũng không muốn ngồi.
"Vâng, tôi cũng chúc cô Miru gặp may mắn."Masaaki ngốc ngếch vẫy vẫy tay đưa tiễn.
Tôi gian nan bước ra từng bước, hai bước, ba bước...... Vừa rồi, tôi đã quên mất cái gì sao? À, một người em gái tên là Senritsu, tên rất quen thuộc. Senritsu -- A! Gương mặt giống chuột, bản xonat hắc ám...... Tôi luôn hoài nghi sao mình lại nhớ rõ ràng như vậy, đó không phải là nhân vật trong nguyên kịch sao?
Nhân vật trong nguyên kịch tương đương với nguyên kịch, nguyên kịch tương đương với phiền toái tăng ba cấp, phiền toái tăng ba cấp tương đương với biến thái chạy khắp nơi, biến thái chạy khắp nơi tương đương với bị giết ngay lập tức......
Vừa rồi anh ta có nói cái gì mà em gái ai sao? Không có, tôi không nghe thấy gì hết.
"Cô Miru......"
Phía sau là thanh niên với tương lai đầy hứa hẹn, tên ngốc Hunter vội vàng chạy tới gần.
Tôi lập tức xù lông lên, bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng, vừa kéo vừa ôm hai gói to bỏ chạy kịch liệt, tên quen biết với nhân vật nguyên kịch kia đừng có tới gần tôi, tôi không biết anh!
← Ch. 019 | Ch. 021 → |