Vay nóng Tima

Truyện:Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường - Chương 007

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Trọn bộ 172 chương
Chương 007
Tôi tức giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Shopee


Ánh mặt trời tháng tư rất ấm áp, đây là mùa hoa Nguyệt trong vườn nở rộ, tôi ngồi xổm trong vườn hoa Nguyệt phía tây xới đất cho chúng nó. Nụ hoa màu trắng nở ra vào ban ngày, vào ban đêm thì tỏa ra ánh huỳnh quang. Tôi luôn than rằng thế giới này thật thần kỳ, rất nhiều thực vật kỳ lạ như thế này có thể tùy ý gặp được. Hunter, Yoshihiro Togashi là người như thế nào? Tôi nghĩ ông ấy nhất định là người rất nhiệt tình yêu thích giả tưởng, hành văn rất tốt, vừa nhiệt tình vừa có được trí tuệ sâu tới đáy biển.

Bởi vì ông ấy đã tự tay tạo nên thành phố Esme xinh đẹp này, sống ở đây luôn là một ý định rất tốt. Lại dùng tay tạo thành hình chữ thập, tôi ngẩng đầu nhìn trời, thành tâm cầu nguyện, cảm ơn thần đã cho tôi được trọng sinh, cho tôi được vô lo vô ưu ba năm qua, cũng cảm ơn người đã sáng tạo thế giới này - Yoshihiro Togashi, mong ngài bình an tốt đẹp, khiến cho cuộc sống của tôi tiếp tục bình an.

Xới đất rồi tưới nước xong, váy đã dính đầy bùn, tôi lấy từ tủ quần áo ra một bộ trang phục ở nhà rồi đi về phía tắm. Cửa phòng tắm có treo một lẵng hoa nhỏ, rất hợp với ván cửa gỗ thô màu rám nắng nhạt, rất đáng yêu.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, tôi ngây ngốc chậm chạp, đẩy cửa ra, cửa không khóa. Giờ mới như bừng tỉnh liền vội vã vọt vào, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, một thứ đen đen gì đó phi thẳng chính diện, còn chưa kịp nhìn rõ, một thứ hình tròn khác đã đánh bay bóng đen đang bổ về phía tôi, hai thứ đó vụt mạnh qua bên tai tôi, trực tiếp đồng quy vu tận đánh mạnh lên tường phía sau tôi, là xà phòng và bình sữa tắm, xà phòng thì vỡ thành bùn, bình sữa tắm cũng vỡ thành từng khối, chất lỏng bên trong đang tràn ra ngoài.

Tôi không để ý đến nó, thấy hắn đứng ở dưới vòi hoa sen, dòng nước lạnh như băng cọ rửa thân hình trần truồng, làn da trắng tuyết căng lên, tay hắn hơi nâng lên, tư thế rất giống như vừa ném ra thứ gì đó vậy. Máu đỏ tươi thấm vào lớp băng vải bị nước mang đi, lưu lại nhiều vệt màu đỏ loang lổ.

Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh vòi hoa sen, bị nước lạnh thấm vào người khiến cho tôi run lên một cái, vội vàng khóa lại vòi. Quay lại liền rống to vào mặt hắn "Cậu là đồ ngu ngốc sao! Đã hơn mười tuổi rồi mà sao còn ngớ ngẩn như thế! Vết thương hở không được để dính nước! Nếu bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ? Đúng là một khắc không trông coi cậu là không bớt lo mà! Cái đứa trẻ này! Làm tôi tức chết hết chỗ nói!"

Không có ai làm tôi phải quan tâm loạn lên thành như vậy, hắn quá tùy hứng, là vì cha mẹ đều không có sao? Cho nên mới không đủ hiểu biết, cho nên tuổi tâm lý mới thoái hóa?

Hắn cúi đầu nhìn tôi, người cao hơn tôi bảy, tám cm đúng là rất có thể nhìn xuống tôi, đồng tử mắt đen rất tinh thuần, nói thế nào đây, là chuyên chú thì phải.

Tôi theo ánh mắt mắt hắn nhìn lại mình, phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, áo sơmi dài tay màu trắng dính vào làn da, rõ ràng có thể nhìn thấy màu da và hình dáng nội y.

Tôi cảm thấy huyệt Thái Dương co rút đau đớn, thở dài một cái rồi lấy khăn phủ lên đầu của hắn "Lau khô đi, chúng ta đi thay thuốc."

Lời nói của tôi phỏng chừng hắn đều là vào tai phải ra tai trái, không bằng để tôi làm lấy. Đẩy hắn vào sô pha, nhìn thấy hắn trần truồng tôi cũng không có phản ứng gì lớn, tuổi kiếp trước của tôi hơn hắn rất nhiều, đang lúc nổi nóng mà lại thẹn thùng quay đi mới là kỳ quái. Cho nên khi dắt hắn đi, tôi đã quên mất rằng nên để hắn mặc xong quần áo, lau khô người sau rồi lấy khăn buộc qua loa bên hông hắn, động tác có lẽ sẽ có chút luống cuống nhưng vẫn ổn.

Hắn tùy ý tôi giúp hắn thay băng vải, bỗng hắn dùng giọng điệu rất bình thường hỏi: "Cô thường xuyên đưa người bị thương về nhà sao?"

Không hiểu sao tôi nghe thế lại cảm thấy trong giọng điệu bình tĩnh này có chút áp lực, tôi nhanh chóng bôi thuốc cho hắn rồi trả lời "Không, tôi đều đưa bọn họ vào bệnh viện, bởi vì cậu không chịu vào bệnh viện cho nên tôi phải tôn trọng mong muốn của cậu, để cậu ở bên ngoài thì lại không nên, cho nên mới để cậu ở nhà."

"Ừ." Hắn hơi thả lỏng.

Tôi gần như sứt đầu mẻ trán, không thèm quản cảm xúc kỳ quái của hắn, thật vất vả mới cột chắc băng vải lần nữa, giờ tay tôi tê đến mức đòi mạng.

Tôi lấy một viên thuốc trong hòm thuốc, rót một cốc nước ấm rồi nhìn hắn nuốt vào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đừng nhúc nhích." phản xạ của hắn rất đáng sợ, tôi vẫn chưa quên một màn vừa rồi ở phòng tắm đâu, chỉ là phản ứng thần kinh của tôi chậm trễ mấy nhịp, tới giờ mới nhớ tới chuyện đó, nghĩ mà thấy sợ, nhưng chỉ một chút mà thôi, bởi vì không bị va phải.

Tôi lấy tay chạm vào trán hắn, tay kia thì đặt ở trên trán mình, nghiêm túc so sánh độ ấm hai bên "May quá, không bị sốt." nếu bị sốt thì rất dọa người, vì nếu bị sốt quá cao thì có thể đốt chỉ số thông minh một trăm hai thành sáu mươi lăm, nghiêm trọng hơn là sẽ trực tiếp đốt tới mức phải đi gặp đại gia Phật Như Lai.

Lấy tay nắm lấy bờ vai của hắn, tôi trợn tròn mắt nghiêm túc mà gằn từng tiếng cắn cho hắn nghe "Tôi, tức, giận!" Lần này thật sự rất tức giận, ngu ngốc, rất tức giận.

Nói xong ném hắn sang một bên, cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Bởi vì làm việc nhà cho nên toàn thân đau nhức, tôi tính ngâm mình trong bồn nước cánh hoa, pha vào một ít mùi thơm ngát của tinh dầu giúp thả lỏng thể xác và tinh thần, lại pha cả hoa Lục Sắc và hoa Tử Tử, hai loại hoa này là của nhà ngài Sahil đối diện, đây là loại thực vật một năm bốn mùa đều nở, hoa Lục Sắc lá cây màu tím rất thích hợp để trang trí, hoa Tử Tử cũng là một loại hoa có mùi hương nhẹ và có thể dùng làm thuốc dưỡng sinh.

Tôi ngồi thoải mái ở trong bồn tắm lớn, một tuần một lần ngâm bồn tắm cánh hoa là chuyện mà mỗi phụ nữ đều thích làm, đặc biệt là với nhiều chủng loại hoa tươi, tất cả đều có trồng ở ven đường, không dùng để ngâm tắm thì đúng là rất không hiểu biết cách tiết kiệm trong kinh tế.

Khi tôi chuẩn bị đứng lên, tôi lại lập tức dừng lại, lại ngồi trở lại bồn tắm lớn.

Tôi ôm đầu gối, giơ cổ ngẩng đầu nhìn hắn. Trên người hắn chỉ có băng vải, đứng ở bồn tắm lớn nhìn tôi.

Hắn vào lúc nào?

Tôi nháy mắt mấy cái "Tôi còn chưa tắm xong." Cho dù muốn dùng phòng thì cũng nên chờ tôi đi ra ngoài đã, cho dù cậu có vội đến đâu đi nữa thì cậu cũng nên gõ cửa chứ

Dưới khí trời mát mẻ, màu mắt hắn đen như mực, không có một chút ánh sáng, chỉ có đêm tối. Hắn có chút nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại tức giận?"

Ngữ khí không giống như câu nghi vấn.

Nhưng tôi biết hắn thật sự không hiểu, kỳ thật tôi biết hắn có chút không giống với những đứa trẻ bình thường khác, tạm không nói đến sự cảnh giác tùy thời phát tác kia, cái cách hắn lạnh lùng nhìn thứ gì cũng đều thấy lạ lẫm cũng làm tôi phải bóp huyệt Thái Dương, quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên hắn tới hỏi tôi thứ mà hắn không rõ.

Tôi gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi mới nói: "Bởi vì cậu ngã vào cửa nhà tôi, sau đó tôi cứu cậu, cho nên cậu là trách nhiệm của tôi."

"Trách nhiệm?" hình như hắn rất xa lạ với từ này.

"Đúng, nói đúng ra thì là bởi vì là tôi nhìn đến cậu, lương tâm của tôi không có biện pháp làm như không thấy, mà khi tôi quyết định muốn cứu cậu thì cậu chính là người mà tôi phải chăm sóc, đây là một nghĩa vụ không thể không làm tròn thẳng đến khi vết thương của cậu khỏe hẳn, đây là trách nhiệm của người cứu mang về nhà." Nếu lúc đầu không cứu thì thôi, đã cứu thì phải cứu hoàn toàn.

"Lương tâm?" có vẻ hắn càng xa lạ với từ này.

"Ừ, khi cậu tự làm mình bị thương thì cậu cũng đang làm người chăm sóc cậu bị thương, cậu không biết sao, tôi sẽ lo lắng." Những lời này tôi nói rất nghiêm túc, tật xấu đạp hỏng thân thể quả thật không thể tha thứ.

"Lo lắng?" Hắn thì thào hai từ kia, quỳ một gối xuống tới gần bồn tắm lớn, mặt không chút thay đổi, dưới mái tóc đen rối bời là gương mặt thanh tú tuấn mỹ, tia sáng trong mắt gần như tràn ra giống như cỏ dại lan tràn "Đây là lời hứa hẹn của cô sao, vậy thì đừng vi phạm, nếu không, tôi sẽ tự tay giết chết cô." Mắt sáng đến mức dọa người, cho tôi một cái ngoài cười nhưng trong không cười rồi quay đầu rời đi.

Đi vài bước, hắn không quay đầu nói: "Con gái không thể quá lơi lỏng."

Tôi không mặc quần áo ngồi ở trong bồn tắm lớn quả thực rất lơi lỏng, tôi nghi hoặc nói: "Tôi có khóa cửa."

"Không khóa." Lưu loát đẩy cửa đi.

Tôi dại ra một hồi lâu, thẳng đến khi nước dần lạnh mới đứng dậy lau người, vừa mặc quần áo vừa khó hiểu.

Tôi vừa rồi có làm hứa hẹn gì sao? Kỳ quái.

Nhưng hiện tại câu cửa miệng của đứa trẻ này càng ngày càng mạnh, động một cái liền giết chết, thật sự không thích ứng nổi.

Khi tôi đi đến cạnh cửa phòng tắm mới phát hiện vì sao lại không khóa, bởi vì xác thực là không có khóa. Không phải đã quên khóa cửa mà là khóa bị phá vỡ thành một cái động lớn, mà vốn là khóa tự động lại biến thành một đống không biết tên bị ném ra khỏi cửa.

Tôi vô lực dựa vào tường, quyết định phải tiếp tục tức giận, phải tiếp tục tức giận.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-172)