← Ch.02 | Ch.04 → |
Ngựa ông bị mất, ai bảo không có phúc?
Anh bị phụ nữ bám riết không ngừng, chính vì vậy mới có cơ hội được cô giải cứu, lần cuối cùng này đã biết quý danh của cô, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh phải biết được phải theo đuổi cô như thế nào.
"Đại thiếu gia, cô gái mà cậu muốn điều tra tên là Tạ Thái Dao, hai mươi lăm tuổi, độc thân."
"Vẫn chưa kết hôn? Tốt quá!"
"Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, ba năm trước lấy tên của mình đặt tên cho công ty, thành lập công ty cố vấn tình yêu hôn nhân, thật ra chính là chinh tín xã."
"Chủ yếu là tôi muốn biết cô ấy thích kiểu đàn ông như thế nào? Quan tâm đến cái gì? Làm thế nào mới khiến cô ấy chú ý? Những cái khác không cần nói nhiều."
"Là, đầu tiên báo cáo cậu, cô ấy không thích đàn ông."
Hoảng hốt!
"Đừng nói với tôi là cô ấy đồng tính." Trên trán Mạnh Hiên Ngang lộ rõ ba dấu gạch chéo.
"Không phải."
Phew...may mắn quá.
"Thế thì vì cái gì?"
"Cô ấy xuất thân từ một gia đình đã đổ vỡ, bố là một tên bợm rượu, lúc nhỏ thường hay đánh đập cô ấy và bà mẹ cô, khi mười ba tuổi thì bố mẹ li hôn, cô bắt đầu ra ngoài làm công vừa học vừa làm. Sau khi lớn lên có qua lại với một người, không phải đào hoa phong lưu, ham mê cờ bạc, lừa gạt tình cảm của cô ấy, nên khiến cô ấy ghét những người đàn ông tự cho mình là siêu phàm lại không thành thật."Tay thám tử tư không ngừng chuyển đổi những bức ảnh trên màn hình chiếu ở trên tường, báo cáo với đại thiếu gia.
"Thì ra là thế, khó trách cô ấy chán ghét đàn ông, cũng giống như tôi rất ghét phụ nữ." Theo dõi chăm chú câu chuyện cuộc đời của cô ấy, trong lòng có chỗ rối loạn, cảm giác yêu thích từ từ nảy mầm.
"Đại thiếu gia, đây chính là nguyên nhân mà cô ấy thành lập công ty cố vấn tình yêu hôn nhân." Thám tử tư hiểu chuyện, nhắc nhở cậu công tử.
"Cô ấy đúng là một người con gái đặc biêt..." Đôi môi mỏng hiện lên một ý cười hiếm thấy, ngày thường đôi mắt kia chỉ toàn thấy thành thật dịu dàng, giờ phút này đã thấp thoáng một thứ sắc nét như đi săn mồi.
"Nhưng mà anh... Cô ta đặc biệt ghét đàn ông mà." Cậu em trai ngồi một bên nhắc nhở ông anh, xem qua chuyện đời của Tạ Thái Dao, chỉ biết cô không phải là loại con gái có thể tùy tiện dễ dính vào, chỉ sợ cách mạng chưa thành công, ông anh trai đã xả thân một cách oanh liệt.
"Loại người cô ấy ghét là những người ông tự cho mình là siêu phàm lại không thành thật." Mạnh Hiên Ngang tinh ý nhấn mạnh.
Cậu em bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay tán thưởng."Đúng là mặt dày! Em quên mất là trời sinh anh cùng với bộ mặt hiền lành, tất cả mọi người đều cho là những người đàn ông tốt như anh chắc phải bị tuyệt chủng, ngờ đâu có ai biết kì thật cái kia chỉ là giả dối, thật sự mà nói anh chính là sói đội lốt cừu, mặt người dạ thú, lừa người chết không cần đền mạng - á!" Một cước đá bay, bức tranh đầy nghệ thuật treo trên tường còn hơn là một bức tranh đầy thịt người.
Sói đội lốt cừu, nụ cười vẫn không giảm đi trên khuôn mặt đẹp trai kia, nói với tay thám tử: "Anh làm tốt lắm, năm phút sau ra ngân hàng rút tiền đi!"
"Cám ơn đại thiếu gia."
Con gái trong thế giới này thật đúng là rắn! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Thái Dao thật đúng là không hiểu được da mặt con người dày bao nhiêu, cái gọi là vô liêm sỉ, chính là để chỉ loại người này!
Từ sau lần họ Mạnh đến tìm cô, khi anh ta đem chuyện trong lòng ra kể với cô, bắt đầu mỗi ngày đều lo lắng liệu tự thân anh ta có giải quyết được không, hay lại bị người nào đó bám theo nữa? Liệu có khi nào không cẩn thận dê con đi vào hang sói, bị lừa mất trinh tiết không? Có thể như thế không, có thể như thế không...
Trời! Trong đầu cô giờ chỉ toàn nghĩ cho anh ta, hoàn toàn không có cách nào để ngủ ngon giấc cả!
Vì tránh để mình ra tay không đúng lúc, khiến một gã trai bị xã hội chà đạp thể xác lẫn tinh thần, Tạ Thái Dao quyết hi sinh cái tôi để cứu anh ta.
Lúc tan tầm, cô đứng ở cửa công ty chờ, vừa thấy anh ta đi ra khỏi công ty, cô liền bám theo, không nghĩ rằng mình mới vừa bám theo anh ta chưa được bao lâu, đã nhìn thấy một cảnh tượng dê con gặp xà nữ hết sức nguy hiểm.
Kêu người ta là xà nữ, không phải đối phương trông giống rắn, cũng không phải các nữ thần trong thần thoại Hy Lạp đều là rắn, mà đối phương giống rắn ở chỗ cứ dây dưa mập mờ, càng muốn đẩy cô ta ra, cô ta càng quấn bạn cho tới chết.
"Tôi hi vọng em đừng đi theo tôi nữa." Mạnh Hiên Ngang nghiêm chỉnh nói với Thôi Tình bị cảm lạnh đang đứng chắn trước xe anh.
"Em là vợ chưa cưới của anh, tại sao không thể đi theo anh?" Thôi Tình phát cáu nói.
"Thôi tiểu thư, xin đừng nói lung tung, tuy rằng cha mẹ đôi bên có ý tác hợp cho chúng ta, nhưng quan trọng là tôi không muốn, cho dù em có là con gái bạn của bố tôi, cũng xin em nên tự trọng, nếu không tôi—"
"Mắng em? Đánh em? Hay muốn áp đảo em? Tốt lắm, đến đây ~~ tốt nhất là đè em ở trên giường, xé rách quần áo em, muốn như thế nào đều tùy ý anh~~" Dáng người 34F xinh đẹp đứng trước mặt anh thị uy, bỏ qua đi, hận không thể bị anh "khi dễ" một lần, như thế mới có thể gạo nấu thành cơm, lấy cớ gả cho anh.
"..." Há miệng, anh thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trưng ra bộ mặt run rẩy, bàn tay ngứa ngáy đang run lên.
Anh cố kiềm chế nỗi xúc động có thể tung ra một quyền về phía người con gái kia, biết rõ mỗi khi ra tay, đối phương không phải nằm ba ngày ở bệnh viện là xong chuyện.
Người ngoài không biết, trông bề ngoài anh nhã nhặn, lại ẩn chứa một lực lượng mạnh mẽ khiếp người.
"Anh!" Phía sau truyền tới một âm thanh dễ nghe, làm gián đoạn tiết mục nữ sói cưỡng bức nam nhân.
Mạnh Hiên Ngang buồn bực, quay người lại, vừa lúc một hương thơm dịu nhẹ mềm mại của người mình nhớ nhung đi đến, không có thời gian để tự nghĩ, hai tay đã bám vào bả vai rộng lớn của anh, cảm xúc êm đềm khiến cơ thể cường tráng của anh trong phút chốc trở nên mẫn cảm, mái tóc theo gió thổi lướt qua mặt, nháy mắt có một xung điện lạnh lùng chảy qua trong lòng anh.
"Là cô." Âm thanh khàn khàn khác hẳn so với ngày thường thường hay hòa nhã, đã nhận ra trên người cô có mùi hương đặc biệt.
"Đúng, là em." Hai mắt nhạy bén của Tạ Thái Dao mở to nhìn anh chớp chớp, hàng lông mi xinh đẹp hất lên, cử chỉ phong tình mê người rất tự nhiên.
Cô tới đây cứu anh, anh biết.
Lần thứ hai Mạnh Hiên Ngang ung dung thưởng thức phong mạo khác hẳn với sự lãnh đạm nhưng kiều diễm lần trước, hôm nay cô hóa thân thành một tinh linh rơi vào thế gian, nụ cười sinh động, cũng giống như những bông hoa mới sáng sớm ngâm mình trong những giọt sương tinh khiết và quyến rũ, ánh mặt trời mùa đông ấm áp cũng như làm người ta lóa mắt.
"Cô là ai!" Thôi Tình không khách khí chất vấn, ánh mắt độc địa bắn về phía Tạ Thái Dao, trên mặt viết tám chữ "Vật phẩm tư nhân, không được chiếm dụng."
Phụ nữ rất hiểu phụ nữ, chỉ với một cái nhìn, Tạ Thái Dao đã nhìn ra cô gái kia là một thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư, lập tức liền biết phải đối phó với cô ta như thế nào.
Đối lập với gương mặt ác ma của Thôi Tình, nét mặt của cô càng thêm thiên sứ hóa.
"A, chị nhất định là chị dâu tương lai mà anh trai em hay nhắc đến có phải không?" Hai con mắt mở to sáng như sao khuê, cộng thêm vẻ hồn nhiên vô tội, Tạ Thái Dao hưng phấn hỏi.
Một tiếng chị dâu tương lai, giống như một câu thần chú, đã khiến Thôi Tình bình tĩnh trở lại.
"Cô là..." Cô ta hồ nghi hỏi.
"Em gọi là Dao Dao, là con gái thứ ba của dì của cậu ba của bác hai của anh trai, cũng chính là em họ của anh đây, chị không biết sao?" Cô hỏi lại, còn dùng biểu cảm khờ dại không thể tin được.
Thôi Tình làm sao biết cái gì bác, cái gì cậu, lại là dì rất lại là con gái, khiến cho cô càng nghe càng hồ đồ. Cô chỉ biết Mạnh Hiên Ngang có một cậu em, nhưng đàn ông trong Mạnh gia có bao nhiêu em vợ cũng không rõ, họ hàng gần xa thân thiết cũng có em trai họ em gái họ anh trai họ chị gái họ một đống lớn, đột nhiên nhảy ra một cô em họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng mà tính cách của cô chính là cho dù không biết, cũng muốn nói biết.
"Hả? Cô chính là em họ đấy à." Anh mắt đánh giá rất không khách khí dừng lại trên người cô."Tôi không nghe Hiên Ngang nhắc tới."
"Nhưng mà em nghe anh trai nhắc tới chị dâu nhiều lần rồi, chị dâu thật xinh đẹp! Anh à, chị ấy thật giống những gì anh nói nha, vừa diễm lệ vừa gợi cảm, hơn nữa cá tính cũng rất tốt!"
Vốn Thôi Tình còn đang muốn làm rõ tình hình, bị một tiếng gọi chị dâu, các dây thần kinh giận dữ ở đâu đó cũng dịu bớt, hơn nữa thưở nhỏ đã được nuông chiều từ bé, thích nghe những lời khen tặng, đối phương ba phần thân thiết bảy phần khuôn mặt tươi cười ca ngợi cô, khiến tâm tình cô tốt lên.
Nghĩ đến vừa rồi bản thân còn lớn giọng chất vấn người ta, khẩu khí dường như có hơi nặng, không khỏi cảm thấy chột dạ, may mà bộ dạng đối phương xem ra rất dễ bị lừa, thế nên mới bảo cô là người có cá tính.
Nếu là em gái của người trong lòng, đương nhiên cô phải nịnh bợ để giữ cảm tình.
"Cái kia... Em gọi là Dao Dao phải không? Vừa rồi em nói Hiên Ngang có nhắc tới chị?"
"Đúng vậy, cho nên em mới có thể vừa nhìn thấy chị đã biết chị là chị dâu, quả nhiên rất giống hình dung mà anh ấy kể~~"
Tuy rằng Thôi Tình nghe giống như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn bán tín bán nghi như cũ, bởi vì từ trước đến nay Mạnh Hiên Ngang chưa từng nhìn mình lấy một lần, cho nên cô mới có thể dùng bí quyết triền tự, chiếm lấy tình thế có lợi cho mình là cha mẹ đôi bên luôn cố ý tác hợp để dính lấy Mạnh Hiên Ngang không tha, nghĩ thầm có lẽ một ngày đến bá nữ kiên cường cũng sẽ giở thủ đoạn trên cung.
Nhìn nét mặt Mạnh Hiên Ngang, nhìn thế nào cũng không cảm thấy là Mạnh Hiên Ngang thích mình.
Tạ Thái Dao rất cố gắng 'mãnh quán mê thang': "Chị dâu thật là đẹp, khó trách không dám anh trai sợ trèo cao, nói cái gì mà sợ rằng khi người ta còn sống, chết cũng không chịu biểu hiện tâm ý ra, mỗi ngày đều thở dài trước mặt em, bộ dạng vì tình khổ sở thật đáng thương. Thật là, nếu thích người ta thì cứ nói trắng ra! Làm gì mà giống con rùa cố chấp lại không thoải mái." Nói xong, khuỷu tay cô thuận thế hướng về phía cái bụng của người không hiểu phải diễn trò mà đánh một cái, làm cho anh đau đến nỗi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Ở ngoài nhìn vào, thấy cô còn đang trách cứ ông anh không biết thương hoa tiếc ngọc, kì thật là nhắc nhở tên đại ngu ngốc này chú ý thái độ của mình. Bởi vì khi cô còn đang khoa trương khen đối phương thật đẹp thất tốt nhiều khiến người thèm nhỏ dãi, vẻ mặt run rẩy méo lệch lúc đen lúc xanh của anh rõ là khiến cho cô rất thất vọng!
Mạnh Hiên Ngang ôm bụng mà không thể kêu la, còn phải cố nặn ra nụ cười theo ánh mắt cảnh cáo của cô, nếu không, anh linh tính thấy sẽ lại ăn không xong đâu.
"Thật vậy ư?" Thôi Tình thụ sủng nhược kinh (Được nhiều người yêu mến mà đâm ra lo sợ) nhìn về phía anh, hy vọng được chứng thực từ mồm anh.
"Ừ, ừ." Tâm không cam lòng không muốn, lại không thể phủ nhận, cho nên câu trả lời của anh biến thành hai tiếng ừ, làm cho người ta còn tưởng rằng anh bị táo bón, thật sự khiến người khác không thể tin phục.
Sợ họ Mạnh làm lộ chuyện, Tạ Thái Dao đành phải thần bí như vầy, đem Thôi Tình kéo đến một bên, lợi dụng ba tấc miệng lưỡi bản thân nói sống nói chết, ba hoa chích chòe tâng bốc cô nàng.
"Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà chị không thể hỏi trực tiếp như vậy được, anh ấy có tính giống như con rùa rụt cổ, anh ấy sẽ không thừa nhận đâu, chỉ biết im lặng để chị xem thôi."
"Yên lặng cho ta xem làm cái gì?" Thôi Tình cũng cố nén âm lượng, cũng đồng ý nhận định là Mạnh Hiên Ngang như một con rùa.
"Hôm nay anh trai đang muốn đi làm một chuyện, đương nhiên rồi, chuyện này cũng liên quan đến chị dâu đấy. Anh ấy sẽ không bảy tỏ tình cảm của mình đâu, cái tính ấy thật sự khó lay chuyển, thật ra trong lòng rất thích chị, cho nên anh ấy định một ngày đặc biệt đối với chị dâu để giãi bày một chút."
Thôi Tình vẻ mặt hồ nghi, "Thích chị? Thích đến nỗi ngày thường nhìn thấy chị tựa như gặp quỷ, rồi bỏ chạy bặt vô âm tín?"
Tạ Thái Dao thở dài thật sâu, ánh mắt mang theo ý chỉ trích."Chị dâu, thì ra chị tuyệt nhiên không hiểu anh ấy."
"Chị... Như thế nào không biết?"
"Anh ấy đối với người càng thích, sẽ lại càng chạy trốn thật nhanh, chị bám lấy càng chặt, anh ấy càng sợ hãi lại thương tổn, cố làm ra một câu chuyện tình ngược lại. Em nghĩ chị đã sớm biết, mới có thể không sợ gian nan chờ anh trai em đến tận bây giờ."
"Thật thế ư? Là bởi vì anh ấy thích chị, cho nên mới muốn chạy trốn?"
Tạ Thái Dao thực còn gật đầu, giống như đang nói đến một điểm hết sức nghiêm túc."Cho nên hôm nay anh ấy mới đi tìm em."
"Tìm em là gì?"
"Không phải sinh nhật chị dâu qua rồi chứ?"
Ánh mắt Thôi Tình sáng ngời, trong mắt có sự kinh ngạc mừng rỡ.
"Ấy - Đừng chắc chắn quá, anh trai không nói rõ cho em."
"Ừ, tốt! Tốt!"
Nói tới đây, Tạ Thái Dao nhìn thấy cô ta có vẻ đã tin rồi. Kì thật cô không biết xà nữ sinh ngày nào tháng mấy, chỉ là lừa chút, dựa vào năng lực bản thân đã nhiều năm kinh nghiệm không một ai lọt qua, nắm được đặc điểm đa nghi lại muốn mình là trung tâm của cô ta, bấm đốt ngón tay tính toán, hẳn là sinh tháng mười hai.
Tự phụ, tùy hứng, thích được khen ngợi, cái vừa ý nhất định phải có được, đây chính là nhược điểm của đối phương, mà cô lại rất xem thường loại con gái cứ muốn mình là nữ vương áp chế tình cảm người khác, vì vậy quyết định cho đối phương biết tay một chút.
Tốt lắm, hiện tại cá đã mắc câu.
Thôi Tình lại không hoài nghi, mắt người càng mị càng dễ bị câu hồn. Không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một người đàn ông giống như ㄍ rồi lại ㄥ, ha ha...
Bộ mặt kia vẫn còn đang cười duyên đưa tình, bừng tỉnh một cái hướng về phía anh phun thư rắn, thấy toàn thân Mạnh Hiên Ngang đều nổi da gà.
Tạ Thái Dao nhân cơ hội này, rất tự nhiên nắm tay Mạnh Hiên Ngang.
"Anh à, chị dâu bảo nếu chúng ta có việc, sẽ không giữ chúng ta lại, đúng không?"
Khi Tạ Thái Dao nháy mắt, Thôi Tình phối hợp gật đầu."Đúng vậy. Hai người có việc thì đi vội đi, nhanh đi nhanh đi, đừng để ý đến em."
Hàng lông mày anh tuấn của Mạnh Hiên Ngang nhíu lại, đột nhiên thấy Thôi Tình nói chuyện tốt như vậy liền cảm thấy khó tin, nghi hoặc nhìn về phía Tạ Thái Dao, thật quái lạ, rốt cuộc cô đã nói thần chú những gì nơi lỗ tai Thôi Tình mà khiến cô nàng nghe theo vậy.
"Vậy nên chúng ta mau đi đi, đi làm "chính sự" quan trọng." Cô quay về phía anh nở một nụ cười ngọt ngào, khiến anh nhất thời tâm đãng thần diêu (tâm lay động thần rung động, ý chỉ sự xao xuyến), ánh mắt dính chặt trên người cô không tha.
Cho tới bây giờ, không một cô gái nào anh thấy thuận mắt, cũng không có cô gái nào đụng tới khiến anh chịu được. Chỉ có cô, mỗi lần gặp trái tim đều rung động, không những gạt bỏ sự đụng chạm của cô, thậm chí còn muốn ôm chặt cô.
"Em nói sao thì anh làm vậy." Anh dịu dàng nói, cho dù cô dẫn anh đi tìm cái chết thì anh vẫn không từ chối.
Tạ Thái Dao cười cười trừng mắt liếc anh một cái, may mà cô hoàn toàn tin tưởng những gì mình nói, cho nên mới có thể giữ nguyên bộ mặt tươi cười không một chút đổi sắc như vậy.
"Chúng em đi nhé, "chị dâu"."
"Được, hai người đi đi, nhanh đi." Thôi Tình nghiễm nhiên tự cho mình là chị dâu họ, chẳng những tốt bụng giục bọn họ mau đi mà còn giơ tay chào tạm biệt.
Lừa gạt đối phương thành công, đương nhiên Tạ Thái Dao phải nhanh lôi tên họ Mạnh đi, đỡ phải để anh ta đứng đó cười ngu ngốc, khiến toàn bộ công sức của cô đổ sông đổ biển.
Đã đi đủ xa, bóng dáng Thôi Tình đã thành một cái chấm nhỏ, cô liền kéo anh rẽ vào trong một con hẽm nhỏ, đột nhiên, không thấy tinh linh tươi cười rạng rỡ như hoa đâu nữa, chỉ thấy một chị gái mắt trợn trừng ghê gớm, một tay đè anh trên tường.
"Suýt nữa tôi bị anh bức đến chết mất thôi. Anh đúng là khiến tôi thấy thế nào là đàn ông sáng tối, đánh vài ánh mắt, bảo anh phối hợp diễn trò, cho dù hành động có kém thì thái độ cũng không phải kém tới mức đó chứ!"
Oa......Thật đáng sợ! Rất giống cọp mẹ, nhưng vẫn mê người.
"Bảo tôi cười với cô ta, không bằng đánh bất tỉnh tôi đi." Toàn bộ thế giới anh chỉ nguyện ý cười với một mình cô.
"Tôi biết cô ta thật khiến người ta ghét, nhưng cho dù anh không cười với cô ta, thì cũng đừng cười với tôi chứ!"
"Tôi thì sao cơ?"
"Tạm biệt."
Anh giữ chặt cô, lập tức đổi giọng: "Là là là, tôi, tôi sẽ giải thích cho cô." Anh lí giải rất nhanh, đối với cô tuyệt đối không thể hàm hồ hay trợn mắt nói dối, vì để giữ cô lại, anh bằng lòng giải thích.
Cô quay đầu lại, thái độ nghiêm túc quyết làm rõ chuyện: "Nếu anh không hợp tác, có biết là tôi rất khó giúp anh không!"
"Cô muốn giúp tôi?" Trong con mắt anh như có ngàn vì sao.
Cô hừ lạnh."Vốn thế, nhưng nhìn anh cứ trắng mắt như vậy, tôi đành phải cân nhắc chút."
Vừa nghe cô nói còn muốn cân nhắc, vẻ mặt tuấn lãng kia trong nháy mắt như bức tường thành Berlin bị sụp đổ."Rất xin lỗi..."
Anh thật sự rất xin lỗi, nếu cô không chịu giúp anh, làm thế nào đời này anh có thể thoát khỏi số đào hoa, làm sao có thể dùng cái gì lấy cớ để tiếp cận cô? Nghĩ đến đây, tâm trạng liền u ám.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhìn tâm trạng anh có vẻ không tốt, cũng giống như vầng thái dương ảm đạm không sáng, hoa cỏ vô hồn, khắp nơi không có sinh khí, ngay cả cô cũng bị ảnh hưởng, nhịn không được bèn đổi giọng.
"Tôi...tôi nói là để cân nhắc, nhưng không nói là từ chối."
Lần thứ hai ánh mặt trời chiếu rọi vào anh, trong nháy mắt vẻ mặt sáng trở lại, sự mềm mỏng của cô làm anh thoáng gật đầu. Mỗi khi trên mặt anh biểu hiện vẻ càng khiêm tốn hoặc là sợ đem đến cho cô thêm nhiều phiền toái thì cô lại càng dễ tính, không giống những người con gái khác, nhân cơ hội này cưỡi trên đầu áp bức anh.
Có thể nào, anh lợi dụng điểm ấy?
Vì để xác định lại một chút, anh quyết định làm thử nghiệm.
"Cô nói đúng, tôi thật là vô dụng, ngay cả bảo diễn cũng không diễn, khó trách luôn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, tôi như vậy là rất xứng đáng." Một tay anh xoa xoa ấn đường, một tay đặt trên nóc xe, dựa vào cửa xe ra vẻ tâm trạng ưu phiền. Không thể tưởng tượng được bản thân có thể diễn cảnh u buồn thuận tay như vậy, có lẽ là rất giống với cuộc đời ngày thường của anh lúc nào cũng phiền não, bởi vì bị phụ nữ làm phiền.
"Này này này, có cần nghiêm trọng như thế không, dù sao cũng không phải tận thế."
"Có lẽ cũng sắp tới tận thế...."
"Anh đừng có nản lòng như vậy có được không, sự việc không đến nỗi như vậy đâu." Trong lòng cô bị dày xé rất đau, ngay cả ngữ điệu tự dịu dàng hơn khi nào cũng không biết.
"Lại khiến cô thêm phiền toái, thật là ngại quá, chuyện kia, rất cám ơn cô...tôi phải đi rồi..."
Thân hình u ám ảm đạm quay người, tác động tới lương tâm của cô, làm cô không biết tại sao mà trong thâm tâm cứ co rút đau đớn, bầu trời trong xanh thậm chí còn đánh ra sấm vang, coi như đang trách cô nhìn thấy chết mà không cứu.
"Chờ đã!" Khi cô trở lại bình thường, phát hiện ra không biết từ khi nào tay mình đã nắm lấy tay áo anh.
Kì quái! Rất kì quái! Cả đời này cô không phải đấu tranh như vậy, chẳng qua mới gặp mặt ba lần mà thôi, giống như là có một sợi dây vô hình đã trói buộc anh với cô lại vậy, cô đi cũng không được, mà có đi thì thật không phải.
Nhìn đôi mắt còn đang ầng ậng nước kia...Trời ạ! Làm sao mà cô cảm thấy con mắt ngập nước của anh thực còn quyến rũ hơn so với con gái, so với mấy con chó nhỏ ven đường đáng thương.
"Còn có việc gì không?" Anh hỏi, giọng điệu khàn khàn, làm đau lòng người.
"Đương nhiên là có! Tôi chưa nói là không giúp, anh đi làm gì?"
"Tôi thấy cô trông rất khó xử."
"Bình thường tôi cứ như vậy đấy!"
"Còn ánh mắt rất không bình tĩnh."
"Ánh mắt tôi dài như vậy đấy!"
"Và rất miễn cưỡng..."
"Là tôi đang chờ anh nói!"
"Nhưng mà..."
Cô cắn răng, đem ánh mắt xúc động điềm đạm lại đáng yêu nói ra ——
"Được rồi! Tôi giúp anh!"
Trời đất ơi! Trong lòng anh tung hô, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy số đào hoa lại dùng tốt như vậy.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |