🦵ê·𝖓 đỉ·п·h
← Ch.29 | Ch.31 → |
Ngoại trừ lần say rượu đó, anh chưa bao giờ để cô đạt đến ⓒự·🌜 kⓗ·🅾️·á·ℹ️. Anh thường tự trách bản thân không đủ dịu dàng. Trước đó, Trương Cảnh Sơ đã nghiêm túc xem qua một số tài liệu để tìm hiểu về cấu tạo cơ thể của phụ nữ.
Anh cũng muốn làm cho người mình yêu được thoải mái.
Rốt cuộc, không có lý do gì chỉ mỗi mình anh được thoải mái mãi được.
Thủy Vân từ trước đến nay luôn từ chối, anh chỉ coi đó là sự thẹn thùng của con gái.
Cô gái khóc đến mệt lả ngoan ngoãn ngồi đó, mặc cho tay anh chạy khắp cơ thể mình.
Trương Cảnh Sơ ☑️.⛎.ố.† ⓥ.𝑒 trên xương quai xanh của Thủy Vân, ngập ngừng thử mở khóa kéo của đồng phục, thò tay vào trong áo sơ mi cởi bỏ áo ռ.𝖌.ự.🌜 của cô.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy quả cầu tuyết trước 𝐧𝐠*ự*↪️ cô. Hai tay chạm vào làn da ⓜ●ề●𝖒 ɱ●ạ●❗ trơn bóng như bôi mỡ khiến anh say mê. Cô gái nheo mắt, ngoan ngoãn như con mèo đang được vuốt lông.
Trên mặt cô vẫn còn vương lại những giọt nước mắt, thậm chí còn có một ít nước mũi. Đôi mắt cũng hơi sưng đỏ lên vì khóc.
"Hai mắt đỏ giống con thỏ quá đi." Trương Cảnh Sơ trêu đùa cô, lấy khăn giấy lau mặt cô cho sạch sẽ.
Sự trêu chọc gợi tình của anh làm Thủy Vân đã quên cả khóc. Nếu một người như Trương Cảnh Sơ thực sự quyết tâm 🍳𝖚.🍸ế.𝐧 r.ũ một ai đó, thì không ai có thể chối từ.
Nụ ♓.ô.𝐧 của anh đi xuống xương quai xanh, hằn lên những vết đỏ. Cách h●ô●ռ của Trương Cảnh Sơ không chỉ nóng như lửa mà còn mạnh mẽ xâm chiếm. Anh thích gặm cắn từng chút, khiến người ta ngứa ngáy đến khó chịu nhưng lại không thể dừng lại. Sau đó phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh chính là người thợ săn khéo léo và chính xác.
Khi đầu lưỡi của anh 𝖑●❗ế●𝖒 qua bầu ռ_🌀ự_c mượt mà, vòng qua quầng vú rồi cuối cùng ngậm lấy đầu v*, Thủy Vân cảm thấy bên dưới cơ thể mình hình như chảy ra chút chất nhờn, bất giác 𝖗*ц*𝖓 rẩ*ⓨ đến 𝓇ê-𝐧 𝓇-ỉ khe khẽ.
Cô ướt rồi.
Trương Cảnh Sơ phát hiện cô có phản ứng thì đắc ý cười khẽ. Đột nhiên, anh đưa tay xuống chà xát đũng quần lót của cô. Mỗi lúc anh chà qua, cô lại run lên, bụng dưới run bần bật. Cô rất nhanh đã chìm đắm dưới bàn tay của anh, ngâm nga, dòng nước chảy ra đã thấm ướt cả quần lót.
"Ưm... Ưm..." Cô yếu ớt 𝓇-ê-п ⓡ-ỉ.
Thiếu niên này thật xấu xa, cứ đi dạo hai bên lề mà không chịu cho cô vui vẻ.
Cơ thể cô càng ngày càng trống rỗng, lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ 'Ước gì có thứ gì đó lấp đầy vào chỗ này'.
Cô bắt đầu cọ mình vào tay của Trương Cảnh Sơ, nhưng cứ mãi lúng túng, gấp đến có chút tủi thân.
Trương Cảnh Sơ ngừng hành hạ cô gái của mình, anh đột nhiên dùng tay xoa nắn â/m h/ộ, dùng đầu ngón tay liên tục 🎋í🌜●𝖍 ⓣ●ⓗ●í●𝖈●𝐡 nơi đó.
"A a a a a a..." Cao trào tới vừa nhanh vừa gấp.
Thủy Vân dựng đứng người, đạt ↪️ự_𝖈 ⓚ_𝒽𝑜á_𝖎 dưới đầu ngón tay của anh, trước mắt đều là ảo giác đầy màu sắc. Một dòng chất lỏng ấm áp tuôn ra làm ướt tay anh.
𝐂-ự-𝖈 🎋ho-á-ï quả thực là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó có thể tạm thời khiến người ta quên đi mọi phiền muộn.
Đợi cô bình tĩnh lại một chút, vẫn còn đang hưởng thụ dư âm trong cơ thể, Trương Cảnh Sơ lại xốc cô lên.
Cô còn tưởng anh muốn dùng tay với cô lần nữa, nhưng anh lại ⓒở_ï 𝐪_υầ_ⓝ trong của cô rồi vùi đầu vào...
Ôi trời! Đến khi âm đ*o cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cô mới nhận ra anh muốn làm gì. Cô hét lên, vùng vẫy muốn tránh ra nhưng 𝖒ô*п*𝖌 đã bị anh ghì chặt lại.
"Ngoan nào, không việc gì phải sợ, sẽ rất thoải mái..."
Anh lại cúi đầu, nhẹ nhàng ⓗ●ô●𝖓 lên môi â/m h/ộ quanh khe hoa của cô, đồng thời cẩn thận quan sát cấu tạo của nơi đó.
"Á!" Cô т𝐡●ở 𝐝ố●c, cảm thấy vừa thẹn vừa 💲.ướ𝐧.ɢ. Cô nhắm chặt mắt không dám nhìn vào mặt anh.
Anh nếm một chút chất nhờn chảy ra từ bên dưới của cô. Không hề khó nuốt, ngược lại phảng phất chút hương thơm con gái. Thế là anh vươn đầu lưỡi tùy ý ⅼ-1-ế-𝖒 láp lỗ huyệt của cô.
"A..." Cô 🌴♓-ở 𝒽ổ-𝖓 𝐡-ể-п không ngừng, ⓡυ●𝓃 r●ẩ●🍸 bám lấy cổ anh.
Lỗ nhỏ phía dưới hơi mở ra, Trương Cảnh Sơ liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc vào trong. Sự 𝐤í𝖈-𝐡 𝖙-𝒽í𝐜-♓ quá đỗi mãnh liệt khiến cô muốn lùi lại, nhưng không cách nào chống lại sức lực của anh, chỉ đành từ từ cảm nhận ⓚ-ⓗⓞ-á-ℹ️ ⓒả-ɱ mà anh ban cho.
"A... Ưm..." Cuối cùng cô cũng không còn kiềm chế được nữa, 𝐫ê*ⓝ ⓡ*ỉ nhịp nhàng theo từng cái lı.ế.ɱ của anh.
Vừa dùng lưỡi ⓛ*ℹ️ế*m, Trương Cảnh Sơ đồng thời cũng vân vê vòng xung quanh â·Ⓜ️ v·ậ·t của cô, móc ra từng dòng từng dòng hoa dịch, phát ra tiếng nước òng ọc, vô cùng 𝐠_ợ_ı 𝖈_ả_ɱ Cuối cùng, anh dứt khoát dùng đầu lưỡi chọc sâu vào â·〽️ ⓥ·ậ·✞ của cô.
Một κ.𝒽.𝖔.á.i c.ả.𝖒 kỳ lạ gần như nuốt chửng cô, cô sợ hãi đẩy anh ra: "Đừng... Em mắc tiểu... xin anh..."
Trương Cảnh Sơ dùng sức nhiều hơn, dùng cả lưỡi và ngón tay 🎋*í↪️*♓ 🌴ⓗ*í*c*𝐡 â_ɱ ⓥậ_𝖙 của cô. Cuối cùng anh dứt khoát dùng răng cắn một cái tàn nhẫn.
Thủy Vân thét lên thật chói tai. Cuối cùng, cũng không kiềm chế thêm được nữa, âm đ*o của cô phun ra một dòng nước, phun toàn bộ lên mặt anh. Cô đã sư●ớп●ⓖ đến vãi cả nước tiểu, cảm thấy mình xấu hổ vô cùng.
"Hu hu hu..." Cô hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Trương Cảnh Sơ trấn an: "Cô ngốc này, đây không phải là nước tiểu, là ⓛê.𝓃 đ.ỉ𝖓.𝒽."
Thủy Vân nằm trong lòng anh, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện sau khi trải qua cơn ⅼ.ê.𝐧 đ.ỉռ.h một lúc lâu đó là từ khi nào một thỏ trắng ngây thơ như anh lại biết nhiều thứ như vậy?
← Ch. 29 | Ch. 31 → |