← Ch.17 | Ch.19 → |
Chập 2:
Trước cổng trường đại học Kinh Tế, đúng giờ cao điểm là cảnh ồn áo náo nhiệt của hàng ngàn sinh viên đổ xô ra về lại tái diễn.
Khi tất cả đã lắng xuống, xa xa hai bóng người cùng một chiếc Alizabeth đang dần xuất hiện. Hai cô lúc nào cũng vậy luôn đợi mọi người tan dần mới ra về, có lẽ vì không muốn bon chen giữa cái trưa nắng gắt.
- Lyly, hôm nay mình thấy cậu có vẻ buồn mà cậu có hẹn với ai vậy? "Thanh Trúc nhìn bạn cũng buồn theo".
- Mình không sao chỉ là hẹn với bên công ty mà mình định thực tập ấy mà "Lyly cười cười trấn an bạn".
- Sao cậu không theo mình đến thực tập ở công ty anh Duy Minh.
- Mình muốn tự chọn một công ty để thử năng lực của mình thôi.
- Thôi được rồi, vậy mình về trước có gì thì gọi cho mình.
- Ừm, cậu về đi.
Đợi Thanh Trúc đi khỏi cô mới hướng quán cafe Ấn Tượng bước đến, nhìn đồng hồ vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ hẹn. Cô tìm một chỗ ngồi ổn định rồi gọi một ly nước cam trong lúc chờ đợi.
Take me to your heart.
Take me...
- Alô.
- Cô Glint phải không? Tôi đã đến trước quán cafe Ấn Tượng rồi không biết cô đã đến chưa "thư kí ông Fanshea".
- Tôi đang ngồi trong quán, cô vào đi, tôi sẽ đón.
Nhìn ra cửa, cô thấy một người đàn ông cao to tầm 40 tuổi mặc bộ vest màu đen hình như là người Mỹ, đi cùng ông là một cô gái trẻ khá xinh đẹp. Biết là họ nên Lyly đứng dậy chào rồi đưa tay mời họ ngồi.
Ông Fanshea sang Việt Nam để làm giám khảo cho cuộc thi "tìm người thiết kế tài năng" nên vốn tiếng việt của ông rất dở phải có người phiên dịch. Do Lyly có thể nói tiếng Anh một cách lưu loát nên cuộc nói chuyện giữa hai người rất thoải mái không cần cô thư kí phải hỗ trợ.
- Glint chỉ là biệt danh của tôi thôi, tên tôi là Hoàng Ly Ly.
- Cô có muốn kí hợp đồng tiếp tục thiết kế cho Tập Đoàn của tôi không? Chúng tôi sẽ đào tạo cô.
- Tôi đang học ngành quản trị, tôi cũng không có ý định đi theo con đường thiết kế, nhưng nếu được tôi hứa sẽ gửi tác phẩm đến Tập Đoàn của ông để thẫm định.
- Tác phẩm của cô rất có hồn, nếu là một nhà thiết kế tôi tin trong một thời gian ngắn cô sẽ trở nên chuyên nghiệp.
- Tôi rất lấy làm tiếc.
- Vậy cô có yêu cầu gì không?
- Tôi cũng không có yêu cầu gì ngoài việc có thể thực tập tại Tập Đoàn của ông, không biết... có được.
- Tại sao cô lại muốn thực tập tại Tập Đoàn của tôi?
- Có lẽ vì tôi muốn trãi nghiệm năng lực của mình ở một Tập Đoàn quốc tế và cũng muốn am hiểu hơn về thời trang, một ước mơ nhỏ của tôi.
- Khi nào thì cô thực tập.
- Chưa đến ba tháng nữa.
- Thôi được tôi hứa với cô còn đây là thiệp mời dành cho cô.
- Cảm ơn ông tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Bỏ qua những lễ nghi họ bắt đầu trò chuyện như những người bạn, họ hăng say với đề tài thời trang cho đến gần 12 giờ mới chịu về.
Lyly lững thững từng bước trên hè phố, con đường về nhà trọ vẫn còn xa nhưng cô lại muốn đi bộ để trãi lòng.
Chân cứ bước còn cô thì miên man suy nghĩ về một vấn đề xa xăm nào đó chỉ khi nghe "két" tiếng thắng gấp của xe, cô ngã xuống mới biết mình đã phạm làng đường từ lúc nào.
- Này cô kia, đi đứng kiểu gì vậy hả! Có muốn chết thì cũng đừng liên luỵ người ta chứ.
Từ lúc ngã xuống đến giờ Lyly vẫn chưa hoàn hồn trở lại, cô chỉ nghe những tiếng la mắng của người đàn ông.
- Cô có sao không, có cần đến bệnh viện không? "Đó là giọng quan tâm của một người đàn ông chưa đến 30 tuổi đang dìu cô đứng dậy, có thể cảm nhận được cánh tay săn chắc của anh. Anh có làng da rám nắng, với quần jean áo thun anh đẹp một cách lãng tử.
Người đàn ông đụng phải cô cũng bỏ đi vì dù sao người sai là cô.
Cảm giác hơi đau ở đầu gối, tay chày nhẹ nhưng cũng rát, may là không có gì nghiêm trọng cả. Cô lấy lại bình tĩnh lùi ra sau mấy bước để tách rời khoảng cách với anh.
- Cảm ơn anh, tôi không sao? Thật cảm ơn" cô gật đầu cảm ơn vì giờ phút này cô không biết nói gì hơn".
- Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về.
- Cảm ơn anh, tôi tự gọi taxi về được rồi.
- Cô đừng có cảm ơn mãi như thế, tôi chưa làm gì giúp cô mà nhưng đã nhận lời cảm ơn rồi thì để tôi đưa cô về "nói rồi anh kéo tay cô đến một chiếc BMW X6 gần đó".
Không kịp phản ứng, Lyly bất lực chỉ đường cho anh đưa về nhà.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |