Rời khỏi Dạ Ưng (7)
← Ch.114 | Ch.116 → |
Edit: Hy
Thượng Quan Mộc dẫn theo năm tổ đi điều tra đều có thu hoạch, cục cảnh sát khu Nam đêm nay lại vô cùng nhộn nhịp. Trong năm tổ thì có ba tổ bắt được không ít tên nghiện, có một tổ thì bí quá hóa liều bắt cả một đống người của xã đoàn, tiếp theo thì mời lão đại của xã đoàn tới uống trà. Tổ làm tốt nhất do Mộ Thiên Thanh chỉ huy, tuy rằng phát hiện không nhiều lắm, nhưng đều là người của Dạ Ưng. Mà kế hoạch lần này có tên là "Liệp Ưng" đương nhiên lựa chọn hàng đầu vẫn là người của Dạ Ưng rồi.
Cục cảnh sát có thu hoạch ngay hôm sau truyền thông đã đưa tin khen ngợi, nói rõ bước đầu hành động tìm Ưng lần này đã có hiệu quả. Mà Thượng Quan Mộc càng được khen ngợi hơn nữa, nhưng thứ anh muốn không phải là hiệu quả mà là kết quả.
Lời nói ra làm mọi người trên đường và cả cục cảnh sát đều xôn xao lên, không biết Thượng Quan Mộc tự tin tới mức nào mà dám tự phụ tới như vậy!
Không phải mọi người không cảm thấy anh không có bản lĩnh, nhưng mà Dạ Ưng tồn tại nhiều năm rồi, đã trải qua biết bao lâu nhưng tới giờ chưa bị ai nắm thóp, với lại cho dù anh có thả lưới thì tới lúc cấm câu cũng không có thu hoạch, cho dù có thì cũng không còn mạng mà về. Cho dù bắt được thì cũng không đủ chứng cớ... cuối cùng vẫn được thả ra ngoài.
Dạ Ưng trên đường được kể như là huyền thoại, làm cho cục cảnh sát vô cùng đau đầu. Cho nên hành động lần này được đẩy mạnh, mọi người vừa mong đợi vừa e ngại điều gì đó.
Dưới tình huống như vậy mà Dạ Ưng lại không có hành động nào phản ứng kịch liệt lại, cho dù liên tục vì điều tra, không ít người bị dẫn đi... Nhưng họ cũng không quan tâm, dường như rơi vào im lặng.
"Anh Tiêu, Lãnh Tĩnh Hàn đang làm gì vậy?" Mục Sâm không đoán được nên đành hỏi.
Tiêu tần ngồi trên ghế mây ngoài sân, gió lạnh thỏi qua làm bay vài cọng tóc hình ảnh này càng tăng thêm nét phóng túng ngang tàng. Trong đôi mắt của anh lộ ra sự sâu không lường, "Cậu ta muốn giải tán Dạ Ưng!"
Mục Sâm nghe xong thì nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Giải tán Dạ Ưng? Sao có thể chứ?"
Dạ Ưng với anh Tiêu mà nói là rất khó từ bỏ, huống chi là Lãnh Tĩnh Hàn.
Có lẽ người khác không biết nhưng... Cậu biết Lãnh Tĩnh Hàn có rất nhiều tình cảm với Dạ Ưng, nó chính là mạch máu nối liền mang tới sự tồn tại cho cậu và anh Tiêu, chẳng lẽ...
"Cậu ấy muốn chuẩn bị khai chiến với tôi!" Tiêu Thần cười nhẹ lộ ra nét lưu manh, ánh mắt sâu thẳm hơi liếc nhìn Mục Sâm, "Chỉ khi Dạ Ưng biến mất hoàn toàn, cậu ấy mới không còn vướng bận buồn phiền gì nữa. Hiểu không?"
"..." Mục Sâm đặc không nói gì, thật sự thì cậu không có suy nghĩ đó, bây giờ nghĩ lại tuy anh Tiêu không đành lòng, nhưng nếu như đến lúc quan trọng nhất định vẫn sẽ mang Dạ Ưng ra khai đao, tầm quan trọng của Dạ Ưng đối với Lãnh Tĩnh Hàn tất nhiên hắn ta sẽ bị thương, thay vì như vậy thì chi bằng bây giờ nhịn đau vứt bỏ đi.
Tiêu Thần đứng lên, liếc nhìn Mục Sâm thản nhiên nói: "Nghe nói... Thiên Thanh gần đây cắn Dạ Ưng không buông hả?"
"Vâng!" Mục Sâm kéo về suy nghĩ, "Cô ấy vẫn rất có kiên nhẫn đối với Dạ Ưng, lần này cộng thêm Thượng Quan Mộc toàn lực hành động. Cô ta dĩ nhiên sẽ càng ra sức.."
Tiêu thần hơi rũ mắt trầm tư, lẩm bẩm nói: "Không biết... Thiên Thanh khi biết Dạ là lão đại của Dạ Ưng thì sẽ có cảm giác gì!"
Tiếng nói nhẹ nhàng, Tiêu Thần ngước mắt nhìn sau đó cất bước rời đi, để lại một mình Mục Sâm đứng tại chỗ nhíu mày nhìn theo bóng lưng của anh.
*****
Tại phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân.
Lãnh Tĩnh Hàn ánh mắt thâm sâu, môi mỏng cười lạnh đồng thời lộ ra chút khinh thường thường nhìn tài liệu vừa được mang tới trong tay.
Hình Thiên ngồi ở đối diện, đẩy rộng kính tự nhiên nói: "Điểm mâu chốt là có người tới mua hàng... có muốn ra mặt hay không?"
Lãnh Tĩnh Hàn xem xong tư liệu sau đó nhẹ nhàng ném lên bàn, người hơi lười biếng đựa lưng vào ghế, các ngón tay áp vào đối diện nhau. An nhẹ hàng hỏi: "Vẫn chưa giải quyết được à?"
Hình Thiên sửng sốt, ngay sau hiểu ra Lãnh Tĩnh Hàn đang hỏi cái gì. Anh liếc nhìn cục rubik trong tay, nhún vai nói: "Không sao. Cùng lắm là xuống đất ngủ!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhếch môi, vòng vo nói: "Cự tuyệt đối phương!"
"Ừm!" Hình Thiên không hỏi nguyên nhân.
Lãnh Tĩnh Hàn đốt một điếu thuốc, nói sâu xa: "Hàng quá lớn, nếu như lợi dụng lần này cô ấy có thể bay lên vô cùng nhanh, nhưng, áp lực truyền thông lớn như vậy, cộng thêm khả năng của bọn Tiểu Tứ không cao, ở trong đó lâu dài không khống chế tốt, rất dễ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn."
Giải thích ngắn gọn làm Hình Thiên vô cùng khó hiểu, đại ca muốn tìm một cơ hội sắp xếp tốt cho Mộ Thiên Thanh. Anh không hiểu rõ được suy nghĩ của đại ca... nhưng những gì đại ca làm anh cũng đoán được phần nào.
Thượng Quan Mộc yêu Mộ Thiên Thanh là không có sai, nhưng với thân phận bây giờ của Mộ Thiên Thanh nếu muốn bước vào nhà Thượng Quan chưa chắc là dễ. Đại ca muốn trải đường tốt cho cô, sau này nếu gả vào nhà Thượng Quan cũng không cần bị xa lánh... Suy nghĩ này là vì đại ca muốn tốt cho Mộ Thiên Thanh, nhưng anh ấy có đau khi làm vậy không?
Trải đường cho người phụ nữ mình yêu, đứng sau lưng cô ấy giúp đỡ người mình yêu gả cho người đàn ông khác...
Hình Thiên âm thầm thở dài, hỏi ngược lại: "Đám kia hàng sớm muộn gì vẫn nên giải quyết hết đi. Giữ lại cuối cùng vẫn sẽ gây họa."
Bây giờ đại ca chưa có ý định chào hỏi đám cảnh sát, nơi giấu đám hàng kia cũng không an toàn, nếu như không ra tay, sớm muộn gì cũng có chuyện, "Chi bằng để em đi cho!"
"Qua khoảng thời gian này đi!" Lãnh Tĩnh Hàn hít một hơi thuốc, sâu xa nói.
Hình Thiên không nói gì, không biết tại sao, anh luôn có cảm giác dường như đại ca muốn làm gì đó mà không muốn nói cho họ biết.
"Mọi chuyện bố trí thế nào rồi?" Đột nhiên Lãnh Tĩnh Hàn chuyển chủ đề.
Hình Thiên vốn đang trầm tư, nghe Lãnh Tĩnh Hàn hỏi nhất thời có chút khó hiểu, một lúc sau mới phản ứng lại. Anh đẩy gọng kính nói: "Đều bố trí ổn thỏa rồi. Em cũng định nói chuyện này với anh, có muốn trực tiếp bán hết hàng đống hàng kia để giải quyết hay không..."
"Làm theo kế hoạch đi!" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói.
Hình Thiên khẽ gật đầu, nhún vai nói: "Em ra ngoài trước..."
"Ừm!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp lại sau đó cũng đứng lên. Anh dụi thuốc vào gạt tàn. Sau đó đi tới cửa sổ sát đất, ánh mặt rơi về phía ngoài, thu hết cảnh vật của thành phố A vào trong mắt.
Hình Thiên thở nhẹ đi ra ngoài, lúc anh đóng của lại thì thấy Lãnh Tĩnh Hàn móc vật gì đó trong túi ra rồi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay...
Anh mỉm cười đóng lại cửa, đúng lúc này thang máy kêu một tiếng trong hành lang trống vắng. Giây lát sau Đường Lam mặc một bộ đồ công sở màu đen đi ra, trong tay đang cầm một xấp tài liệu, dáng vẻ kiêu ngạo đi tới.
"Tổng giám đốc có ở đây không?" Đường Lam liếc nhìn phòng làm việc.
"Tổng giám đốc họp hội nghị trực tuyến!" Hình Thiên nói láo mà không chớp mắt, "Nếu như tổng giám Đường không có chuyện thì có thể đợi một lát!"
Cửa cũng bị kéo rèm lại, Đường Lam không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng cô biết Hình Thiên nói dối, "Thật sao? Vậy thì tôi chờ!"
Hình Thiên nhíu mày: "Tổng giám đốc Đường tự nhiên, tôi đi trước!"
Dứt lời Hình Thiên người trở về phòng thư ký, ngồi xuống liếc nhìn Đường Lam đi đến phòng chờ... Anh không phải muốn cố ý làm khó Đường Lam, Nhưng anh nghĩ bây giờ đại ca chắc không muốn gặp bất kỳ ai.
Hình Thiên vừa nghĩ vừa nhìn về phía cửa tâm trạng trở nên nặng nề.
Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt liếc nhìn món trang sức hình mặt trời. Anh cứ nhìn vậy một lúc lâu rồi lại nhíu mày.
Đó giờ anh chưa từng suy nghĩ về lại lịch của món trang sức này, sau khi mất trí nhớ trong lúc tình cờ mới phát hiện nó. Anh không biết đây là của mình hay của Ưng, nhưng lúc nào cũng mang theo bên cạnh không muốn từ bỏ...
Anh thích món đồ này, nhìn nó vô cùng bình thường thậm chí không có gì gọi là đặc biệt, nhưng anh lại rất thích không muốn đưa cho bất kỳ ai!
Kể từ khi nghe Ưng kể xong chuyện của "mặt trời nhỏ và hoa hướng dương" thì trong đầu anh lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy cái này là của Ưng, nhưng anh lại ích kỹ giữ lấy nó, sau đó vẫn luông mang theo bên cạnh. Nhiều lần trải qua bao nhiêu máu tanh anh cũng sẽ nắm chặt nó, dường như... nó có thể mang thới cho anh một sự kiên trì.
Đêm hôm đó, anh đưa Mộ Thiên Thanh trở về bất cẩn làm rớt nó, khi Mộ Thiên Thanh thấy vẻ mặt lại vô cùng kích động, đồng thời tim anh cũng trở nên khó chịu...
Đó giờ anh luôn cảm thấy Ưng không nói tới, liền cảm thấy rất may mắn, nhưng thì ra... nó đúng là thuộc về mặt trời nhỏ và hoa hướng dương. Nhưng lúc đưa "Tình Thiên" cho Ưng anh vẫn ích kỹ giữ lại nó.
Lúc mặt Mộ Thiên Thanh anh tự nói với mình mọi chuyện làm là vị Ưng, nhưng lại tự nhiên nhớ sở thích ăn uống của cô, sau khi từ nông trại trở về thì lại tìm một mảnh đất trồng hoa hướng dương, còn dẫn cô đi nhà hàng... mọi chuyện anh cũng không biết tại sao?
Vì Ưng... e rằng anh đang lứa dối chính mình!
Lúc Ưng kể chuyện cho anh nghe, sợ rằng... anh cũng muốn ngụy trang mình thành mặt trời nhỏ mất rồi.
Nếu em khỏe mạnh thì em là trời xanh của lòng anh!
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ cười, bình tĩnh chúc phúc và hy vọng...
Ngón tay nhẹ nhàng vân ve trang sức hình mặt trời, đôi con ngươi nhuộm đầy vẻ bi thương không tan đi nổi, anh mấp máy môi lẩm bẩm nói: "Mặt trời nhỏ của me không thích hợp với em nữa, có nhiều chuyện bắt đắt dĩ, từ bỏ anh ta... có lẽ mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, dù sao... đây cũng là quyết định của mình em, em vì mặt trời nhỏ mà cố gắng tới giờ..."
Lãnh Tĩnh Hàn nói sâu xa, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, mắt ưng liếc ra ngoài cửa...
Đường Lam và Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn đi ra cả hai đều đứng dậy...
"Tổng giám đốc, mảnh đất ở khu Nam đã được phê duyệt! " Đường Lam nói xong, lập tức đưa tài liệu cho anh.
"Đưa cho Hình Thiên đi!" Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước lạnh nhạt nói, sau đó đi đến thang máy đồng thời nói với Hình Thiên, "Cậu không cần đi theo tôi!"
Cửa thang máy mở ra, Lãnh Tĩnh Hàn lập tức thang máy, để lại hai người đứng sững sờ trên hành lang...
Hai mắt của Đường Lam lóe lên, sắc mặt có chút khó chịu, nhưng lại cố gắng nhịn nỗi bi thương trong lòng xuống.
Hình Thiên âm thầm nhíu mày, không biết Lãnh Tĩnh Hàn vội vã đi đâu nhưng anh không biểu hiện gì ra mặt chỉ nói với Đường Lam: "Tổng giám đốc Đường, cô để tài liệu lại rồi hãy đi!"
Ánh mắt Đường Lam trở nên lạnh lẽo nhìn anh, sau đó đưa tài liệu cho Hình Thiên thì tức giận bỏ đi.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |