Lướt qua nhau
← Ch.001 | Ch.003 → |
Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, ánh mắt quét nhìn xung quanh như dò xét nhưng không thể xác định được phương hướng, huống chi, chỗ mới vừa đuổi thẳng tới cũng rất tối, ngoại trừ biết đó là một người đàn ông, còn lại không có manh mối gì cả, dù cho bây giờ anh ta bình tĩnh đứng sờ sờ ở trước mặt sợ rằng cũng khó mà nhận ra.
Mộ Thiên Thanh âm thầm chửi rủa, hậm hực bấm điện thoại gọi người cùng tổ, "Hà Tuấn, tình huống bên kia thế nào?"
"Mẹ kiếp, chỉ bắt được vài tên thuộc hạ, những người còn lại và hàng đều không tóm được!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh nóng nảy của Hà Tuấn.
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, "Lại không bắt được?"
"Đúng vậy!" Hà Tuấn rầu rĩ bắt đầu than thở, "Lần này đã được cung cấp tin nội bộ, cũng bố trí hết sức kín đáo, vậy mà cuối cùng cũng để cho bọn chúng chạy thoát, chỉ cần là giao dịch có liên quan đến Dạ Ưng thì không có lần nào tóm được cả, việc này cũng khá kỳ lạ...."
Mộ Thiên Thanh cũng cảm thấy rất lạ, nhưng không bắt được người thì giờ có nói gì cũng vô dụng, "Phía bên anh hiện giờ đang ở đâu?"
"Mới vừa dọn dẹp xong hiện trường, đang chuẩn bị trở về cục cảnh sát!" Hà Tuấn hỏi ngược lại: "Này, Thiên Thanh, còn bên cô thế nào?"
"Tôi đuổi theo đến đường Phong Hoa thì bị mất dấu!" Mộ Thiên Thanh tức giận nói, không đợi đối phương trả lời đã nói tiếp: "Tôi về cục cảnh sát trước đây!" Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiên Thanh vẫn không cam lòng tiếp tục nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, sau đó phồng mang trợn mắt chửi thầm trong miệng, rồi cũng rời khỏi con phố giải trí phồn hoa.
Một chiếc Mercedes Benz sang trọng đang đỗ ngay tại ngã tư, ở một nơi đốt tiền như con phố Phong Hoa này thì nó cũng không có gì nổi bật. Mộ Thiên Thanh đi ngang qua cạnh xe, chân bước có chút uể oải, chạy đuổi theo người nọ tận mười mấy cây số, lúc bắt đầu thì không thấy mệt, lúc này dây thần kinh được thả lỏng mới cảm thấy bước chân nặng nề như đúc bằng chì.
"Ôi trời ơi, nữ cảnh ssát này đã đuổi theo em từ kho hàng đến tận đây đấy, không thể không khen ngợi thể lực cô ta cực tốt!" Hình Thiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Mộ Thiên Thanh đi ngang qua, chậc chậc nói, nhưng cũng không biết là bất đắc dĩ hay thật sự bội phục, anh ta xoay người nhìn xuống người đàn ông ngồi ở phía sau, cười cợt nói, "Lão đại, anh đến rất đúng lúc!"
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướn mắt, đồng tử thâm sâu liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh rời đi qua cửa sổ xe, ngay sau đó hờ hững chuyển mắt nhìn lại Hình Thiên, môi khẽ mấp máy, "Vẫn còn sức ở đây khua môi múa mép, xem ra không cần tôi đến đón cậu!"
Hình Thiên vừa nghe xong liền bĩu môi, sau đó ra vẻ rất mệt mỏi ngồi phịch ra dựa vào lưng ghế, "Lão đại, nếu lúc này mà anh đạp em xuống xe, chắc chắn em sẽ bị nữ cảnh sát kia không mần cho te tua là khỏi có ngưng luôn."
Dáng dấp của Hình Thiên nhìn rất nhã nhặn phong độ, không hề có chút gì giống với người ban nãy linh hoạt nhanh nhẹn chạy mười mấy cây số, bộ dạng yếu đuối lúc này của anh ta làm người ta không nhận ra có chút sơ hở nào.
Lãnh Tĩnh Hàn không để ý tới Hình Thiên, sau khi trực tiếp căn dặn "Đến MG." thì im lặng không nói thêm gì nữa.
Hình Thiên ngồi thẳng người dậy, biết Lãnh Tĩnh Hàn không thích nói nhiều nên cũng ngoan ngoãn không bép xép nữa.
Khi xe chạy lướt ngang người Mộ Thiên Thanh, tầm mắt của Lãnh Tĩnh Hàn hơi liếc ra phía ngoài xe, ánh mắt hờ hững nhìn theo tốc độ xe di chuyển, từ từ ném Mộ Thiên Thanh ra khỏi tầm mắt....
Hôm nay trước khi giao dịch đã sắp xếp ổn thỏa vậy mà vẫn bị cảnh sát phá đám?
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt lại, giấu đi hai vệt sáng lạnh lẽo nơi trong đáy mắt, "Tra xem hôm nay cảnh sát đi nằm vùng thuộc khu vực nào."
"Dạ!" Hình Thiên lên tiếng trả lời, nhân tiện nhỏ giọng tự nói với chính mình, "Anh không nói em cũng phải tra cho bằng được, nào giờ chưa ai có thể đuổi theo Hình Thiên em chạy xa như vậy, mẹ kiếp!"
Nghe Hình Thiên chửi mãi, Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướng mày, tầm mắt hơi ngước lên nhìn qua tấm kính chiếu hậu, bóng dáng Mộ Thiên Thanh trong kính chiếu hậu bị ném càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong đám người....
Thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn gõ nhịp nhàng lên hai chân đang bắt chéo, ánh mắt dần trở nên thâm thúy như chỉ trong nháy mắt có thể thu hết bóng tối chung quanh mình, cũng khiến cho mọi người bị hút vào trong đó....
← Ch. 001 | Ch. 003 → |