Truyện:Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 092

Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Hiện có 195 chương (chưa hoàn)
Chương 092
0.00
(0 votes)


Chương (1-195 )

Editor: Fedfan

"Chá, Khả Nhi muốn bị hư rồi", Khả Nhi khó khăn 𝖙*𝒽*ở 🅓ố*𝐜, vô lực thấp giọng lẩm bẩm. Môi lưỡi của Đường Chá trêu chọc nơi đẫy đà hoàn mỹ của cô, mà vật to lớn của anh không ngừng tiến công, để cho cô cực nhanh đạt được 𝖐●♓●🅾️á●𝖎 ↪️ả●m cao nhất.

Nghe được lời nói của Khả Nhi, trên mặt Đường Chá tràn đầy kiêu ngạo, anh đột nhiên giống con lắc đồng hồ được lên dây cót, không ngừng đung đưa, va chạm với Khả Nhi.

"A, thật là nhanh", cô bị những chuyển động nhanh chóng của anh làm cho cả người ⓡ_ⓤ_ռ гẩ_𝓎, giống như muốn hòa tan ở dưới thân Đường Chá.

Đường Chá chưa thỏa mãn tiếp tục ra vào, 🅓ụ.𝐜 ѵ.ọ.ռ.g ẩn nhẫn nhiều năm của anh một khi bộc phát, liền không có khả năng dừng lại. Anh chỉ có thể áp chế Khả Nhi, nặng nề thẳng tiến, chậm rãi rút lui, thoáng cái tiến sâu vào, khiến nơi nhỏ hẹp của cô không ngừng phun ra nuốt vào vật to lớn của anh.

"Khả Nhi, bảo bối của anh, chỉ có anh mới có tư cách mang đên cho em sự khoái hoạt như vậy, những người khác không được phép!" Anh rất hí hửng, chỉ muốn chôn sâu ở nơi chặt khít của Khả Nhi.

Khả Nhi cảm giác hơi thở nam tính mang theo mùi xạ hương của anh Chá cường hãn bao vây lấy cô, sự пó𝖓*🌀 b*ỏ𝓃*𝖌 trong dũng đạo chật hẹp khiến cô quên mất rụt rè căng thẳng, t-♓-ở ℊ-ấ-p muốn càng nhiều hơn.

"Đúng rồi, chính là như vậy, 🎋●ẹ●𝖕 c●♓●ặ●🌴 anh, dùng sức 𝖐·ẹ·ρ ⓒ·𝐡ặ·t, Khả Nhi, em đúng là bảo bối của anh." Đường Chá cuồng dã ♓ô-n Khả Nhi, bá đạo ra lệnh.

Sự khoái hoạt mạnh mẽ ập tới, Khả Nhi rốt cuộc ở trong cực hạn hưng phấn mà ngất đi. Từng dòng 𝖓·ó𝐧·𝐠 bỏ·ⓝ·𝐠 bắn vào trong cơ thể cô, tràn đầy trong hoa tâm của cô.

Những nụ ♓ô*ռ dày đặc khiến Khả Nhi tỉnh lại, cô còn chưa mở mắt, đã cảm thấy anh Chá đang ☑️.ù.❗ ν.à.🔴 п_𝖌ự_c cô, tận tình trêu đùa hai đóa hoa yêu kiều kia.

"Không cần, anh Chá, Khả Nhi mệt quá." Khả Nhi mở ra đôi mắt buồn ngủ lim dim, lười biếng cười. Cô tựa như một chú mèo nhỏ được cho ăn no, mềm yếu vô lực ngồi đờ ra trong lòng Đường Chá.

"Mệt mỏi sao?" Đường Chá nâng lên tròng mắt đen sáng ngời, trong nụ cười tràn đầy thương tiếc và cưng chiều.

Khả Nhi gật đầu một cái, ôm chặt hông của anh. Hôm nay anh Chá rốt cuộc đã khôi phục sự săn sóc và dịu dàng trước kia, không còn làm cô sợ hãi. Anh Chá thật cưng chiều cô, cô muốn làm người thương yêu nhất trong lòng anh.

"Anh ôm em đi tắm." Đường Chá nói xong liền ôm lấy Khả Nhi đi đến phòng tắm.

Trong phòng ngủ của anh có một phòng tắm rộng lớn, bên trong có một bồn tắm mát xa lớn hình tròn, Đường Chá đem Khả Nhi đặt vào trong làn nước ấm tỏa ra hơi nóng, rồi cũng bước theo vào trong nước.

Bàn tay của anh xuyên qua dưới nách Khả Nhi, xoa nhẹ nơi no đủ chắc mẩy của Khả Nhi, đem hai quả đào mê người nặng trĩu giữ trong lòng bàn tay. Khả Nhi lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, nhột nhột khiến cô không ngừng né tránh: "Anh Chá, nhột quá."

Đường Chá cười mị hoặc, 𝒽.ô.𝖓 lên vành tai xinh xắn của cô, những cái 𝖒-ú-𝐭 ♓ô●𝐧 vô cùng tinh tế kéo dài trêu chọc khiến Khả Nhi trông giống như chú mèo con q_ⓤÿế_n r_ũ, không ngừng г*ê*n г*ỉ, năn nỉ anh ngừng động tác trêu chọc của đôi môi và bàn tay.

Nhìn nơi đẫy đà của Khả Nhi đã ửng hồng nở rộ trong lòng bàn tay mình, Đường Chá hài lòng nén cười, anh nhẹ giọng 🅓●ụ ◗●ỗ Khả Nhi: "Ngoan, mở rộng hai chân để anh Chá đi vào."

"Không cần, nơi đó của Khả Nhi còn đau lắm", Khả Nhi liên tục lắc đầu. Nơi non nớt đó của cô căn bản không cách nào thừa nhận được quá nhiều k*♓*oá*ℹ️ 🌜ả*ⓜ, nhất là cửa động, sưng đau quá.

"Thật xin lỗi, anh nhất thời nóng lòng, có chút quá thô lỗ. Nhưng là, với em, anh Chá thật sự rất muốn em, cho anh có được không? Lần này anh nhất định sẽ dịu dàng." Đường Chá vừa xoa bóp hai khối 𝖒ề.𝐦 m.ạ.i trong lòng bàn tay, vừa nghĩ cách ԁ*ụ ⓓ*ỗ Khả Nhi.

Khả Nhi cảm thấy sau lưng có một to lớn đứng thẳng đã muốn chui vào cửa động của cô, muốn phá vỡ phòng tuyến của cô.

"Đau." Khả Nhi 𝐫ⓤ-𝐧 𝖗-ẩ-y dựa vào ⓝ🌀·ự·🌜 Đường Chá, tấm lưng trắng nõn dán chặt vào lồng n-ℊự-𝖈 cường tráng của anh, có vẻ mập mờ như vậy.

Đường Chá mở vòi hoa sen, để cho nước nóng phun vào 𝐧.ℊự.↪️ Khả Nhi, bàn tay của anh nhẹ nhàng nhào nặn v.цố.† ☑️.3, nắm được tiểu anh đào, nhẹ nhàng xoay tròn. Nước từ trên пɢự-↪️ của Khả Nhi trượt xuống, chảy qua bụng bằng phẳng, đi tới này nơi rậm rạp kín đáo kia.

Đường Chá đột nhiên cúi đầu, xoay người Khả Nhi nghiêng qua, nghiêng người ♓●ô●𝐧 lên hai đóa hồng môi trước ռ🌀·ự·𝒸 cô, đồng thời đem một tay mò về phía hoa tâm của cô, ở trong làn nước nóng cọ rửa xuống dưới, vạch ra đám cỏ dại, thăm dò vào cửa động.

"A.. ừ nhột... không muốn" Khả Nhi cảm thấy nơi riêng tư lại bị căng ra một lần nữa, ngón tay của anh Chá mang cho cô cảm giác tê liệt, còn kèm theo một loại đau đớn khiến cô khó chịu giãy giụa.

"Khả Nhi không phải rất hưởng thụ sao?" Đường Chá cười nhẹ rút ngón tay ra khỏi, thẳng lưng một cái, đem vật to lớn đẩy vào trong cơ thể Khả Nhi, động tác không còn hung mãnh cuồng dã giống như lần đầu, mà chậm rãi thong thả ra vào, chín cạn một sâu, từ từ cọ sát, chính là không chịu dùng sức.

Vật sưng tấy giày vò lấp đầy 𝖙_𝖍â_п 𝐭_h_ể Khả Nhi, môi mỏng của anh không ngừng 𝒽ô-n Khả Nhi đang ngồi ở trên đùi anh, 𝓃·ó·ռ·ⓖ 🅱·ỏ·п·𝐠 mà dịu dàng ⓗ_ô_𝓃 lên toàn thân Khả Nhi, in lên làn da trắng nõn những dấu ấn của Đường Chá anh, chỉ thuộc về anh, không phải người khác.

✞𝒽â·𝐧 †𝐡·ể của Khả Nhi theo sự 🌜.ọ ×á.т của Đường Chá mà từ từ vũ động, hai khối đẫy đà lúc lên lúc xuống phiêu đãng động lòng người, khiến tròng mắt đen của Đường Chá dấy lên tia sáng cuồng dã.

Anh nắm lấy hai khối nhũ phong đầy đặn, 𝖍υ*𝐧*🌀 𝖍ăռ*𝖌 động thân, dùng tốc độ chuyển động cực nhanh. Giờ khắc này anh không hề dịu dàng nữa, ngược lại tràn đầy cường hãn và cướp đoạt.

Phần kích tình này khiến Khả Nhi vô lực nỉ non, cô giơ hai tay lên, ôm lấy đầu của Đường Chá ở phía sau, mị hoặc nâng người lên, chuyển động theo anh: "Anh Chá, Khả Nhi... Khả Nhi muốn bể nát rồi."

Đường Chá đắc ý cười, ở trong nước ấm trơn ướt, chạy nước rút ở trong mật đạo chặt khít của Khả Nhi, theo động tác của anh, ở nơi hai người ɢ*ı*𝒶*o h*ợ*ρ ρ·há·т ⓡ·𝒶 â·〽️ †♓🔼·ռ·h "Phù phù", mập mờ khiến người ta đỏ mặt.

"Khả Nhi, Khả Nhi, em là của anh" Đường Chá ôm lấy Khả Nhi sắp đạt tới cực hạn κ·ⓗ𝑜á·i ⓒ·ả·ⓜ, từng lần từng lần gọi tên cô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi phát ra tiếng rên khẽ mê người, cô nhắm mắt lại, cảm thụ vật khổng lồ trong cơ thể liên tục đánh tới nơi mẫn cảm nhất của cô, k♓-oá-𝖎 𝖈ả-𝖒 như muốn điên cuồng. Cô không tự chủ co rúc lại, co rúc lại, bỗng chốc buộc chặt, 𝐤ẹ.𝐩 ↪️.𝒽ặ.🌴 khiến Đường Chá 🅿️𝐡.á.𝐭 𝓇.@ â.𝐦 🌴.♓𝐚.𝖓.♓ ✞♓*ở g*ấ*𝓅 thô ráp cùng tiếng gầm nhẹ.

"Khả Nhi, em muốn bẻ gãy anh" Đường Chá đột nhiên 𝐬_ïế_t 🌜♓_ặ_✝️ đôi tay, đem thắt lưng Lâm Khả Nhi kéo vào trong ⓝ🌀ự●🌜, đem hai chân mở hết cỡ, dùng sức lực siêu cường chuyển động ra vào.

Khả Nhi quả thật là một cực phẩm, khiến Đường Chá nhiều lần xung động suýt đầu hàng. Anh cắn răng, không để ình dễ dàng buông khí giới.

Hai người kích tình nước văng đầy đất, khắp nơi thể hiện mức độ tình cảm mãnh liệt đến nhường nào.

Chương (1-195 )