← Ch.167 | Ch.169 → |
"Còn không mau trở về Trung Quốc đem tiểu Khả Nhi nhà ta trở về!" Ba Đường nhướng mày, trừng mắt nhìn đứa con trai ngốc của mình.
"Ngày mai công ty có đại hội cổ đông, con họp xong rồi đi." Chịu đựng đau nhức trên lưng, Đường Chá bất đắc dĩ nói. Nếu như không phải lần đại hội cổ đông này quan hệ đến sự phát triển của cả tập đoàn, anh đã sớm bay đến bên cạnh tiểu Khả Nhi rồi.
"Là công ty quan trọng hay là tiểu Khả Nhi quan trọng? Nghiệt tử! Ta lệnh ày phải đi ngay bây giờ!" Ba Đường tức giận thổi râu, trừng mắt nhìn đứa con trai làm ông tức giận.
Con dâu đáng yêu của ông lại bị nó làm cho bỏ đi. Nó không nhanh đuổi theo, còn muốn đi tổ chức cái đại hội cổ đông gì đó. Là tiền quan trọng hay là bà xã quan trọng? Đứa con này của ông sao lại đần như vậy chứ? Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.
"Đương nhiên là bà xã quan trọng, nhưng tiểu Khả Nhi đang giận, bây giờ con đi cô ấy chưa chắc sẽ gặp con." Giọng của Đường Chá có chút bất đắc dĩ cùng thương cảm.
"Không gặp con, con không biết liều chết, ăn vạ không đi sao? Nửa đêm nhảy vào trong nhà con bé, quỳ xuống trước mặt nó, mỗi ngày canh giữ dưới cửa sổ nhà con bé hát tình ca, mỗi ngày đều tặng 999 đóa hoa hồng, thật là ngu ngốc, chuyện như vậy còn cần ông già ta đây tới dạy con à!" Ba Đường giơ lên cây gậy trong tay, quơ quơ trước mặt con trai, khuôn mặt tức giận rống lên, "Thật không biết con giống ai? Không hiểu biết như vậy!"
"Cha, đại hội cổ đông ngày mai..."
"Ta đi tham dự thay con!" Ba Đường sắp tức khùng rồi, đứa con trai ngu ngốc này sao còn nghĩ tới chuyện đại hội cổ đông chứ?
"Cha, vậy bây giờ con đi ngay." Đường Chá sải chân dài, bước nhanh lên lầu, thu dọn mấy bộ quần áo, cầm hộ chiếu rồi chạy ra khỏi nhà.
Anh muốn đi tìm tiểu Khả Nhi, không có cô bên cạnh, mọi thứ đều không bình thường. Tim của anh đã có một lỗ thủng to, cần cô tới vá lại.
Nằm ngủ trên giường, Lâm Khả Nhi cảm thấy lỗ mũi ngứa ngứa, nhăn lỗ mũi, lật người ngủ tiếp. Trong giấc mộng, tay của cô còn ôm cái gối, trong miệng nỉ non tên của Đường Chá: "Anh Chá, lạnh quá."
Tiếng cười khẽ từ bên giường truyền đến, tiểu ác ma Lâm Ngạo Phong đang cầm một cái lông vũ gãi lỗ mũi của chị gái.
Lâm Khả Nhi đột nhiên ngồi dậy, há mồm hắt hơi một cái.
"Chị, thật đáng ghét, chị phun vào mặt em! Sao có thể như vậy a?" Lâm Ngạo Phong bất mãn kháng nghị với Lâm Khả Nhi, trên mặt của cậu bé có mấy giọt nước miếng, chính là kiệt tác mới vừa xong của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi nhìn cái lông vũ trong tay em trai, không khỏi cười tà đến gần cậu nhóc: "Đáng đời em! Ai bảo em trêu chọc chị? Nếu ngại bẩn thì tự mình lau đi, trên bàn có khăn giấy."
"Chị lau cho em!" Lâm Ngạo Phong nhảy vào trong lòng Lâm Khả Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Lâm Khả Nhi, ở trên áo ngủ của cô cọ cọ.
Lâm Khả Nhi chán ghét đẩy cơ thể em trai ra: "Oái! Bẩn chết chị rồi, em mau buông chị ra!"
Lâm Ngạo Phong từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, ác ý nói: "Xong, sạch sẽ. Chị, quần áo của chị rất hút nước."
Nói xong, cậu bé nghịch ngợm cười nhảy xuống đất, làm mặt quỷ với Lâm Khả Nhi.
"Tiểu ác ma! Cút ra ngoài cho chị! Chị còn muốn ngủ!" Lâm Khả Nhi tức giận chỉ vào cửa phòng, khẽ kêu với em trai.
Tiểu ác ma xảo trá, cô cũng biết rất rõ, không cẩn thận liền trúng kế của nó. Mặc dù mới có bảy tuổi, nhưng quỷ kế của nó còn lợi hại hơn cô.
"Ngủ... ngủ... ngủ! Chị cũng sắp thành heo mập rồi, lại vẫn còn muốn ngủ!" Lâm Ngạo Phong nhếch môi cười nhạo vẻ mặt tức giận của Lâm Khả Nhi.
"Em mới là heo! Lâm Khả Nhi chị vóc người rất thon thả, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm. Chị tức chết em!" Lâm Khả Nhi đứng ở trên giường, cao ngạo bày ra thân thể của mình trước mặt em trai.
"Chị đây còn gọi là thon thả sao? Eo cũng sắp giống thùng nước rồi! Không cần chọc em cười rơi răng a!" Lâm Ngạo Phong che miệng cười trộm, cậu biết nữ nhân đều đỏm dáng, nếu nói các cô ấy bộ dáng xấu xí, nhất định có thể làm họ tức điên rồi. Ở trường học, cậu luôn thích trêu chọc các bạn nữ, phần lớn đều bị cậu chọc tức đến giậm chân, hoàn toàn mất đi sự tao nhã của nữ sinh. Dĩ nhiên cũng có một ngoại lệ, chính là tiểu ngu ngốc kia.
Vừa nghĩ tới tiểu ngu ngốc kia, trong mắt của cậu liền thoáng qua tia sáng tính kế, nhớ ngày mai tới trường học lại trêu chọc cô bé.
"Eo thùng nước? Lâm Ngạo Phong, em để mạng lại cho chị!" Lâm Khả Nhi giận đến mức nhảy xuống giường, đuổi theo Lâm Ngạo Phong vẻ mặt tà ác.
Một lớn một nhỏ điên khùng chạy trên hành lang, mắt thấy sắp đuổi kịp Lâm Ngạo Phong, cậu nhóc đột nhiên mở cửa phòng của ông nội ra, chui vào trong.
"Ông bà, chị lại muốn đánh cháu." Lâm Ngạo Phong kẻ ác cáo trạng trước, nhảy vào trong ngực ông nội làm nũng.
Lâm Ngao cưng chiều nhéo mặt của cậu, chất vấn: "Có phải cháu lại chọc chị tức giận hay không, nó mới có thể đánh cháu chứ?"
"Người ta chỉ nói chị ấy có eo thùng nước, chị ấy liền muốn đánh cháu. Nào có người nhỏ mọn như chị ấy, nói một câu liền muốn động thủ đánh người." Lâm Ngạo Phong ủy khuất nói.
Lâm phu nhân nghe xong, cười lắc đầu: "Tiểu quỷ, cháu không phải biết phụ nữ thích đẹp sao? Ngay cả bà nội cũng không thích bị người ta nói là eo thùng nước, huống chi là chị của cháu?"
"Phụ nữ chỉ biết bênh vực phụ nữ! Vẫn là ông nội hiểu rõ cháu nhất." Lâm Ngạo Phong liên tục hôn lên mặt ông nội, bộ dáng nịnh hót.
"Lâm Ngạo Phong, em nạp mạng cho chị đi!" Lâm Khả Nhi chạy vào trong phòng ông nội, chống nạnh rống lên. Nhìn gương mặt tiểu ác ma đó, cô liền tức giận.
"Người phụ nữ xấu xí, chị không bắt được em đâu." Lâm Ngạo Phong leo lên cổ ông nội, ngồi trên bả vai của ông làm mặt quỷ với chị gái.
"Nếu như chị không giáo huấn em một chút, em thật muốn bay lên trời rồi." Lâm Khả Nhi ác ý cười, từng bước một đi về phía cậu bé.
"Ông nội, bảo vệ Tiểu Phong Phong đi. Cháu biết rõ người yêu cháu nhất mà." Lâm Ngạo Phong ở trên bả vai của ông nội nịnh hót cười.
"Ông nội mới không thương em, người ông thương là chị!" Lâm Khả Nhi đứng trước mặt ông nội, nghịch ngợm cười, "Ông nội, tiểu Khả Nhi có phải là bảo bối trong lòng bàn tay của ông không?"
"Ừ! Ông nội thương cháu, cũng thương tiểu Phong. Các cháu đều là bảo bối trong lòng bàn tay của ông." Lâm Ngao đem bom ném về phía Lâm Khả Nhi, gian xảo cười to.
"Ông nội!"
"Ông nội!"
Hai chị em đồng thời bất mãn kháng nghị, đều muốn giành được vị trí được yêu thương nhất trong lòng ông nội.
Lâm Ngao cười lớn ôm tiểu Khả Nhi vào trong ngực: "Tiểu Khả Nhi đừng tức giận. Tiểu Phong không hiểu chuyện, chúng ta không chấp nhặt với nó."
Lâm Khả Nhi quay mặt, hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra cháu ở trong nhà này không có địa vị rồi. Ngay cả ông nội cũng không thương cháu, cháu còn ở lại chỗ này làm gì? Cháu dứt khoát đi ra ngoài lưu lạc là được rồi."
Nói xong, Lâm Khả Nhi cắn môi, nước mắt rơi đầm đìa. Bộ dạng đáng thương của cô chẳng những khiến hai ông bà luống cuống tay chân, cũng làm cho Lâm Ngạo Phong đau lòng vô cùng.
"Chị, chị đừng tức giận, em chỉ đùa với chị thôi. Eo của chị so với thùng nước thì thon hơn nhiều." Lâm Ngạo Phong vẻ mặt lấy lòng nhìn chị gái, từ trên người ông nội trượt xuống, ôm chân của Lâm Khả Nhi nói.
"Thật sao?" Lâm Khả Nhi hếch mày nhìn chằm chằm Lâm Ngạo Phong.
"Đương nhiên là thật." Lâm Ngạo Phong gật mạnh đầu, "Chị là một đại mỹ nhân, xinh đẹp giống như mẹ a."
"Này cũng không khác lắm." Lâm Khả Nhi đưa hai bàn tay ôm lấy hai gò má của cậu bé, hung tợn nói: "Còn dám nói chị xấu xí, chị liền ném em tới Bắc Cực cho gấu ăn."
"Thiên hạ độc ác nhất là lòng của nữ nhân." Lâm Ngạo Phong nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt của cậu nhóc thoáng qua một tia tinh quái gian xảo.
"Lâm Ngạo Phong!" Lâm Khả Nhi tức điên, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Lâm Ngạo Phong.
"Trời ạ! Chị muốn giết người á!" Lâm Ngạo Phong phi vượt qua bỏ chạy ra ngoài.
Hai chị em ở trong nhà ngươi đuổi ta trốn, huyên náo không thể tách ra.
"Trong nhà đã rất lâu không náo nhiệt như vậy." Lâm Ngao cảm khái nói. Kể từ khi tiểu Khả Nhi đi Canada, trong nhà liền không nghe được âm thanh náo nhiệt như thế nữa, chỉ có một mình Tiểu Phong thì không ồn ào được.
Vẫn là tiểu Khả Nhi ở nhà tốt hơn.
Tiểu bảo bối của ông lại trở về rồi.
Đường Chá - tên khốn kia dám khi dễ bảo bối nhà ông, cũng đừng nghĩ cầu được ông tha thứ.
Lâm Ngạo Phong chạy trốn rốt cuộc không động đậy được nữa, ôm ngực thở gấp cầu xin tha thứ: "Chị, đình chiến. Chúng ta hai chị em hòa nha, không lộn xộn nữa."
"Ai muốn ầm ĩ với em? Còn không phải em tự chuốc phiền sao?" Lâm Khả Nhi yêu kiều hổn hển dừng ở bên cạnh Lâm Ngạo Phong, bất mãn liếc nhìn cậu bé.
Lâm Ngạo Phong ôm lấy hông của chị, ở trong lòng cô nịnh nọt nói: "Chị, Tiểu Phong rất nhớ chị, chị đừng đi Canada nữa."
Vừa nghe thấy lời của em trai, trong mắt của Lâm Khả Nhi lại ngấn nước. Canada làm cho cô tràn đầy đau lòng, vừa nghĩ tới anh Chá đáng giận kia, trong lòng của cô rất tức giận. Anh sao có thể độc ác như vậy, bỏ lại đơn xin ly hôn cho cô? Anh sao có thể vì Liêu Phàm mà không cần cô?
"Chị đừng khóc, Tiểu Phong thương chị mà." Lâm Ngạo Phong nhón ngón chân lên, thay Lâm Khả Nhi lau nước mắt.
"Ừm! Chị không khóc. Chị mới sẽ không khóc vì tên đàn ông xấu xa đó." Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, kiên cường cười, trong mắt lại nén lệ.
Bộ dáng đáng thương của cô càng khiến trong lòng Lâm Ngao tức giận, nếu Đường Chá dám tới nhà cậu nữa, cậu sẽ đuổi anh ta đi đầu tiên.
"Tiểu Khả Nhi, ông nội thương cháu!"
"Bà nội cũng vậy! Cháu là bảo bối của Lâm gia." Lâm phu nhân đi tới bên cạnh tiểu Khả Nhi, ôm cô vào trong ngực an ủi.
"Bà nội!" Lâm Khả Nhi tựa vào trong ngực ấm áp của bà nội, cảm động lau nước mắt.
Không phải là đàn ông sao? Cô Lâm Khả Nhi là Tiểu Cường đánh không chết, lúc nào thì trở nên đau buồn vì tình như vậy rồi.
Cô muốn quên anh làm lại từ đầu!
Đàn ông tốt trên đời này lại không chỉ có mình anh ta!
Lâm Khả Nhi cô còn sợ sẽ không ai muốn sao? Thật là chuyện cười!
Cô nhất định phải làm cho Đường Chá hối hận muốn chết!
"Tiểu Khả Nhi, ông nội giới thiệu bạn trai cho cháu, bảo đảm mạnh hơn Đường Chá gấp mười lần." Lâm Ngao vỗ vỗ bả vai tiểu Khả Nhi, cưng chiều nói.
"Phải trẻ tuổi tài năng xuất chúng, xấu xí thì không cần." Lâm Khả Nhi phấn chấn lại, ngây thơ ra lệnh.
"Được... được... được! Trẻ tuổi tài năng xuất chúng, phóng khoáng nhiều tiền." Lâm Ngao gật mạnh đầu.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |