← Ch.145 | Ch.147 → |
Nhìn Cách Nhi đột nhiên xuất hiện, hắn sững sờ tại chỗ. Lời nói đó của Hồng thúc là có ý gì? Không thể để cho cô làm công chúa CHD, chẳng lẽ cô đã sớm biết tất cả, cô muốn làm công chúa CHD sao?
Hắn tức giận kéo Cách Nhi lại trước ngực, không cam lòng chất vấn: "Cách Nhi, nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện em đều rõ ràng, là em cùng cha em dựng nên tất cả, có đúng hay không?"
Cách Nhi sắc mặt tái nhợt mà cười: "Đúng thì sao? Không phải thì thế nào? Mưu kế của cha tôi cũng không thành công. Anh chính là vua của CHD, còn cha tôi đã chết."
"Đáng chết! Em thế nhưng lừa gạt tôi!" hắn hoàn toàn mất đi lý trí, một khẩu súng thẳng tắp chĩa vào mặt Cách Nhi.
"Giết tôi đi, vì nhóm người thân tín của anh mà báo thù." Cách Nhi không sợ cười lạnh, tuyệt không giống như cô gái mảnh mai thường ngày, ngược lại trên mặt lộ vẻ châm chọc.
Nhìn gương mặt mình hết lòng thương yêu cưng chiều, nhìn búp bê hắn yêu đến tận xương tủy, hắn thế nhưng không thể xuống tay tổn thương cô, chỉ có thể bi thống rống lớn: "Cút! Cút xa khỏi tầm mắt của tôi! Vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt của tôi lần nữa!"
Cách Nhi vô dụng cười thảm, cô giống như một đóa Không Cốc U Lan, lạnh nhạt bay xa, từ đó cũng không có xuất hiện nữa. Nguyện cho là tất cả ân oán cũng theo Hồng thúc chết đi mà biến mất, nguyên tưởng rằng trong lòng hắn đối với Cách Nhi đã sớm không có cảm giác, nhưng không ngờ khi nhìn thấy cô lần nữa, tim của hắn vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Hắn thế nhưng không thể quên được người đã phản bội khiến mình đau xót đến thấu xương.
Mang theo lửa giận không cách nào đè nén, Bắc Dã Thương từng bước một tiến tới gần Cách Nhi.
Cách Nhi đang lau sàn đột nhiên cảm thấy quanh thân mình có một hồi rét run, giống như có một cỗ hơi thở lạnh băng đánh về phía thân thể của cô. Lúc này, một đôi giày da cá sấu Italy xuất hiện trước mặt cô. Theo li quần thẳng thớm, cô nhìn lên người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô.
Bắc Dã Thương?
Sờ sờ gương mặt tái nhợt, cô kinh hoảng vứt bỏ giẻ lau nhà, xoay người bỏ chạy. Cô không muốn bộ dáng nhếch nhác của mình bị hắn thấy. Vẫn nhớ năm đó hắn nói một câu vô tình: vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Vì cha năm đó gây tội nghiệt, cô đem mình ẩn nấp, cũng không dám xuất hiện tại nơi có hắn. Trên người không có đồng nào, vì sinh tồn, chuyện gì cô cũng làm qua. Thật vất vả mới tìm được công việc quét dọn ổn định tại sân bay, nhưng không ngờ thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Bắc Dã Thương.
Gặp mặt lại, hắn lại sẽ bỏ qua cho cô?
Cách Nhi hốt hoảng muốn chạy trốn, mở mới vừa chạy hai bước liền bị Bắc Dã Thương túm lấy cánh tay.
" Cách Nhi đáng chết, nhìn thấy tôi không nên nói câu hoan nghênh sao?" Bắc Dã Thương cắn răng rống giận. Người phụ nữ ghê tởm này, thế nhưng một tí cũng không muốn nhìn thấy hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn liền tràn đầy oán khí. Chẳng lẽ cô quên từ nhỏ hắn cưng chiều cô thế nào sao? Cô khát, hắn tự mình vì cô rót nước, cô đói bụng, tự hắn cho cô ăn cơm, cô bị bệnh, hắn cả đêm trông chừng, hắn coi cô như tiểu công chúa mà thương yêu, lại không nghĩ rằng nhận lấy hoàn toàn là sự phản bội. Cô thế nhưng vừa bắt đầu liền cùng cha của cô bày cái âm mưu với hắn.
"Buông tôi ra." khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Nhi trắng bệch như một tờ giấy, đáng thương cầu khẩn.
" Cách Nhi yêu quý, cô không phải cảm thấy chúng ta nên ôn chuyện lại chuyện cũ một chút sao?" âm thanh của Bắc Dã Thương tràn đầy mị hoặc truyền vào trong tai Cách Nhi, để cho cô càng thêm sợ hãi.
Không cho Cách Nhi bất cứ cơ hội phản kháng nào, Bắc Dã Thương liền kéo cô đi.
Mặc dù người phụ nữ này là kẻ thù của Bắc Dã Thương hắn, là người hắn nên hận thấu xương, nhưng hắn lại không muốn thấy cô phải hạ mình làm nhân viên quét dọn như thế, hắn lại vẫn vì cô mà đau lòng.
Đáng chết!
Cách Nhi bị Bắc Dã Thương kéo đi, trên mặt tràn đầy khổ sở, tầm mắt của cô len lén nhìn về Bắc Dã Thương, vào thời điểm hắn không thấy được, trong đôi mắt trong suốt khiến người ta nhìn vào không đoán ra được thậm chí có tia quyến luyến sâu sắc.
Đem Cách Nhi đẩy vào bên trong xe, Bắc Dã Thương ngồi ở bên người cô lãnh mị nheo mắt lại, mặt tức giận hỏi: "Địa chỉ?"
"À? Cái gì địa chỉ?" Cách Nhi không hiểu nháy đôi mắt đẹp, tim đập loạn nhịp mà nhìn hắn.
" Địa chỉ nhà cô! Ngu ngốc!" Bắc Dã Thương tức giận rống. Người phụ nữ ghê tởm, chỉ chớp động con người búp bê xinh đẹp hai cái như vậy đã làm cho hắn mất khống chế tim đập rộn lên, hắn thế nhưng muốn đem cô ôm vào trong ngực che chở. Chẳng lẽ hắn quên việc cô phản bội, quên cha cô xảo trá đã thiết kế hắn như thế nào?
Cách Nhi nghe lời nói ra một chuỗi địa chỉ, tài xế lập tức phát động xe hơi, đi tới.
Nơi cô nói.
Bắc Dã Thương cho là rời khỏi hắn Cách Nhi sẽ sống phải ung dung tự tại, có lẽ cô đang núp ở trong một góc khác của thế giới giễu cợt hắn ngu dại. Nhưng hắn vạn lần không ngờ nơi tài xế đưa hắn đến lại là một phòng nhỏ bị tàn phá, thậm chí ngay cả che gió che mưa cũng không thể. Nhìn căn phòng đơn sơ đến cái ghế cũng không có, nhìn vách tường loang lở, nhìn trong phòng đồ đạc chỉ có—— một cái giường đơn nho nhỏ, tim của hắn thế nhưng không khỏi đau đớn.
Đây chính là nơi ở của Cách Nhi hắn yêu như trân bảo sao?
Cái người phụ nữ ghê tởm này, chẳng lẽ cha của cô không có vì cô mà để lại thật nhiều của cải sao? Cô tại sao thà bị chịu được nghèo khó, cũng không đi tìm hắn? Nếu như hắn biết cô cuộc sống khốn đốn như thế này, hắn tuyệt đối sẽ đón cô trở về.
Mặc dù cô gài bẫy hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không thể chịu được để cho cô chịu khổ.
"Cô có phải hay không nên nói rõ ràng?" Bắc Dã Thương đem Cách Nhi ép về phía góc tường, tà mị nhìn cô chằm chằm.
Bắc Dã Thương trên mặt tức giận khiến Cách Nhi không dám nói lời nào, cô chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi lệ.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, lại khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn Mỹ Lệ như búp bê, Bắc Dã Thương một quyền nện ở trên tường cạnh đầu cô: "Cha cô để lại tiền cho cô ở đâu? Đừng nói với tôi là không có."
"Sớm đã bị tôi tiêu xài cạn sạch." Cách Nhi đột nhiên quyến rũ mà cười, khuôn mặt bất cần đời tươi cười tràn đầy đùa cợt, "Những năm này, ăn uống đánh cuộc, tất cả tôi đều dính, chỉ trong mấy tháng, tiền liền cạn sạch. Bắc Dã tiên sinh, những chuyện này đã sớm không có quan hệ với anh. Cám ơn anh tốt bụng đưa tôi về nhà, mời trở về cho."
Cách Nhi ra lệnh đuổi khách chẳng những không có khiến Bắc Dã Thương lùi bước, ngược lại để cho hắn quấn chặt thân thể của cô. Bắc Dã Thương nâng cằm Cách Nhi lên, tức giận nhìn cô: "Đây không phải là cô, tôi biết Cách Nhi nhất định không phải là cái bộ dáng này! Cô đang gạt tôi, tại sao?"
Cách Nhi mỉa mai mà cười: "Tôi vì cái gì mà muốn gạt anh? Tôi vốn là như thế, chỉ là anh vẫn không thấy rõ, mới có thể bị tôi cùng cha lừa gạt."
"Không!" Không thể tiếp tục nghe tiếp, Bắc Dã Thương mang theo lửa giận cắn nuốt sạch đôi môi đỏ đang chọc giận hắn.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |