← Ch.088 | Ch.090 → |
Editor: Sendyle
"Đứa con bất hiếu, con trở lại cho cha!" Đường phụ bất mãn ở dưới lầu kêu gào, Đường Chá làm như không nghe thấy, trấn định đi lên lầu.
Lâm Khả Nhi từ trong ngực Đường Chá ngẩng đầu lên, đôi tay nhỏ bé đặt ở mặt hai bên le lưỡi làm mặt quỷ: "Bác Đường bớt giận, nên cười nhiều sống thọ lâu năm!"
Đường phụ bị lời nói Lâm Khả Nhi làm cho giận đến râu ria cũng vểnh lên cả. Lâm Khả Nhi không nhịn được cười trộm, miệng cọp gan thỏ a, không ngờ ông ta lại giận đến như vậy, chỉ hai câu là có thể chọc giận ông ta. Xem ra sau này sẽ không còn buồn chán nữa, có chuyện vui có thể làm.
Đem Lâm Khả Nhi để lên giường, kéo cái mền đắp kín, Đường Chá cưng chiều nói: "Đang cười cái gì? Sao lại vui vẻ như thế?"
"Đang suy nghĩ về cha của anh. Thật thú vị." Lâm Khả Nhi cười duyên ôm cổ của Đường Chá, không để cho anh rời đi.
"Tiểu Khả Nhi" Đường Chá muốn nói lại thôi, nhìn Lâm Khả Nhi một chút, trong mắt hiện đầy vẻ buồn rầu.
"Làm sao rồi?" Lâm Khả Nhi không hiểu nháy đôi mắt đẹp linh động, đồng loạt lông mi dài không ngừng vụt sáng, dáng vẻ trong lòng người chí cực.
"Anh biết em và mẹ đều giống nhau, đều vô cùng hận cha anh, nhưng ông đã ở trong ngục mười sáu năm cũng chịu không ít khổ, có một lần xém chút bị ngục tốt đánh chết, nếu không phải cấp cứu kịp thời, chỉ sợ cũng không thấy được anh." Đường Chá cau mày nhớ lại.
Mặc dù anh ta cũng rất hận cha mình, hận ông chia rẻ mình cùng Phong, nhưng ông ta đã vì anh làm ra chuyện sai lầm phải dùng nửa đời để đền bù, trả giá như vậy đủ rồi.
"Như vậy thật đáng thương?" Lâm Khả Nhi vừa nghe lời nói Đường Chá, lập tức dậy lên đồng tình với đối phương. Trong đầu của cô thoáng qua ông lão bị đánh đến bộ dáng thương tích khắp người, sợ đến phát run. Đúng là ngục giam ngoại quốc thật không có tình người, thật đáng sợ. Còn cảnh sát Trung quốc thì khác, họ có tình người giàu lòng vị tha!
"Đúng, tiểu Khả Nhi, ông đã vì lỗi lầm của mình chuộc tội, đã bị trừng phạt, về sau em cũng không nên gây khó khăn cho ông. Ông già rồi, không còn mấy bao nhiêu năm. Anh hi vọng khi ông còn sống, có thể làm cho ông được vui vẻ." Ánh mắt Đường Chá ủ dột nhìn Lâm Khả Nhi, hình như vô cùng lo lắng cô cùng cha mình xảy ra xung đột.
Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, cười nói: "Được rồi, em sẽ không gây khó khăn, bỏ qua cho ông ta. Chỉ là, nếu như là ông ta khơi lên, không cho anh trách cứ em."
"Anh sẽ giải thích tính tình cho cha, ông sẽ không trách em." Đường Chá vặn vặn gò má của Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói.
Lúc này, từ dưới lầu truyền đến rống to một tiếng: "Đứa con bất hiếu, nhìn thấy phụ nữ con liền quên ông già này sao? Không them quan tâm đến ta sao? Còn không xuống đây mau cho cha!"
Đường Chá nhíu nhíu mày, không tình nguyện đứng dậy, đi xuống lầu.
Chỉ thấy Đường phụ mặt lo lắng mà nhìn Đường Chá, ngực giận đến kịch liệt phập phòng.
Vừa thấy Đường Chá xuống lầu, ông ta liền kích động chỉ vào mũi của anh mắng: "Cái đứa con bất hiếu này, thế nhưng quên cha là bị người nào làm hại, còn cùng con gái của Tần Phong ở chung một chỗ. Nhanh đem cô ta đuổi ra ngoài, cha không chấp nhận con gái của Tần Phong làm con dâu của cha!"
Đường Chá nhìn mặt cha mình, kiên định lắc đầu: "Cha, xin tha thứ Đường Chá, Đường Chá không thể buông tiểu Khả Nhi. Con yêu cô ấy, con dâu tương lai của cha chỉ có thể là cô ấy."
Núp ở lầu hai Lâm Khả Nhi nghe lén được lời nói của Đường Chá, cố gắng ngậm miệng không muốn mình vì vui quá cười trộm ra tiếng.
Anh Chá thật vĩ đại, không sợ cường quyền, hợp lực phản kháng chống lại thế lực ác.
Anh Chá, tiểu Khả Nhi thật yêu anh!
Nghe được lời nói Anh Chá, cô cảm thấy rất yên tâm... xem ra ai cũng không thể chia cắt cô cùng Anh Chá, mười đầu bò cũng đừng nghĩ lôi cô ra khỏi Anh Chá. Anh là của cô, cả đời đều chỉ thuộc về một mình cô.
"Đứa con bất hiếu!" Đường phụ vừa nghe, lập tức vỗ bàn, ông ta tức giận đem tách cà phê trong tay ném trên mặt đất, cà phê tung rơi khắp nơi trên nền nhà.
"Lance, còn không mau đỡ lão gia trở về phòng đổi quần áo sạch?" Đường Chá lập tức nháy mắt với Lance.
Lập tức Lance đôi mắt nở nụ cười, đỡ cánh tay Đường phụ, cung kính nói: "Lão gia, tôi đỡ ngài trở về phòng."
"Cha không đồng ý! Cha quyết sẽ không đồng ý cho Lâm Khả Nhi vào cửa!" Đường phụ vừa đi lên lầu, vừa quay đầu hướng Đường Chá bất mãn rống giận.
Đường Chá nâng thẳng người thể, đối với cha bất ty bất kháng nói: "Hôn nhân là chuyện của con, không nhọc người phí tâm."
"Ta là cha con!" Đường phụ bất mãn kêu gào.
Đường Chá ngạo thị Đường phụ, dùng âm thanh ủ dột nói: "Cũng bởi vì người là cha con, cho nên trước đây người mới chia rẽ con và Phong."
Nghe được lời nói Đường Chá, hai tay Đường phụ run rẩy, đối với chuyện mình từng làm qua, ông ta không dám vì mình cãi lại, há miệng, nhưng không có nói ra một câu.
"Lão gia, lên lầu thôi." Lance dàn xếp, đem lúng túng Đường phụ nâng lên lâu.
Thấy lão đầu lên lầu, Lâm Khả Nhi nhanh chóng chạy về phòng, nằm ở giường chờ Đường Chá quay trở lại.
Giằng co một đêm, rốt cuộc không biết anh Chá bây giờ sao rồi. Không biết anh Chá một lát sẽ nhiệt tình đến cỡ nào? Nghĩ tới cảnh tượng kích tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi đỏ bừng bừng.
Anh Chá thật nhiệt tình, đang trong ôtô liền đem cô...
Ai nha, không thể tiếp tục suy nghĩ, còn muốn lòng của cô muốn nhảy ra á.
Vuốt trái tim mình sắp nhảy ra, khóe miệng Lâm Khả Nhi chứa đựng nụ cười xinh đẹp chói lọi, nhếch lên đường cong động lòng người.
Khi Đường Chá đi vào nhìn thấy một cảnh tượng dụ người đến như vậy, khuôn mặt tươi cười như hoa chói lọi, gò má trắng hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi mắt biết cười, tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Đường Chá.
Anh ta từng bước một hướng tới Lâm Khả Nhi, trong mắt mang theo khát vọng.
"Anh Chá, anh có phải hay không đói bụng rồi? Em xuống phòng bếp lấy cho anh bánh bao." Lâm Khả Nhi khéo cười tươi đẹp làm sao nhảy xuống đất, nghịch ngợm chạy ra ngoài.
Cô còn chưa có chạy được hai bước, liền bị Đường Chá ôm cổ: "Trở lại! Anh không đói bụng."
"Không đói bụng à? Đêm sẽ ăn!" Lâm Khả Nhi đẩy Đường Chá ra, đem bỏ cái mền phía dưới bước xuống, hướng về phía Đường Chá khoát tay hẹn gặp lại.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, muốn đuổi anh?" Đường Chá đột nhiên một tay lấy áo sơ mi của mình tháo ra, hoàn toàn không để ý tới bởi vì động tác quá bạo lực, uốn éo cài chung quanh lăn xuống.
------------
← Ch. 088 | Ch. 090 → |